Chương 20: Sự Thật Ẩn Sau Cánh Cửa
Cánh cửa sáng rực ánh sáng trắng đã dẫn Duy và Mai cùng nhóm bạn trẻ bước vào một không gian hoàn toàn khác. Không còn những tòa nhà đổ nát, không còn sương mù hay tiếng gào rú của những thực thể kinh dị. Thay vào đó, họ đứng giữa một vùng đồng cỏ bao la, nơi ánh nắng vàng nhạt chiếu rọi xuống, làm nổi bật vẻ đẹp hoang sơ nhưng kỳ lạ của nơi này.
"Duy... đây là đâu?" Mai thì thào, ánh mắt lấp lánh vẻ ngạc nhiên xen lẫn dè dặt.
Duy bước tới vài bước, đôi chân chạm lên mặt đất mềm mại đầy sức sống. "Tôi không biết... nhưng chắc chắn đây không phải là điểm kết thúc. Cảm giác như... chúng ta vừa bước vào một phần khác của thế giới này."
Cả nhóm đứng bần thần, chưa kịp định thần thì từ phía xa, một bóng người xuất hiện. Đó là một người phụ nữ với mái tóc dài trắng bạc, khoác trên mình một bộ trang phục đơn giản nhưng tinh tế. Bà tiến lại gần, ánh mắt ấm áp nhưng lại toát lên vẻ uy nghiêm khó tả.
"Chào mừng các con," bà nói, giọng nhẹ nhàng nhưng vang vọng như tiếng chuông ngân. "Ta là Iris, người bảo vệ vùng đất này. Các con đã vượt qua thử thách đầu tiên, nhưng hành trình còn dài. Hãy sẵn sàng đối mặt với những sự thật mà các con chưa từng biết."
Duy cau mày, trong lòng đầy nghi hoặc. "Bà là ai? Tại sao chúng tôi bị đưa đến đây? Và tại sao chúng tôi phải trải qua tất cả những điều này?"
Iris chỉ cười nhẹ, bàn tay khẽ vung lên. Lập tức, không gian xung quanh thay đổi. Những hình ảnh hiện lên như một cuộn phim chạy ngược, mô tả sự tồn tại của thế giới song song này.
"Thế giới mà các con đang đứng, cũng như nơi mà các con đến từ, đều là những mảnh ghép của một thực thể lớn hơn," Iris giải thích, ánh mắt dõi theo những hình ảnh. "Hành tinh Er226 không chỉ tồn tại riêng biệt. Nó là một phần trong chuỗi các thế giới song song được tạo ra để duy trì sự cân bằng của vũ trụ. Nhưng cân bằng ấy đã bị xáo trộn bởi những linh hồn lạc lối, những con người không vượt qua được thử thách của mình và mắc kẹt mãi mãi."
Mai nắm chặt tay Duy, cảm nhận được sự nghiêm trọng trong từng lời nói. "Ý bà là những người thất bại trong việc tìm cổng dịch chuyển sẽ ảnh hưởng đến sự tồn tại của thế giới này?"
"Không chỉ thế," Iris đáp. "Mỗi người dịch chuyển đều mang theo một năng lượng cộng hưởng. Khi năng lượng đó bị bóp méo hoặc suy yếu, nó không chỉ làm hại chính người đó mà còn gây ra sự bất ổn trong cả hai thế giới. Chính vì thế, nhiệm vụ của các con không chỉ là tìm lối thoát mà còn là khôi phục cân bằng trước khi mọi thứ sụp đổ."
Lời nói của Iris khiến cả nhóm chìm vào im lặng. Trước khi họ kịp tiêu hóa hết những gì vừa nghe, bà đã giơ tay lên lần nữa, và mặt đất dưới chân họ rung chuyển.
"Từ giờ trở đi, mỗi bước đi của các con sẽ là một thử thách. Mỗi sai lầm đều có thể dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn. Hãy nhớ: chỉ khi giữ được trái tim kiên định và niềm tin vững chắc, các con mới có thể sống sót."
Vừa dứt lời, Iris biến mất, để lại nhóm của Duy đứng giữa đồng cỏ giờ đây đã chuyển sang một khung cảnh hoàn toàn khác. Một khu rừng rậm rạp, tối tăm hiện ra trước mắt họ, với những âm thanh lạ lùng vọng từ bên trong.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Một chàng trai trong nhóm lên tiếng, giọng run rẩy.
Duy hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. "Đi tiếp. Đó là cách duy nhất."
Tuy nhiên, không phải ai cũng đồng tình. Một số người bắt đầu phản đối, cho rằng họ nên quay lại, cố tìm một cách khác.
"Chúng ta không thể mạo hiểm như vậy! Ai biết được còn những gì đang chờ phía trước?" một cô gái hét lên, nước mắt lăn dài trên má.
"Và nếu quay lại, chúng ta sẽ làm gì? Ngồi chờ chết sao?" Mai đáp trả, ánh mắt sắc lạnh.
Cuộc tranh cãi kéo dài, khiến không khí trong nhóm trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Nhưng cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của Duy và Mai, cả nhóm đồng lòng tiến vào khu rừng.
Khu rừng không chỉ tối tăm mà còn đầy rẫy những cái bẫy tự nhiên và những sinh vật kỳ lạ. Cây cối nơi đây như có sự sống riêng, những cành cây dài ngoằng vươn ra như muốn níu giữ bất kỳ ai đi qua.
Một lần, Duy suýt bị một cái bẫy hố sâu nuốt chửng nếu không có Mai nhanh tay kéo lại. Những sinh vật ánh mắt sáng rực lẩn khuất trong bóng tối, khiến cả nhóm phải đi sát vào nhau, không dám lơ là.
Tuy nhiên, thử thách lớn nhất lại đến từ chính họ. Sự mệt mỏi và áp lực khiến từng người dần mất đi sự kiên nhẫn. Lời nói cay nghiệt, ánh mắt hoài nghi xuất hiện, đẩy nhóm người vào bờ vực tan rã.
Trong một khoảnh khắc căng thẳng nhất, Duy bất ngờ đứng ra giữa nhóm, giọng nói vang vọng:
"Tôi biết mọi người sợ hãi, nhưng nếu chúng ta không đoàn kết, chúng ta sẽ không có cơ hội nào cả. Hãy tin vào nhau, tin vào chính mình, và tin rằng chúng ta có thể vượt qua!"
Những lời nói ấy như một ngọn lửa thắp sáng tinh thần mọi người. Mai cũng lên tiếng, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định:
"Tôi tin ở đây, tất cả chúng ta đều có lý do để tồn tại. Vì vậy, hãy cùng nhau chiến đấu, không chỉ vì bản thân mà còn vì những người đang chờ đợi ở thế giới thực."
Sau khi nhóm vượt qua một đoạn đường đầy nguy hiểm, họ tìm được một khoảng đất trống nhỏ, nơi ánh trăng chiếu xuống như một món quà từ thiên nhiên.
Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, Duy và Mai ngồi bên nhau, ánh mắt gặp nhau trong một khoảnh khắc yên bình hiếm hoi.
"Cảm ơn em," Duy nói, giọng trầm ấm. "Nếu không có em, tôi nghĩ tôi đã không thể dẫn dắt mọi người đến đây."
Mai mỉm cười, đôi má ửng hồng. "Anh luôn mạnh mẽ hơn những gì anh nghĩ, Duy. Và tôi luôn tin vào anh."
Không ai nói gì thêm. Giữa không gian tĩnh lặng ấy, họ trao cho nhau một nụ hôn dịu dàng, đầy cảm xúc. Một khoảnh khắc nhỏ nhoi nhưng chứa đựng tất cả niềm tin và hy vọng mà họ dành cho nhau.
Nụ hôn ấy không chỉ là sự thừa nhận tình cảm mà còn là một lời hứa thầm lặng: bất kể những gì đang chờ đợi phía trước, họ sẽ không bao giờ buông tay nhau.
Đăng bởi | yy32809637 |
Thời gian |