Chương 12: Rạn nứt và làm hòa
Cơn bão đỏ cuối cùng đã qua, nhưng sự yên ả chỉ là giả tạo. Duy và Mai đã tiến vào một khu vực xa lạ, nơi mà không có dấu hiệu của sự sống. Mọi thứ xung quanh đều bị tàn phá, các cây cối cháy rụi, những tảng đá khổng lồ lăn lóc trên mặt đất. Họ đã từng nghe về những khu vực như thế này trong lời cảnh báo của nhóm Minh, nhưng giờ đây, khi tận mắt chứng kiến, cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng mới thực sự ập đến.
Duy nhìn quanh, cảm nhận được sự mờ mịt của thế giới này. Từng bước chân anh bước đi, đất dưới chân như muốn sụp đổ, cảnh vật trở nên càng thêm u ám. Mọi thứ quá đỗi tĩnh lặng, đến mức anh có thể nghe rõ nhịp thở của mình.
"Chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?" Mai hỏi, giọng cô có chút khàn, mắt nhìn thẳng về phía trước nhưng không giấu nổi sự mệt mỏi. "Liệu chúng ta có thể tiếp tục được không?"
Duy quay sang nhìn cô, chỉ thấy sự bất an trong đôi mắt Mai. Cả hai đã vượt qua quá nhiều thử thách, nhưng giờ đây, họ lại đang đứng trước một ngã ba, không biết phải đi đâu, không biết phải làm gì để sống sót.
"Chúng ta phải tiếp tục đi," Duy đáp, giọng anh khẳng định, nhưng ánh mắt anh lại không hoàn toàn tự tin. "Nếu dừng lại bây giờ, chúng ta sẽ chết."
Mai không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Nhưng trong lòng cô, một cảm giác bất an đã hình thành, và nó ngày càng lớn dần. Cô cảm thấy Duy đang dần trở nên lạnh lùng, xa cách. Anh không còn là người bạn đồng hành thân thuộc, người mà cô có thể dựa vào để chia sẻ những lo âu, nỗi sợ hãi nữa. Từ khi họ bước vào khu vực này, Duy đã trở nên trầm lặng, ít nói và quyết đoán hơn trước. Điều này khiến Mai cảm thấy lạc lõng.
Họ tiếp tục đi trong im lặng, cho đến khi một mâu thuẫn bùng lên trong lòng Mai.
"Duy, anh có cảm thấy mọi chuyện quá khắc nghiệt không?" Mai đột ngột lên tiếng, mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng giọng cô như đang chất chứa đầy uất ức. "Anh không nhận ra rằng chúng ta đang dần mất hết hy vọng sao? Mỗi ngày đều là một cuộc chiến, và anh thì chỉ biết im lặng và ép buộc bản thân phải tiếp tục."
Duy nghe thấy lời cô nói và cảm thấy một cơn giận dữ bùng lên trong lòng. Anh quay sang Mai, mắt ánh lên sự bực bội. "Em không hiểu sao? Đây là thế giới song song, không phải một khu vườn an lành mà chúng ta có thể dừng lại nghỉ ngơi. Nếu không tiếp tục đi, chúng ta sẽ chết, Mai. Em muốn chết sao?"
Mai ngước mắt nhìn Duy, trong lòng trào dâng nỗi tức giận. Cô không hiểu tại sao Duy lại trở nên như vậy. Anh không còn là người anh trước đây nữa, người luôn luôn nhẹ nhàng và quan tâm đến cảm giác của cô. Bây giờ, anh chỉ còn lại sự lạnh lùng và kiên quyết đến mức tàn nhẫn.
"Anh không hiểu, Duy," Mai nói, giọng cô nghẹn lại. "Em mệt mỏi lắm rồi. Không phải chỉ về thể xác mà là về tinh thần. Chúng ta đã mất quá nhiều, nhưng anh cứ im lặng và làm như không có gì xảy ra."
Cả hai đứng đối diện nhau, sự im lặng bao trùm, nhưng không phải là sự im lặng của hòa bình, mà là của những cơn sóng ngầm đang dâng lên trong lòng. Duy nhìn Mai, đôi mắt anh dần trở nên mềm mỏng, nhưng sự bực bội vẫn chưa nguôi. Anh cảm nhận được nỗi đau của cô, nhưng cũng cảm thấy rằng Mai không hiểu được nỗi vất vả mà anh đang trải qua.
"Mai," Duy bắt đầu, giọng anh nhẹ đi, nhưng đầy kiên quyết. "Anh chỉ đang làm những gì cần thiết để chúng ta sống sót. Em không thể chỉ nhìn thấy nỗi đau của mình mà quên đi cái chết đang rình rập chúng ta."
Mai không trả lời ngay lập tức. Cô nhìn vào mắt Duy, và có thể cảm nhận được sự mệt mỏi, sự kiệt quệ đang bủa vây anh. Nhưng cô không thể chịu đựng được nữa, sự im lặng giữa hai người đã khiến cô cảm thấy lạc lõng và cô đơn. Cô cần sự an ủi, cần sự chia sẻ từ Duy, không phải những lời chỉ trích như vậy.
"Anh không phải là người duy nhất chịu khổ," Mai cứng rắn đáp lại. "Em cũng đang cố gắng, nhưng anh làm em cảm thấy như mình không quan trọng. Anh đã thay đổi, Duy."
Lời nói của Mai như một cú tát mạnh vào trái tim Duy. Anh đứng lặng yên, đầu óc quay cuồng. Có phải thật sự anh đã thay đổi? Có phải anh đã bỏ rơi Mai trong cuộc chiến này? Anh nhận ra rằng, trong lúc quá tập trung vào việc tìm đường sống sót, anh đã quên mất người bạn đồng hành quan trọng nhất — Mai.
Một giọt nước mắt lăn xuống má Mai, nhưng cô không vội lau đi. Duy nhìn thấy điều đó và lòng anh quặn lại. Không gì có thể tồi tệ hơn việc thấy người mình yêu khóc vì mình.
"Mai... anh xin lỗi," Duy nói, giọng anh run run. "Anh không có ý làm em tổn thương. Anh chỉ... chỉ sợ rằng nếu không làm vậy, chúng ta sẽ không qua được."
Mai ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên sự tha thứ. Cô bước lại gần Duy, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh.
"Em biết," cô nói khẽ. "Em biết anh làm tất cả vì chúng ta. Chỉ là... em cần anh, Duy. Em cần anh ở đây với em, không phải chỉ là một người lãnh đạo khô khan mà thôi."
Duy ôm lấy Mai, kéo cô vào lòng. Anh không nói gì, chỉ siết chặt cô như thể muốn bảo vệ cô khỏi mọi thứ. Cảm giác nặng nề trong lòng anh dần dần vơi đi, và trong khoảnh khắc đó, họ hiểu rằng không gì có thể tách rời họ, dù thế giới này có tàn bạo đến đâu.
"Anh sẽ không để em một mình," Duy thì thầm. "Chúng ta sẽ vượt qua tất cả, Mai."
Hai người đứng đó trong im lặng, cảm nhận được sự ấm áp từ tình cảm của nhau, không còn sự ngăn cách, không còn sự nghi ngờ. Họ đã cùng nhau vượt qua quá nhiều thử thách và giờ đây, tình yêu của họ lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Đăng bởi | yy32809637 |
Thời gian |