Chương 18: Cuộc Hội Ngộ Định Mệnh
Ánh sáng từ cánh cửa khổng lồ trước mặt dần lan tỏa, lấp lánh như dải ngân hà đang trôi nổi trong không gian. Duy và Mai lùi lại, cẩn thận quan sát. Cả hai không chắc liệu đây có phải là lối thoát thật sự, hay chỉ là một cái bẫy mới mà thế giới song song này bày ra.
"Duy... em thấy có gì đó không ổn," Mai nói, giọng thì thào.
Anh gật đầu, đôi mắt chăm chú nhìn những ký hiệu bí ẩn khắc trên cánh cửa. Chúng dường như đang chuyển động, tạo nên những vòng xoáy kỳ lạ.
"Chúng ta không còn đường lui, Mai," anh đáp, nắm chặt tay cô. "Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ đối mặt cùng nhau."
Duy đẩy nhẹ cánh cửa, và ngay lập tức, họ bị hút vào một dòng năng lượng xoáy cuộn.
Khi ánh sáng tan biến, họ nhận ra mình đang ở một khu vực hoàn toàn khác. Xung quanh là những tòa nhà cao tầng đổ nát, cây cối mọc um tùm xuyên qua những bức tường bê tông mục nát. Không gian đầy mùi ẩm mốc và lạnh lẽo, như thể nơi này đã bị bỏ hoang suốt hàng thế kỷ.
"Đây là đâu?" Mai hỏi, giọng lo lắng.
Trước khi Duy kịp trả lời, một tiếng động bất thường vang lên từ phía xa.
"Khoan đã... hình như có ai đó," Duy thì thầm, kéo Mai núp sau một bức tường.
Một nhóm người xuất hiện từ trong bóng tối, dáng vẻ tả tơi, quần áo rách nát. Nhưng điều khiến cả hai bất ngờ hơn cả là họ đều là những người trẻ tuổi.
"Chờ đã..." Mai thì thào. "Họ trông giống như chúng ta... cũng bị dịch chuyển đến đây."
Một cô gái trong nhóm nhìn thấy họ và lên tiếng, giọng đầy cảnh giác: "Ai đó? Ra đây ngay!"
Duy và Mai bước ra từ nơi ẩn nấp, tay giơ lên để thể hiện rằng họ không có ý định tấn công.
"Chúng tôi không phải kẻ thù," Duy nói, giọng điềm tĩnh. "Chúng tôi cũng bị dịch chuyển đến đây, giống như các bạn."
Nhóm người này nhanh chóng bao vây họ. Có tổng cộng năm người, tất cả đều ở độ tuổi 22, giống Duy và Mai. Họ nhìn cả hai với ánh mắt vừa nghi ngờ, vừa mệt mỏi.
"Được rồi, hai người từ đâu đến?" Một chàng trai cao lớn, có vẻ như là thủ lĩnh của nhóm, lên tiếng.
Duy kể lại câu chuyện của họ, từ lúc bị dịch chuyển, đối mặt với thử thách đến khi họ bước qua cánh cửa dẫn đến nơi này.
"Vậy là các người cũng bị lừa," một cô gái khác cười khẩy, đôi mắt đầy u uất.
"Lừa?" Mai nhíu mày, cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Chàng trai cao lớn gật đầu, giọng trầm thấp. "Đây không phải lối thoát. Đây là nơi tập trung tất cả những người không vượt qua được thử thách trong thế giới song song. Một cái bẫy cuối cùng."
Duy và Mai chết lặng trước sự thật. "Nếu đây là nơi tập trung những người thất bại, thì chúng ta làm sao để thoát ra?" Duy hỏi, ánh mắt cương quyết.
Cả nhóm lắc đầu. "Chúng tôi đã ở đây hơn một tuần, không cách nào tìm thấy lối thoát," một chàng trai khác nói.
Mai siết chặt tay Duy. "Chúng ta không thể từ bỏ, Duy. Chúng ta đã đi xa đến mức này."
Duy gật đầu. "Phải có cách. Chúng ta chỉ cần hợp sức, tìm kiếm kỹ hơn."
Nhóm người ban đầu không tin tưởng Duy và Mai, nhưng sự kiên định và lòng quyết tâm của cả hai dần thuyết phục họ.
Trong lúc tìm kiếm, cả nhóm bắt đầu chia sẻ câu chuyện của mình. Mỗi người đều có một nỗi sợ riêng, và chính những nỗi sợ ấy đã khiến họ thất bại.
"Chúng ta không thể để nỗi sợ điều khiển mình nữa," Mai nói, giọng chắc nịch.
Duy nhìn cô, cảm thấy tự hào. Mai đã thay đổi rất nhiều kể từ khi họ bước vào thế giới này. Cô không còn là cô gái yếu đuối ban đầu, mà đã trở thành một người mạnh mẽ, đáng tin cậy.
Cả nhóm tiếp tục tiến sâu vào những tòa nhà đổ nát, đối mặt với những cạm bẫy chết người. Có những lúc họ tưởng chừng như đã tìm thấy lối thoát, nhưng chỉ là những con đường cụt, đầy những hình ảnh ám ảnh từ quá khứ.
Trong một đêm nghỉ ngơi, khi mọi người đang ngủ, Duy và Mai ngồi cạnh nhau bên ánh lửa nhỏ.
"Mai... anh đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp được ai mà anh thực sự muốn bảo vệ," Duy nói, giọng trầm ấm.
Mai nhìn anh, đôi mắt sáng lên trong bóng tối. "Em cũng vậy. Nhưng em biết... chỉ cần có anh ở đây, em sẽ không sợ bất cứ điều gì."
Họ nhìn nhau một lúc lâu, và lần này, Duy chủ động. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi cô.
Đó không phải là một nụ hôn bốc đồng, mà là sự khẳng định cho tất cả những gì họ đã trải qua cùng nhau. Một lời hứa rằng họ sẽ không bao giờ bỏ rơi nhau, dù thế giới này có khắc nghiệt đến đâu.
Mai khẽ cười, tựa đầu vào vai anh. "Chúng ta sẽ tìm thấy lối thoát, Duy. Em tin vào anh."
Duy siết chặt tay cô, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. "Anh cũng tin vào chúng ta."
Đăng bởi | yy32809637 |
Thời gian |