Kẻ Ăn Hồn
" Bạch Mộng Giao, 19 tuổi là tiểu thư của Bạch Ngọc Đường. Nghe nói Bạch Ngọc Đường là một tổ chức khá lớn chuyên thu nhận và đào tạo những lớp trẻ để trở thành Tu Hành Giả mạnh mẽ trong tương lai." Xuân Mai sau khi đọc chút thông tin trên danh thiếp của cô gái kia thì trầm ngâm.
Tu Hành Giả là cách gọi với những kẻ chuyên tâm tu luyện, lấy việc tu luyện đặt lên hàng đầu. Mặc dù tất cả mọi người đều có thể tu luyện, tuy nhiên đâu phải ai cũng rảnh mà lúc nào cũng tu luyện, có người còn phải làm việc kiếm tiền để lo cho gia đình.
" Cậu chủ, cậu có muốn bán nhà để trả nợ không?" Xuân Mai hỏi.
Long đang ngồi xe lăn mà suýt ngã, hắn hoang mang hỏi : " Sao lại bán nhà?"
Xuân Mai đáp : " Vì chữa cho cậu chủ mà những năm qua bà chủ đã vay nợ khắp nơi, bây giờ số nợ đã rất lớn. Nếu không trả nhanh thì e rằng....!"
Long chưa đủ lớn để hiểu việc nợ nần nó khổ thế nào, còn việc mẹ của Long rời đi cũng là vì đi kiếm tiền để trả nợ.
Đột nhiên âm thanh giọng nói của Xích Quỷ vang lên trong đầu Long : " Này nhóc, món nợ của gia đình ngươi nếu không trả nhanh thì mẹ ngươi sẽ phải làm việc cả đời đấy."
Long ngây thơ hỏi : " Vậy có cách nào để giúp mẹ tôi trả hết nợ nhanh hơn không?"
Xích Quỷ đáp : " Đương nhiên ta có, nhưng ngươi cần phải nghe lời ta. Ngươi phải tu luyện Kẻ Ăn Hồn của ta."
Long lúc này muốn giúp mẹ trả nợ nên liền đồng ý với điều kiện của Xích Quỷ. Hắn bắt đầu tu luyện Kẻ Ăn Hồn của Xích Quỷ, việc học Công Pháp cũng giống như đọc một cuốn sách, không chỉ cần đọc được mà còn phải hiểu được.
Long mất mấy ngày trời mới đọc xong Kẻ Ăn Hồn, kế đó lại còn phải hiểu nó để tu luyện. Việc này làm mất rất nhiều thời gian.
Những ngày tiếp theo Long nhốt mình trong phòng, chỉ gọi Xuân Mai khi cần thiết.
Cuối cùng sau hơn một tháng hắn đã thành công tu luyện được Công Pháp Kẻ Ăn Hồn. Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu, mọi thứ vừa mới như hắn mở được phần giới thiệu của một cuốn sách dày hàng trăm trang giấy mà thôi.
Trong khi Long đang miệt mài tu luyện trong phòng thì Xuân Mai phơi đồ trong sân trước của nhà. Bỗng từ phía xa xa có một chiếc ô tô đỗ lại, xuống khỏi xe là hai người đàn ông mặc vest đeo kính đen, hai người này bước tới trước cổng và hỏi : " Cho hỏi, chủ nhà có bên trong không?"
Xuân Mai đáp : " Chủ tôi đi vắng, hiện tại tôi phụ trách trông coi ngôi nhà này."
Rầm...
Một trong hai người đàn ông đạp bay cách cửa sắt khiến nó méo hẳn đi rồi văng ra tít góc sân. Ngay sau đó cả hai tên áo đen đi vào bên trong rồi bày ra dáng vẻ không thân thiện.
Xuân Mai lúc này vẫn cầm chiếc áo lót còn ướt trong tay, nàng giữ một nét mặt bình thản mà hỏi : " Hai người không phiền nếu tôi đá đít cả hai ra ngoài ngay bây giờ chứ?"
Tiếng động lớn khiến Long cũng giật mình khi đang tu luyện. Hắn đẩy xe lăn tới bên cửa sổ mà nhòm xuống. Lúc này hắn thấy một tên áo đen lạ mặt bị ném ra ngoài đường, còn Xuân Mai đang đứng bóp cổ một tên khác mà nhấc lên cao.
" Về nói với chủ của các người đừng có mơ tưởng tới mảnh đất này." Xuân Mai hừ lạnh sau đó ném nốt tên áo đen kia ra ngoài.
Hai tên áo đen bị thương nặng nhưng vẫn cố leo lên xe rồi rời đi. Xuân Mai đứng đó nhìn theo, gương mặt xinh đẹp thoáng hiện lên nét bất an.
" Cậu chủ, có lẽ chúng ta nên bán nhà rồi rời khỏi nơi này, nơi này không an toàn nữa." Xuân Mai sau đó đi vào trong nhà rồi bàn bạc với Long.
" Tại sao vậy, có nhiều người muốn nhà của chúng ta lắm à...nhưng căn nhà này bình thường mà?" Long hỏi trong hoang mang.
Xuân Mai đáp : " Họ không tới vì căn nhà, họ tới vì thứ nằm bên dưới căn nhà này...!"
Xuân Mai đẩy xe lăn xuống một căn hầm sâu bên dưới ngôi nhà, Long lần đầu biết nhà mình có hầm. Căn hầm tối tăm được thắp sáng, ở giữa căn hầm là một chiếc rương cổ có một lớp bụi phủ bên trên.
" Đây là thứ gì vậy?" Long tò mò.
Xuân Mai đáp : " Đây là thứ mà bà chủ dặn tôi rằng phải canh giữ nó, nhưng cậu đã tỉnh lại, hơn thế nữa những kẻ bên ngoài đã biết đến sự tồn tại của nó...tôi nghĩ đã đến lúc đem nó đi rồi."
Xích Quỷ bên trong người Long trấn động vì thứ bên trong. Nó phấn khích mà nói : " Mau mau, bên trong là một Bảo Vật."
Long nghi hoặc, không biết mở ra có bị làm sao hay không. Xuân Mai đã giúp hắn mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay bằng kim loại nhìn khá là thô sơ, giống như được chế tác từ hàng ngàn năm trước với những công cụ thô sơ nhất.
Xuân Mai lấy một chiếc hộp khác nhỏ hơn rồi cho chiếc vòng tay kia vào trong, sau đó thu dọn đồ cần thiết rồi rời khỏi căn nhà này. Nhưng cả hai còn chưa kịp rời khỏi thì bên ngoài đã có vài chiếc ô tô xuất hiện cùng với đó là nhiều kẻ mặc đồ đen hơn.
" Bên ngoài có rất nhiều kẻ muốn chiếc vòng, mau đeo nó vào tay ta sẽ che giấu nó." Xích Quỷ thúc giục Long.
Lúc này Xuân Mai cũng đã cảm nhận được kẻ thù, nàng lập tức đứng ra phía trước để bảo vệ Long.
Những người mặc đồ đen bắt đầu xông vào trong, họ như những kẻ thích phá hoại, đi tới đâu là phá tan căn nhà tới đó. Chẳng mấy chốc cả căn nhà đã thành đống đổ nát chỉ còn Xuân Mai và Long ở đó.
Nhóm người mặc đồ đen ngay lập tức xông lên tấn công Xuân Mai. Họ tổng cộng có tới 11 người. Một mình Xuân Mai không thể chống lại được, hơn nữa nàng còn đang phải bảo vệ Long.
Một cuộc hỗn chiến xảy ra, Xuân Mai ban đầu có cầm cự được nhưng càng về sau càng yếu thế. Hàng xóm xung quanh đều biết nhưng không ai dám can ngăn vì biết hậu quả sẽ thế nào khi làm việc đó.
Hộc...
Xuân Mai phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể nàng đã dính đầy vết thương. Nhưng Xuân Mai vẫn không chịu đầu hàng, nàng lập tức mở chiếc hộp ra rồi cầm chiếc vòng tay lên mà đe dọa : " Các ngươi muốn thứ này?"
Mấy người mặc đồ đen thấy món đồ kia thì vẻ mặt ai cũng nổi đầy sát ý muốn có bằng được. Lúc này từ trên ô tô bước xuống là một cô gái trẻ người này không ai khác ngoài Bạch Mộng Giao. Cô ta bước tới đứng trước Xuân Mai rồi nở một nụ cười đầy giả tạo nói : " Xin lỗi, cô có muốn bán nhà không vậy?"
Xuân Mai nghiến răng phẫn nộ : " Là cô...!"
Mộng Giao bật cười : " Giao nó ra là được rồi, đâu cần phải tốn công sức như vậy chứ? Dù sao thì món đồ này trong tay cô cũng chẳng có tác dụng gì cả."
Bạch Mộng Giao tới đây vì nhận được yêu cầu từ ông nội nàng cũng chính là chủ của Bạch Ngọc Đường. Nghe đồn món bảo vật trong tay Xuân Mai kia là báu vật gia truyền nhà họ Trần. Trước giờ không ai phát hiện hay mơ tưởng đến nó là bởi có một người rất mạnh cay giữ nó. Nhưng bây giờ lớp phong ấn kia đã vỡ, chỉ cần là kẻ mạnh có thể định vị được vị trí của chiếc vòng tay.
Xuân Mai đem chiếc vòng bỏ lại vào trong hộp rồi ôm chặt hộp gỗ trong tay, thấy vậy Mộng Giao lập tức ra lệnh cho thuộc hạ đoạt lấy nó.
Xuân Mai ôm khư khư mà không buông, cho dù bị đánh đập bởi vài tên đàn ông to lớn thì nàng vẫn không chịu buông ra.
Lúc này Mộng Giao đã hết kiên nhẫn, nàng đưa tay về phía Xuân Mai rồi bùng phát Linh Lực. Một luồng sấm sét trắng xóa bắn thẳng tới tấn công Xuân Mai.
" Aaaaaa!"
Bị sét giật, Xuân Mai kêu lên đầy đau đớn, cơ thể tê dại vì bị công kích. Sấm sét là một loại thuộc tính của Linh Lực, là một thuộc tính cực kì mạnh mẽ, sát thương vô cùng lớn.
Nhìn Xuân Mai bị tấn công thê thảm như vậy mà Long cảm thấy thương nàng vô cùng, hắn cũng muốn cứu nàng nhưng bất lực.
Mộng Giao ngừng công kích khi ngửi thấy mùi khét, Xuân Mai đã bị sấm sét đánh cho thê thảm không rõ sống chết.
Chiếc hộp trong tay cũng vỡ ra và bên trong hoàn toàn trống rỗng. Lúc này ở chỗ của Long, chiếc vòng đã từ khi nào ở chỗ hắn.
Đó là do Xuân Mai, lúc nàng cho chiếc vòng vào trong hộp đã sử dụng thuộc tính Linh Lực hệ không gian của mình để đưa chiếc vòng tới bên cạnh Long.
Long nhìn thấy chiếc vòng lập tức đeo nó vào tay theo sự thúc giục của Xích Quỷ. Một luồng sáng lập tức bao quanh lấy cơ thể Long.
" Khốn nạn, lấy chiếc vòng!" Mộng Giao lập tức ra lệnh.
Tất cả thuộc hạ của nàng lập tức dùng tốc độ nhanh nhất mà lao đến. Trong khoảnh khắc tất cả đã bao vây lấy Long, nhưng trong một chớp mắt thì Long biến mất trước mặt tất cả.
Cả đám ngơ ngác vì sự biến mất của Long, chỉ có Mộng Giao là nắm chặt tay đầy tức giận mà nói : " Khốn kiếp lại để tuột mất cơ hội, mau quay về báo tin."
" Rõ!"
Tại một vùng bán hoang mạc, một khe nứt không gian hiện ra. Tiếp theo đó Long từ trong đó lăn ra ngoài.
Tim vẫn còn đập thình thịch vì cảnh tượng ban nãy, chợt Long ngơ ngác khi cảnh tượng xung quanh thay đổi.
" Đây là nơi nào?" Long tự hỏi.
Xích Quỷ lúc này lên tiếng : " Hóa ra chiếc vòng này dùng để dịch chuyển qua không gian, đúng là một thứ đồ tốt có thể làm bùa hộ mệnh, nơi này hình như không giống ở Đại Lục Địa cho lắm."
" Á cái định mệnh nhà nó!" Xích Quỷ đột ngột chửi thề.
" Sao thế?" Long thắc mắc.
" Chiếc vòng hỏng rồi!" Xích Quỷ đáp với giọng nói ngưng trọng.
Long xanh mặt : " Vậy tức là không thể quay trở về?"
" Đúng vậy!"
Long nhìn xung quanh, một vùng bán hoang mạc rộng lớn, thỉnh thoảng xuất hiện những bụi cây và những thân cây khô héo.
Gọi là bán hoang mặc vì có những loài thực vật kiên cường vẫn có thể sinh trưởng được ở đây. Long không thể phân biệt được phương hướng, hắn lại nhớ tới Xuân Mai và tình trạng thê thảm của nàng lúc đó.
" Xuân Mai liệu có sao không?" Long hỏi.
Xích Quỷ đáp : " Cái đó ta không biết, ngươi lo cho bản thân trước đi đã. Nơi này ta cũng chẳng biết ở đâu nữa."
Với đôi chân yếu không thể tự di chuyển, Long chỉ biết dùng tay để kéo bản thân di chuyển trên nền cát nóng bỏng. Cố gắng lắm hắn mới tới dưới một tán cây thấp để tránh nắng, lúc này Long cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Hắn sẽ chết ở đây mất thôi, lúc này Long muốn gặp mẹ, một suy nghĩ của đứa trẻ khi rơi vào nguy hiểm.
Nằm đó vài tiếng đồ hồ, Long ngủ thiếp đi mấy lần. Lúc này cơ thể hắn cũng suy kiệt và mất nước.
" Mình sẽ chết....mình sẽ chết!"
Long thầm thì với bản thân, lúc này từ trên bầu trời xuất hiện vài bóng đen bay lượn, chúng là động vật ăn xác thối.
Một con mồi đang sắp chết là Long thì sẽ thu hút động vật ăn xác thối. Bóng đen sà xuống cách Long vài mét, đôi cánh đập đập tạo thành một cơn gió thổi cát bụi mù mịt trong vài giây.
Hình dáng của sinh vật kia dần lộ ra, nó là một con kền kền nhưng to lớn gấp mấy lần, con người không phải loài duy nhất có thể sử dụng Linh Lực. Các loài khác cũng có thể dùng và đương nhiên chúng cũng biết tu luyện. Nhưng vì trí thông minh thấp nên khả năng tu luyện cũng chậm hơn loài người rất nhiều. Đó chính là lý do sau hai ngàn năm loài người vẫn là loài thống trị Trái Đất.
Sức nó hoàn toàn có thể nhấc bổng Long lên trời. Nhưng nó có vẻ đang dè chừng một thứ gì đó.
Sau một hồi đứng đó thì con Kền Kền mới tiến tới rồi đạp chân lên bụng của Long. Long lúc này nằm im bất động, con Kền Kền thấy con mồi nằm im thì nghĩ đã chết rồi, nó dùng mỏ mổ vào vai của Long.
Chiếc mỏ sắc như dao làm cho vai Long xuất hiện vết thương và chảy máu. Cơn đau cũng là báo động cho Long mở mắt rồi cầm viên đá bên cạnh đập mạnh vào cánh của con Kền Kền.
Cú đập đủ mạnh để làm gãy cánh của con Kền Kền. Nó kêu lên đầy đau đớn rồi muốn vỗ cánh bỏ đi nhưng cánh đã gãy chỉ có thể chạy. Nhưng Long đã nắm lấy chân của nó rồi đập thêm một cú vào chân nó, con Kền Kền lập tức què chân.
Nó lăn ra đất mà vùng vẫy. Cơ thể nó còn to hơn cả Long. Nó cố tránh xa Long nhưng Long đã nắm chặt chân của nó, bản thân hắn cũng bị kéo đi một đoạn.
Một lúc sau, Long đã đè được con Kền Kền rồi dùng đá đập nó vỡ đầu máu bắn tung tóe. Long mệt mỏi nằm vật ra đất thở hồng hộc, việc này làm cho hắn kiệt sức.
Xích Quỷ lúc này bay ra ngoài trong hình dạng làn khói đỏ, nó khoái trí cười lớn : " Haha nhóc con, không ngờ ngươi lại quyết liệt như vậy. Đúng là khi rơi vào nghịch cảnh thì điều gì cũng có thể xảy ra."
Long lúc này đưa tay về phía xác của con Kền Kền, hắn dùng chút sức tàn mà thi triển Kẻ Ăn Hồn.
Trong lòng bàn tay của Long giống như xuất hiện một luồng xoáy. Một lực hút vô hình đem linh hồn của con Kền Kền hút vào bên trong, linh hồn màu trắng mờ như sương mang hình dạng của Kền Kền dần tan biến khi bị Long hút lấy.
Sau khi hút sạch Linh Hồn của con Kền Kền, Long liền rơi vào tình trạng bất tỉnh. Chẳng biết qua bao lâu hắn tỉnh lại thì đã là hoàng hôn.
Đăng bởi | HiepLion |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 15 |