Chương 10: Đoàn kết trong cơn bão
Sau những ngày dài chạy trốn khỏi cơn bão đỏ tàn bạo, Duy và Mai đã dần trở nên kiệt sức. Cơ thể họ mệt mỏi, thân thể rệu rã dưới cái nóng bỏng rát từ những giọt mưa lạ lùng, nhưng không có thời gian để nghỉ ngơi. Từng phút giây đều có thể là khoảnh khắc sống còn. Thế giới song song này không có chỗ cho sự yếu đuối, và họ đã học được cách tiếp tục, bất chấp mọi thử thách.
Khi những con quái vật từ bóng tối đến gần hơn, Duy và Mai tìm thấy một vách đá hiểm trở để trú ẩn. Bên ngoài, những âm thanh của cơn bão vẫn gào thét, những tiếng sấm chớp dường như chực chờ xé nát bầu trời. Mai ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển. Còn Duy thì không thể không quan sát xung quanh, như thể mỗi bước đi đều tiềm ẩn nguy cơ chết chóc.
"Chúng ta không thể cứ chạy mãi như thế này," Mai nói khẽ, đôi mắt cô nhìn thẳng vào Duy. Cô cảm nhận rõ rằng dù có đối mặt với bao nguy hiểm, sự hiện diện của Duy chính là điểm tựa duy nhất giúp cô vững bước. "Duy, em... em không biết liệu chúng ta có thể tiếp tục không, nhưng em sợ... sợ sẽ mất anh."
Duy không trả lời ngay lập tức. Anh ngồi xuống bên cạnh Mai, nhìn vào đôi mắt cô đầy lo âu. Trong ánh sáng mờ mịt, khuôn mặt Mai gần như bị che khuất bởi bóng tối, nhưng sự mệt mỏi và đau đớn trong cô ấy khiến anh không thể thờ ơ. Duy cảm thấy một cảm xúc mạnh mẽ, một sự ràng buộc mà anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có trong tình huống như thế này. Họ không chỉ là những người bạn đồng hành trong cuộc chiến sinh tồn mà còn là những người mà anh đã lựa chọn để bảo vệ, yêu thương.
"Mai, em có biết không?" Duy thì thầm, đôi mắt anh dịu lại, nhìn vào mắt Mai đầy sự kiên định. "Em chính là lý do để tôi tiếp tục chiến đấu. Mỗi bước đi, mỗi lần đối mặt với nguy hiểm, tôi chỉ nghĩ đến em. Nếu không có em, tôi sẽ không thể sống sót."
Mai lặng im, không nói gì. Cô chỉ cảm nhận được từng lời của Duy, nó như một lời thề không thể phá vỡ. Những lời này không cần phải nói ra, vì cô biết Duy hiểu và cảm nhận được điều đó. Tình cảm giữa họ, dù trong những giây phút khắc nghiệt nhất, vẫn không thể phai nhạt. Chỉ có trong những giây phút như thế này, giữa bao nhiêu khó khăn, họ mới nhận ra rằng tình yêu và sự đoàn kết chính là vũ khí mạnh mẽ nhất để chống lại mọi thử thách.
Bỗng nhiên, cơn gió lạnh thổi qua, khiến cả hai giật mình. Duy quay sang nhìn Mai. Cô lạnh cóng, đôi môi hơi run lên. Trong khoảnh khắc này, anh không thể chịu đựng được nữa. Anh kéo Mai vào vòng tay mình, ôm chặt cô để truyền lại chút hơi ấm, sự an ủi. Lúc này, không còn gì quan trọng ngoài việc giữ nhau an toàn. Chỉ có vậy. Tình cảm họ dành cho nhau bây giờ là thứ duy nhất đủ mạnh để khiến họ có thể bước qua mọi nguy hiểm.
Mai cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Duy, đôi tay anh vươn ra ôm cô vào lòng, và một cảm giác bình yên dường như tràn ngập trong cô. Mặc cho hoàn cảnh ngoài kia tồi tệ thế nào, chỉ cần có Duy bên cạnh, cô cảm thấy mọi thứ đều có thể vượt qua. Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt cô ánh lên sự cảm kích, biết ơn, và trên hết là tình yêu.
Duy cảm nhận được sự rung động trong ánh mắt Mai. Không nói gì thêm, anh từ từ cúi xuống, chạm vào đôi môi Mai. Đó không phải là một nụ hôn vội vàng hay gấp gáp vì những cơn sóng gió, mà là một nụ hôn dịu dàng, ấm áp, như một lời hứa sẽ mãi mãi không buông tay.
Nụ hôn kéo dài một cách say đắm, trong khoảnh khắc đó, Duy và Mai quên đi tất cả, quên đi thế giới bên ngoài, quên đi những sinh vật ma quái và cơn bão đỏ khủng khiếp. Tất cả những gì họ biết là họ đang cùng nhau chiến đấu và yêu thương, dù cho thế giới này có sụp đổ đi chăng nữa.
Khi nụ hôn kết thúc, cả hai vẫn đứng im trong im lặng. Mai dựa đầu vào ngực Duy, cảm nhận từng nhịp tim của anh. Cảm giác yên bình lan tỏa trong họ, như thể giữa cơn bão dữ dội, họ vẫn có thể tìm thấy một điểm tựa vững chắc trong tình yêu này.
"Chúng ta sẽ làm được," Duy thì thầm, như một lời khẳng định. "Chỉ cần chúng ta luôn bên nhau."
Mai mỉm cười, lòng tràn ngập hy vọng. "Chắc chắn rồi."
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt họ chứa đựng một niềm tin mãnh liệt, sẵn sàng đối mặt với bất cứ thử thách nào trong cuộc hành trình dài đằng đẵng phía trước. Dù cho có phải đi qua những trận bão, đối diện với những con quái vật đáng sợ hay đối mặt với sự chết chóc, họ sẽ không bao giờ rời xa nhau. Tình yêu của họ sẽ là nguồn sức mạnh, là động lực giúp họ sống sót và tìm ra cánh cửa dẫn về thế giới thật.
Và trong giây phút đó, họ biết rằng dù khó khăn đến đâu, họ sẽ luôn tìm thấy một con đường, miễn là có nhau.
Đăng bởi | yy32809637 |
Thời gian |