Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 16: Người Lạ Trong Bóng Tối

Tiểu thuyết gốc · 944 chữ

Khi ánh sáng từ cánh cổng dần phai nhạt, Duy và Mai nhận ra mình đã đến một nơi hoàn toàn khác. Không gian xung quanh bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, che lấp mọi tầm nhìn xa hơn vài mét. Duy nắm chặt tay Mai, ánh mắt căng thẳng quét qua từng góc tối.

"Em có thấy ai trong nhóm còn lại không?" Duy hỏi, giọng trầm và lo lắng.

Mai lắc đầu. "Không. Họ đáng lẽ phải ở ngay sau chúng ta."

Sự im lặng đột ngột của không gian làm cả hai cảm thấy như bị ép vào một chiếc lồng vô hình. Không còn tiếng thì thầm, không có gió hay bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống. Tất cả đều bị bao trùm trong một sự yên tĩnh đến rợn người.

Khi họ tiến bước, tiếng bước chân vang vọng như bị nhân lên hàng trăm lần, khiến cả hai không thể phân biệt được đâu là âm thanh thật, đâu là ảo giác.

"Anh nghĩ có ai đó theo dõi chúng ta," Mai thì thầm, siết chặt tay Duy hơn.

Duy gật đầu. "Anh cũng cảm thấy vậy. Nhưng chúng ta không thể dừng lại. Đi tiếp thôi."

Chỉ vài phút sau, từ trong màn sương, những bóng người dần hiện lên. Ban đầu, Duy và Mai tưởng rằng đó là nhóm của Hải, nhưng càng đến gần, họ càng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Những người này không di chuyển. Họ đứng yên như tượng, đôi mắt đen kịt không có lòng trắng, khuôn mặt không biểu cảm.

"Đừng lại gần họ!" Duy cảnh báo, kéo Mai lùi lại.

Nhưng trước khi họ kịp làm gì, một trong những bóng người cất tiếng.

"Đừng sợ... chúng ta giống như các người."

Duy và Mai sững lại, nhìn kỹ hơn. Một trong số những người lạ mặt bước ra từ màn sương, đôi mắt đen dần chuyển sang trạng thái bình thường. Đó là một chàng trai trẻ với mái tóc bạc trắng và khuôn mặt hốc hác.

"Tôi là Hoàng," cậu ta giới thiệu. "Chúng tôi cũng từng bị dịch chuyển đến đây, giống như các người."

Mai liếc nhìn Duy, ánh mắt đầy nghi hoặc. "Ý cậu là sao? Các người bị kẹt lại ở đây?"

Hoàng gật đầu, vẻ mặt u ám. "Phải. Chúng tôi không tìm được cổng thoát trước thời hạn một tháng. Và bây giờ... chúng tôi bị mắc kẹt mãi mãi."

Câu nói của Hoàng khiến cả Duy và Mai rùng mình. "Còn bao nhiêu người khác giống như các cậu?" Duy hỏi.

Hoàng chỉ tay vào những bóng người còn lại, lúc này đã tiến đến gần hơn. "Đây là nhóm cuối cùng còn tỉnh táo. Những người khác... đã trở thành một phần của thế giới này. Họ không còn là con người nữa."

Sau một hồi bàn bạc, Duy và Mai quyết định cùng Hoàng và nhóm của cậu ta hợp tác để tìm ra cổng thoát.

"Tôi biết một nơi có thể dẫn đến manh mối," Hoàng nói. "Nhưng nơi đó cực kỳ nguy hiểm. Nhiều người trong chúng tôi đã không trở về."

Duy nhìn Mai, thấy sự lo lắng trong mắt cô. Nhưng anh biết họ không có lựa chọn nào khác. "Dẫn đường đi. Chúng tôi sẽ đi cùng cậu."

Hoàng gật đầu và bắt đầu dẫn đường.

Cả nhóm tiến vào một khu vực trông giống như một thành phố bỏ hoang. Những tòa nhà cao tầng bị vây kín bởi dây leo đen nhánh, không khí đặc quánh mùi ẩm mốc và mục rữa.

Hoàng cảnh báo. "Đừng làm ồn. Những sinh vật ở đây cực kỳ nhạy cảm với âm thanh."

Họ di chuyển một cách cẩn trọng qua những con hẻm tối tăm. Nhưng khi gần đến đích, một thành viên trong nhóm Hoàng vô tình làm rơi vũ khí, tạo ra một tiếng động lớn vang vọng khắp không gian.

Ngay lập tức, từ các tòa nhà, những sinh vật khổng lồ bắt đầu tràn ra. Chúng có thân hình giống người nhưng đầu lại là những chiếc mồm đầy răng sắc nhọn, ánh mắt đỏ rực như lửa.

"Chạy ngay!" Hoàng hét lên, dẫn đầu cả nhóm lao về phía trước.

Duy và Mai chạy sát bên nhau, nhưng khi một trong những sinh vật lao tới gần, Hoàng đã đẩy cả hai sang một bên.

"Cứ tiếp tục đi! Đừng dừng lại!" cậu ta hét lên, dùng chính cơ thể mình làm lá chắn.

Duy định quay lại giúp, nhưng Mai kéo anh đi. "Không! Nếu chúng ta quay lại, mọi người sẽ chết vô ích."

Với sự hy sinh của Hoàng, họ cuối cùng cũng đến được một tòa nhà lớn. Cánh cửa trước mặt phát sáng, giống hệt như cổng dịch chuyển trước đó.

Cả nhóm bước vào trong, để lại đám sinh vật hung tợn bên ngoài. Không gian bên trong yên tĩnh lạ thường, và họ thấy mình đứng trước một cánh cổng lớn, khắc đầy ký hiệu quen thuộc.

Duy quay sang Mai, ánh mắt nghiêm nghị. "Dù chuyện gì xảy ra, anh hứa sẽ bảo vệ em."

Mai mỉm cười, nhưng nước mắt đã lăn dài trên má. "Em tin anh, Duy. Và em sẽ không để anh một mình chiến đấu."

Cả hai nắm tay nhau, cùng bước qua cánh cổng. Nhưng trước khi họ kịp nhận ra, một luồng ánh sáng chói lóa bao trùm lấy cả hai, và một cảm giác kỳ lạ kéo họ vào một cuộc hành trình mới...

Bạn đang đọc Dòng Chảy Định Mệnh sáng tác bởi yy32809637
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy32809637
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.