Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17: Lời Chào Từ Kẻ Giám Sát

Tiểu thuyết gốc · 947 chữ

Ánh sáng chói lòa dần tắt, để lại trong không gian một sự im lặng ngột ngạt. Duy và Mai ngã quỵ xuống mặt đất lạnh lẽo. Họ nhận ra mình đang đứng trong một căn phòng rộng lớn, được bao quanh bởi những bức tường làm từ kim loại sáng bóng. Trần nhà cao vút, phát ra ánh sáng nhè nhẹ từ những đường viền phát quang chạy dọc khắp không gian.

"Đây là đâu?" Mai lẩm bẩm, giọng run rẩy.

Trước khi Duy kịp trả lời, một giọng nói vang lên, trầm và lạnh lẽo:

"Chào mừng các ngươi đến với thử thách cuối cùng."

Cả hai ngẩng đầu lên. Một hình bóng mờ ảo xuất hiện trước mặt họ, như được tạo nên từ hàng triệu mảnh sáng nhỏ. Đó là một người đàn ông cao lớn, khoác lên mình chiếc áo choàng dài, khuôn mặt không rõ nét.

"Ngươi là ai?" Duy hỏi, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào bóng dáng kỳ lạ.

"Ta là Giám Sát Viên của thế giới này," người đàn ông trả lời, giọng nói vang vọng khắp căn phòng. "Công việc của ta là đảm bảo rằng chỉ những người xứng đáng mới có thể vượt qua."

Duy siết chặt tay Mai, cả hai cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. "Thử thách cuối cùng? Ngươi đang nói gì?"

Giám Sát Viên khẽ cười. "Thử thách mà các ngươi đã trải qua từ trước tới nay chỉ là phần khởi đầu. Đây mới là nơi quyết định. Nếu vượt qua, các ngươi sẽ tìm được cánh cổng trở về. Nếu thất bại... các ngươi sẽ mãi mãi thuộc về thế giới này."

Mai nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh. "Vậy thử thách là gì?"

Giám Sát Viên giơ tay lên. Một chiếc đồng hồ cát khổng lồ xuất hiện giữa căn phòng, cát bên trong bắt đầu chảy xuống từng hạt một.

"Trong vòng 24 giờ, các ngươi phải tìm ra chìa khóa để mở cánh cổng này." Ông ta chỉ tay về phía một cánh cửa lớn nằm ở cuối phòng, được bảo vệ bởi những ký hiệu phức tạp.

"Nhưng hãy nhớ," ông ta tiếp tục, giọng nghiêm nghị, "các ngươi sẽ phải đối mặt với nỗi sợ lớn nhất của mình. Và chỉ khi cả hai vượt qua nỗi sợ ấy, chìa khóa mới hiện ra."

Ngay khi Giám Sát Viên biến mất, không gian xung quanh bắt đầu biến đổi. Bức tường kim loại tan chảy như nước, để lộ một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Duy và Mai đang đứng giữa một khu rừng tối tăm. Những cây cổ thụ cao chót vót che khuất ánh sáng, không khí ngột ngạt đến mức khó thở.

"Duy... nơi này..." Mai run rẩy, ôm lấy cánh tay anh.

Trước khi cô kịp nói hết câu, một tiếng hét vang lên từ xa. Tiếng hét đó nghe như của một người đang đau đớn tột cùng.

"Đi thôi!" Duy kéo Mai chạy theo âm thanh, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Nhưng khi họ đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến cả hai sững người. Đó là hình ảnh mẹ của Duy, bà Phin, đang quỳ xuống bên cạnh một người đàn ông. Ông ta chính là cha của Duy.

"Bố..." Duy lắp bắp, bước tới gần hơn.

Nhưng ngay khi anh chạm tay vào họ, cả hai lập tức tan biến thành cát bụi.

"Duy! Đừng để nó đánh lừa!" Mai hét lên, kéo anh lùi lại.

Cảnh vật xung quanh lại một lần nữa thay đổi. Lần này, Mai nhìn thấy chính mình trong quá khứ, khi cô đang quỳ khóc trước một ngôi mộ. Dòng chữ trên bia mộ khắc tên mẹ cô, bà Nhung.

"Mẹ... mẹ ơi..." Mai thì thầm, nước mắt trào ra.

Duy nắm lấy tay Mai, ánh mắt kiên định. "Mai, đây chỉ là ảo ảnh. Họ đang cố chia rẽ chúng ta."

Mai ngước nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe nhưng đầy quyết tâm. "Em biết. Nhưng nó thật quá, Duy."

Cả hai nhận ra rằng thử thách này không chỉ là đối mặt với những hình ảnh ám ảnh họ, mà còn là sự đấu tranh nội tâm. Họ cần tin tưởng lẫn nhau để vượt qua.

Hành trình tiếp theo là một chuỗi những cảnh tượng khốc liệt. Những sinh vật kỳ quái, những tiếng thét trong đêm tối, và những cạm bẫy chết người liên tiếp hiện ra.

Nhưng giữa tất cả những khó khăn đó, Duy và Mai đã tìm thấy sức mạnh trong tình yêu và lòng tin tưởng.

Khi họ gần chạm đến cánh cửa cuối cùng, cả hai đều kiệt sức. Máu chảy từ vết thương trên tay Duy, còn Mai thì hầu như không còn đứng vững.

"Duy... em không chắc mình có thể tiếp tục được nữa," Mai nói, giọng yếu ớt.

Duy cúi xuống, nâng khuôn mặt cô lên. "Em đã mạnh mẽ hơn bất kỳ ai mà anh từng biết, Mai. Chúng ta sẽ làm được, miễn là ở bên nhau."

Mai nhìn vào mắt anh, những giọt nước mắt lăn dài trên má. "Cảm ơn anh, Duy. Vì tất cả."

Trong khoảnh khắc đó, giữa bóng tối và hiểm nguy, cả hai trao cho nhau một nụ hôn. Nụ hôn không chỉ là lời thề hứa mà còn là động lực giúp họ vượt qua thử thách cuối cùng.

Cánh cửa trước mặt dần phát sáng, báo hiệu rằng họ đã gần đến đích. Nhưng liệu đó có thật sự là lối thoát, hay chỉ là một cái bẫy khác?

Bạn đang đọc Dòng Chảy Định Mệnh sáng tác bởi yy32809637
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy32809637
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.