Chương 14: Đồng Minh Không Mong Đợi
Sau những giây phút lắng đọng bên nhau, Duy và Mai tiếp tục tiến về phía trước. Họ biết rằng mỗi khoảnh khắc lãng phí đều làm thời gian của họ trong thế giới này càng thêm ngắn ngủi. Vết xước và bầm tím từ cuộc trốn chạy trước đó vẫn chưa kịp lành, nhưng họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với thực tại khắc nghiệt.
Cả hai băng qua một khu vực đầy những cây cối khô cằn và những phiến đá sắc nhọn như lưỡi dao. Ánh sáng mờ nhạt từ bầu trời đầy mây khiến mọi thứ trông như một bức tranh xám xịt không hồi kết. Tiếng bước chân của họ vang lên trong không gian tĩnh lặng, nhưng không lâu sau, một âm thanh lạ lẫm làm cả hai đứng khựng lại.
"Duy... anh nghe thấy gì không?" Mai thì thầm, đôi mắt căng thẳng nhìn về phía trước.
Duy đặt tay lên vai cô, ra hiệu im lặng. Anh nghiêng tai lắng nghe. Tiếng bước chân. Không phải của họ. Và chúng đang tiến lại gần.
Trong khoảnh khắc, một nhóm người xuất hiện từ sau những tảng đá lớn. Họ trông giống như Duy và Mai—mệt mỏi, sứt sẹo, nhưng đôi mắt sáng lên với sự sống còn.
"Đừng sợ! Chúng tôi không phải kẻ thù," một người đàn ông trong nhóm lên tiếng, giơ hai tay lên để chứng minh rằng anh ta không mang vũ khí.
Duy và Mai nhìn nhau, cân nhắc. Dù sự nghi ngờ vẫn hiện rõ, họ biết rằng việc gặp được người đồng hành trong thế giới đầy rẫy hiểm nguy này là một điều không dễ dàng.
Người đàn ông tên là Hải, dẫn đầu nhóm gồm bốn người khác. Họ cũng là những người bị dịch chuyển, đến từ cùng thị trấn và đều cùng độ tuổi với Duy và Mai. Cả nhóm đã bị chia cắt bởi những thử thách trên đường đi nhưng may mắn tìm lại được nhau không lâu trước đó.
"Chúng tôi đang tìm kiếm một nơi an toàn để trú tạm qua đêm," Hải nói. "Ở đây không thể tin tưởng vào bất cứ thứ gì, kể cả không khí mà chúng ta đang thở."
Mai nhíu mày. "Không khí sao?"
Hải gật đầu, giọng anh ta trở nên nghiêm trọng. "Một số khu vực ở đây có khí độc. Nếu ở quá lâu, nó sẽ khiến chúng ta mất đi ý thức, thậm chí gây ảo giác. Chúng tôi từng mất một người vì không kịp nhận ra điều đó."
Duy nắm chặt tay Mai khi nghe những lời đó. Anh quay sang Hải, hỏi:
"Vậy tại sao anh lại mạo hiểm đến khu vực này?"
Hải cười gượng. "Vì không còn lựa chọn nào khác. Điểm tiếp theo trên bản đồ dẫn qua đây. Và chúng tôi cần tìm cổng dịch chuyển trước khi quá muộn."
Nghe vậy, Duy và Mai đồng ý đi cùng nhóm. Dù không hoàn toàn tin tưởng, họ hiểu rằng có thêm người đồng hành đồng nghĩa với việc tăng cơ hội sống sót.
Cả nhóm tiếp tục hành trình, mỗi bước đi đều cẩn trọng để tránh kích hoạt bất kỳ cạm bẫy nào. Nhưng sự khắc nghiệt của thế giới này không cho họ nhiều thời gian để nghỉ ngơi.
Khi đến gần một khu vực được đánh dấu trên bản đồ là "Đầm Lầy Chết Chóc," cả nhóm phải đối mặt với một thử thách mới. Đầm lầy trải dài vô tận, bốc lên một lớp sương mù xanh lục nhạt. Mỗi bước chân đều có thể là bước cuối cùng nếu họ không cẩn thận.
Hải ra hiệu cho cả nhóm dừng lại. Anh chỉ vào những tảng đá lớn nhô lên từ đầm lầy.
"Chúng ta cần nhảy qua những tảng đá này để sang phía bên kia. Nhưng hãy cẩn thận, một số trong đó là giả và có thể sụp xuống bất cứ lúc nào."
Duy và Mai liếc nhìn nhau, rồi cùng gật đầu.
Người đầu tiên thử sức là Hải. Anh bước lên tảng đá đầu tiên, cẩn thận kiểm tra trước khi tiếp tục. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ cho đến khi một thành viên trong nhóm, Hạnh, đặt chân lên một tảng đá giả.
"Rắc!"
Tiếng vỡ giòn vang lên, và Hạnh chỉ kịp thét lên trước khi tảng đá sụp xuống, kéo cô vào trong đầm lầy.
"Hạnh!" Hải hét lên, cố gắng lao tới, nhưng bị các thành viên khác giữ lại.
Duy nhìn cảnh tượng đó mà lòng thắt lại. Anh nắm chặt tay Mai hơn, nhắc nhở cô:
"Chúng ta phải thật cẩn thận."
Mai gật đầu, mắt cô ánh lên sự sợ hãi nhưng quyết tâm. Cả hai tiếp tục bước đi, cùng với những thành viên còn lại. Dù họ đã qua được đầm lầy, không khí trong nhóm trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết.
Khi đêm buông xuống, nhóm quyết định dừng lại để nghỉ ngơi. Họ dựng một nơi trú tạm bên trong một hang động nhỏ, tránh xa những nguy hiểm tiềm tàng.
Tuy nhiên, áp lực từ những mất mát và hiểm nguy không ngừng khiến mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh. Duy và Hải bất đồng ý kiến về kế hoạch tiếp theo.
"Chúng ta nên quay lại tìm kiếm thêm manh mối," Hải khăng khăng. "Còn cậu thì sao? Muốn lao đầu vào nguy hiểm mà không biết gì à?"
Duy tức giận, đôi mắt anh cháy lên sự bất bình. "Quay lại để làm gì? Mỗi giây phút chậm trễ đều khiến chúng ta tiến gần hơn đến cái chết. Nếu anh muốn quay lại, thì đi một mình!"
Sự căng thẳng lên đến đỉnh điểm, nhưng Mai can thiệp kịp thời. Cô kéo Duy ra một góc, cố gắng làm dịu đi sự nóng nảy của anh.
"Duy, anh cần bình tĩnh," Mai nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Chúng ta không thể để những bất đồng phá hỏng tất cả. Họ cũng đang cố gắng như chúng ta."
Duy im lặng một lúc lâu, rồi thở dài. Anh biết Mai nói đúng.
Khi anh quay lại nhóm, anh nói lời xin lỗi với Hải, và cả hai quyết định đặt mâu thuẫn sang một bên để tập trung vào mục tiêu chung.
Đêm hôm đó, khi mọi người đã ngủ, Duy và Mai ngồi cạnh nhau bên một góc hang động. Ngọn lửa nhỏ cháy bập bùng, chiếu sáng gương mặt họ.
"Mai, cảm ơn em," Duy khẽ nói. "Nếu không có em, anh nghĩ mình đã đánh mất chính mình trong thế giới này."
Mai cười nhẹ, đôi mắt cô ánh lên sự dịu dàng. "Em cũng vậy, Duy. Nếu không có anh, em không biết mình có thể vượt qua được đến đây không."
Duy nhìn Mai, lòng anh tràn ngập một cảm giác ấm áp lạ thường. Anh nắm lấy tay cô, và cả hai cứ ngồi đó, im lặng nhưng đầy thấu hiểu.
Dù thế giới bên ngoài có khắc nghiệt đến đâu, họ biết rằng chỉ cần có nhau, họ sẽ không bao giờ từ bỏ.
Đăng bởi | yy32809637 |
Thời gian |