Chương 15: Vòng Tròn Ký Ức
Buổi sáng hôm sau, ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài hang động len lỏi qua những khe hở, gọi mọi người tỉnh giấc. Cả nhóm thức dậy trong một không khí trầm mặc, bóng ma của đêm trước vẫn còn ám ảnh họ. Những bước chân của Hạnh bị hút xuống đầm lầy như một lời nhắc nhở không ai có thể bỏ qua: mọi sai lầm, dù nhỏ đến đâu, đều phải trả giá bằng sinh mạng.
Duy và Mai là hai người đầu tiên rời hang động để kiểm tra khu vực xung quanh. Khi bước ra ngoài, một cảnh tượng kỳ lạ đập vào mắt họ: những dấu vết hình tròn kỳ quái hiện rõ trên mặt đất, như thể ai đó đã cố ý khắc chúng lên bằng một loại công cụ sắc bén.
Mai nhíu mày, chỉ vào một trong những vòng tròn lớn nhất. "Anh Duy, anh nhìn xem... hình như những dấu vết này không phải do tự nhiên tạo ra."
Duy quỳ xuống, dùng tay cẩn thận chạm vào mặt đất. Những đường nét của vòng tròn sắc nét đến mức phi thường, và chúng được tạo ra với độ chính xác khó tin. "Đúng vậy. Có thể có ai đó đã đến đây trước chúng ta, hoặc thậm chí vẫn còn ở quanh đây."
Họ quay lại báo cho Hải và nhóm còn lại. Sau một hồi bàn bạc, cả nhóm quyết định đi theo hướng những vòng tròn chỉ dẫn.
Khi họ tiến sâu hơn vào khu vực, không gian trở nên lạnh lẽo hơn. Cây cối xung quanh chuyển từ màu nâu khô cằn sang một sắc đỏ kỳ lạ, như bị nhuộm máu. Không khí trở nên đặc quánh, và mỗi hơi thở đều mang theo một cảm giác nặng nề.
Duy cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Anh quay sang Mai, thấy cô cũng đang nắm chặt lấy cánh tay mình, khuôn mặt tái nhợt.
"Em ổn chứ?" anh hỏi, giọng đầy lo lắng.
Mai khẽ gật đầu, nhưng đôi mắt cô vẫn cảnh giác nhìn về phía trước. "Có điều gì đó... không đúng."
Ngay khi cô vừa nói xong, một giọng nói thì thầm vang lên trong không gian, rõ ràng đến mức cả nhóm đều nghe thấy.
"Hãy quay lại... Quay lại ngay lập tức..."
Cả nhóm đứng khựng lại, ánh mắt hoang mang nhìn nhau. Hải siết chặt vũ khí trong tay, cất giọng trấn an. "Chỉ là ảo giác. Đừng để nó đánh lừa."
Nhưng tiếng thì thầm không dừng lại. Chúng trở nên lớn hơn, vang vọng từ mọi phía. Cảnh vật xung quanh như bắt đầu rung chuyển, và mặt đất dưới chân họ xuất hiện những vết nứt nhỏ.
Không còn thời gian để do dự, cả nhóm lao đi theo hướng ngược lại với những tiếng thì thầm. Tuy nhiên, họ nhanh chóng nhận ra rằng vòng tròn kỳ lạ mà họ nhìn thấy trước đó không chỉ là dấu hiệu ngẫu nhiên. Những vòng tròn mới xuất hiện trên mặt đất, bao vây họ trong một mê cung khổng lồ.
Mai giữ chặt tay Duy, ánh mắt lo lắng. "Duy, chúng ta không thể thoát khỏi đây."
Duy nhìn quanh, cố tìm một giải pháp. Anh nhận ra rằng mỗi vòng tròn đều có một ký hiệu nhỏ ở giữa, giống như một mảnh ghép của một câu đố.
"Hải! Những ký hiệu này... anh có nghĩ chúng là manh mối không?" Duy hét lên, chỉ tay vào một vòng tròn gần nhất.
Hải gật đầu, đôi mắt sáng lên sự quyết đoán. "Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Mọi người, tìm kiếm thêm ký hiệu và cố gắng ghép chúng lại."
Cả nhóm tản ra, tìm kiếm từng vòng tròn một. Mai và Duy làm việc cùng nhau, nhưng không lâu sau, họ nhận ra những ký hiệu này không phải chỉ đơn thuần là các hình vẽ. Chúng phát sáng khi được chạm vào, và mỗi lần như vậy, một phần ký ức của họ hiện lên trong đầu.
Duy chạm vào một ký hiệu có hình dạng giống như ngọn lửa. Ngay lập tức, anh thấy mình quay về thị trấn quen thuộc, đứng trước ngôi nhà của mình. Mẹ anh, bà Phin, đang đứng ở cửa, đôi mắt tràn đầy lo lắng khi nhìn anh chuẩn bị lên đường.
"Con phải nhớ, bất kể chuyện gì xảy ra, hãy luôn tin vào bản thân," bà nói, giọng nghẹn ngào.
Hình ảnh vụt tắt, để lại một cảm giác trống rỗng trong lòng Duy. Anh quay sang Mai, thấy cô cũng đang run rẩy, nước mắt chảy dài trên má.
"Mai... em ổn không?"
Mai gật đầu yếu ớt. "Ký ức đó... là ngày cuối cùng em thấy gia đình mình. Em nhớ họ quá, Duy."
Duy siết chặt tay cô, cố gắng truyền cho cô sự mạnh mẽ mà chính anh cũng đang cố gắng tìm kiếm. "Chúng ta sẽ quay lại. Chúng ta sẽ tìm ra cách."
Khi tất cả các ký hiệu được ghép lại, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội. Một cánh cổng ánh sáng hiện ra ngay giữa mê cung, nhưng đồng thời, những sinh vật kỳ lạ từ bóng tối cũng bắt đầu tràn ra, lao về phía họ.
"Chạy đi!" Hải hét lên, dẫn đầu cả nhóm lao về phía cánh cổng.
Duy và Mai chạy sát bên nhau, nhưng khi gần đến cổng, một sinh vật khổng lồ lao tới, chắn ngang đường đi.
"Duy, đi trước đi!" Mai hét lên, cố gắng kéo sự chú ý của sinh vật.
"Không! Anh không bỏ em lại!" Duy hét lên, lao tới dùng tất cả sức lực để đánh lạc hướng con quái vật.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn, cả hai cuối cùng cũng vượt qua được, cùng lao qua cánh cổng. Khi ánh sáng bao trùm lấy họ, Duy và Mai dừng lại, thở hổn hển.
Mai nhìn Duy, ánh mắt đầy biết ơn và xúc động. Không cần lời nào, cô tiến tới, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng sâu sắc lên môi anh.
Duy ngạc nhiên, nhưng rồi anh đáp lại, lòng tràn ngập một cảm giác ấm áp giữa sự khốc liệt của thế giới họ đang đối mặt.
"Em là lý do để anh tiếp tục chiến đấu," Duy nói, giọng khàn khàn.
Mai mỉm cười, nước mắt lăn dài trên má. "Và anh là hy vọng duy nhất của em."
Đăng bởi | yy32809637 |
Thời gian |