Chương 19: Lối Thoát Trong Bóng Tối
Đêm lạnh lẽo dần trôi qua, nhưng tâm trí Duy và Mai chưa một phút nào ngừng tìm kiếm những mảnh ghép còn thiếu của câu đố. Khi ánh sáng bình minh đầu tiên chiếu rọi qua những khe nứt của những tòa nhà đổ nát, cả nhóm đã sẵn sàng để tiếp tục hành trình.
"Chúng ta cần kiểm tra khu vực phía bắc," Duy lên tiếng, chỉ tay về phía một dãy nhà hoang phủ đầy dây leo. "Có lẽ chúng ta đã bỏ sót điều gì đó ở đó."
Nhóm người còn lại, giờ đã phần nào chấp nhận sự lãnh đạo tự nhiên của Duy và Mai, gật đầu đồng thuận. Tuy nhiên, không khí giữa họ vẫn ngột ngạt bởi những cảm xúc trái chiều.
"Chúng ta đã đi qua những nơi tương tự cả trăm lần," một chàng trai trong nhóm phàn nàn. "Cứ lặp đi lặp lại như thế này mãi, liệu có ích gì không?"
Mai quay sang, ánh mắt nghiêm nghị. "Nếu từ bỏ, chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy lối thoát. Đây là cơ hội cuối cùng."
Khi cả nhóm tiến sâu vào khu vực phía bắc, không khí bắt đầu thay đổi. Những làn sương mù đột ngột dâng lên, dày đặc đến mức mọi người chỉ có thể nhìn thấy trong khoảng cách vài mét.
"Đi sát vào nhau!" Duy ra lệnh, nắm chặt tay Mai.
Bỗng nhiên, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ phía trước, như tiếng kim loại ma sát vào nhau. Cả nhóm lập tức dừng lại, cảnh giác.
"Tôi thấy cái gì đó đang di chuyển," một cô gái thì thầm, giọng run rẩy.
Từ trong sương mù, những bóng dáng mờ ảo xuất hiện. Ban đầu, chúng trông giống con người, nhưng khi tiến lại gần hơn, cả nhóm nhận ra đó là những thực thể kỳ quái.
Chúng có dáng người, nhưng cơ thể gãy gập, làn da trắng bệch như xác chết, đôi mắt sáng rực màu đỏ.
"Duy... chúng ta làm gì đây?" Mai thì thào, sợ hãi.
"Chạy!"
Duy kéo tay Mai và lao về phía trước, dẫn cả nhóm chạy trốn khỏi những thực thể đáng sợ. Những tiếng gào rú của chúng vang vọng khắp không gian, như xé toạc cả bầu trời.
Trong lúc chạy trốn, một cô gái trong nhóm bị vấp ngã. Trước khi Duy kịp quay lại, Mai đã chạy đến, kéo cô ta dậy.
"Nhanh lên!" Mai hét lớn, ánh mắt đầy quyết tâm.
Những thực thể càng lúc càng tiến sát hơn. Khi tất cả tưởng chừng sẽ bị bắt, một cánh cửa nhỏ bất ngờ hiện ra từ phía cuối con đường.
"Đó có thể là lối thoát!" Duy hét lên.
Cả nhóm lao về phía cánh cửa, nhưng khi vừa chạm vào nó, một luồng năng lượng mạnh mẽ phát ra, đẩy tất cả ngã ra đất.
"Không được... đây không phải là lối thoát!" Mai hoảng hốt.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn, Duy nhận ra điều gì đó. Những ký hiệu trên cánh cửa giống hệt những ký hiệu họ đã thấy trước đây.
"Chờ đã..." anh lẩm bẩm, ánh mắt chăm chú quan sát.
Anh nhớ lại những lời mà nhóm người lạc lối trước đây đã nói: "Chúng ta thất bại vì không vượt qua được nỗi sợ lớn nhất."
"Duy, anh đang nghĩ gì thế?" Mai hỏi, đôi mắt đầy lo lắng.
"Nỗi sợ," anh đáp. "Chúng ta không thể chạy trốn mãi. Nếu đây là bài kiểm tra cuối cùng, thì chỉ có cách đối mặt với những thực thể đó mới có thể mở được cánh cửa."
Mọi người im lặng, ánh mắt chuyển từ hoang mang sang hy vọng mong manh.
Cả nhóm đồng lòng quay lại đối mặt với những thực thể đang tiến gần.
"Chúng ta không thể sợ hãi," Mai nói, giọng vững chắc. "Đây chỉ là những hình ảnh do thế giới này tạo ra, để thử thách chúng ta."
Những thực thể bao vây họ, gầm gừ và lao đến. Nhưng thay vì chạy trốn, Duy và Mai đứng vững, đối mặt với chúng.
Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như ngừng lại. Những thực thể biến mất, để lại một không gian yên bình. Cánh cửa phát ra ánh sáng rực rỡ, rồi mở ra, để lộ một con đường dài dẫn vào bóng tối.
"Chúng ta đã làm được!" một người hét lên, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt.
Duy và Mai nhìn nhau, cảm nhận được sự kết nối sâu sắc hơn bao giờ hết. Không chỉ là sự đồng hành trong thử thách, mà là sự thấu hiểu, niềm tin và tình cảm ngày càng sâu đậm.
"Đi thôi," Duy nói, nắm lấy tay Mai. "Chúng ta vẫn còn một chặng đường dài phía trước."
Họ bước qua cánh cửa, tiến vào một chương mới trong hành trình đầy gian truân và cảm xúc của mình.
Đăng bởi | yy32809637 |
Thời gian |