Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 21: Đối Mặt Với Nỗi Sợ

Tiểu thuyết gốc · 926 chữ

Sau đêm yên bình hiếm hoi dưới ánh trăng, nhóm của Duy lại tiếp tục cuộc hành trình. Cánh rừng trước mặt vẫn rậm rạp, không một lối đi rõ ràng, và không khí càng lúc càng trở nên ngột ngạt.

Duy nắm tay Mai, ánh mắt lặng lẽ dò xét từng cành cây, từng tán lá. Nỗi lo sợ rằng bất cứ lúc nào một mối nguy hiểm mới có thể xuất hiện khiến anh không dám lơ là.

"Chúng ta sắp đối mặt với thử thách lớn nhất," Duy nghĩ thầm.

Càng đi sâu vào rừng, cả nhóm bắt đầu nhận ra sự thay đổi kỳ lạ. Không gian xung quanh như bị bóp méo. Những cành cây đan xen nhau tạo nên những hình thù quái dị, bóng tối dường như biết cử động.

Rồi từng người trong nhóm bắt đầu nhìn thấy những hình ảnh từ quá khứ của chính mình:

Một cô gái òa khóc khi nhìn thấy hình ảnh cha mẹ cô bị tai nạn, tái hiện y như thật.

Một chàng trai hét lớn, gạt phăng mọi người để chạy theo ảo giác của người bạn thân đã mất từ lâu.

Mai bất giác siết chặt tay Duy hơn, giọng run rẩy:

"Em... em cũng nhìn thấy họ, Duy. Họ... họ đang gọi em."

Duy quay sang, bắt gặp ánh mắt sợ hãi của Mai. Anh nhìn thấy nước mắt chực trào ra trên gương mặt ấy.

"Mai, nhìn anh," Duy nói, giọng nghiêm nghị. "Những gì em thấy không phải sự thật. Hãy tin anh, đừng để chúng điều khiển em."

Mai hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc. Nhưng ngay lúc ấy, chính Duy cũng bị kéo vào ảo giác của mình.

Trước mắt Duy hiện lên hình ảnh cha mẹ anh – ông Minh và bà Phin – trong ngôi nhà nhỏ ở thị trấn. Ông Minh đang ngồi bên bàn ăn, còn bà Phin mỉm cười ân cần như mọi ngày. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng biến mất khi bà quay sang nhìn Duy, ánh mắt đầy thất vọng.

"Con đã làm gì? Con đã bỏ mặc gia đình mình để đi vào con đường này," giọng bà vang lên như trách móc.

"Không, mẹ, con không muốn thế..." Duy lắp bắp, bước tới nhưng không thể chạm vào họ.

Tiếng nói vang lên mạnh mẽ hơn:

"Con đã làm gì để xứng đáng? Tất cả những gì con làm chỉ mang lại nỗi đau!"

Duy lắc đầu, nỗi sợ hãi đè nặng lên ngực. Nhưng rồi, anh chợt nhớ tới những lời Iris từng nói: "Hãy giữ vững trái tim và niềm tin."

"Đây không phải là sự thật," Duy thốt lên, cố gắng tự trấn an mình. Anh nhắm mắt lại, hít sâu, lờ đi mọi âm thanh đang gào thét trong đầu.

Và khi mở mắt ra, ảo giác biến mất.

Trong khi Duy còn đang thở dốc, Mai vội chạy lại bên anh. Cô đã tự mình thoát khỏi ảo giác, nhưng sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt.

"Duy, anh ổn chứ?" Mai hỏi, giọng đầy lo lắng.

"Anh ổn," Duy đáp, nắm lấy tay cô. "Những thứ này chỉ là ảo giác. Chúng không thể làm tổn thương chúng ta... nếu chúng ta không để chúng làm vậy."

Mai gật đầu, ánh mắt dần lấy lại sự kiên định.

Khi cả nhóm cuối cùng cũng thoát khỏi khu rừng, họ bước ra một khoảng đất trống. Giữa không gian ấy là một tòa tháp cao chọc trời, được bao phủ bởi những sợi dây leo phát sáng.

Tòa tháp phát ra ánh sáng nhè nhẹ, nhưng có gì đó không đúng. Một cảm giác nặng nề bao trùm, như thể nó đang quan sát và chờ đợi họ.

"Đây có lẽ là điểm đến tiếp theo của chúng ta," Duy nói, giọng trầm ngâm.

Nhưng ngay lúc ấy, một tiếng cười vang lên từ phía trên tháp. Một bóng người xuất hiện, đôi mắt đỏ rực nhìn xuống họ.

"Chào mừng các ngươi," hắn nói, giọng đầy vẻ châm biếm. "Các ngươi đã vượt qua rừng ảo giác. Nhưng đây chỉ là khởi đầu."

Duy và Mai cùng mọi người nhìn lên, trong lòng tràn ngập lo lắng. Liệu những gì đang chờ đợi họ phía trước sẽ còn khốc liệt đến mức nào?

Đêm đó, khi mọi người dựng trại cách xa tòa tháp, Duy và Mai ngồi cạnh nhau bên một đống lửa nhỏ.

"Duy," Mai thì thầm, giọng đầy cảm xúc. "Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên em. Nếu không có anh... em không biết mình có thể vượt qua những thứ đó không."

Duy nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. "Mai, chính em cũng đã cứu anh. Chúng ta dựa vào nhau để vượt qua tất cả. Anh... không muốn mất em."

Mai mỉm cười, nhưng đôi mắt cô lại ngấn lệ. Cô biết rằng, mỗi bước tiến về phía trước đều sẽ mang lại nhiều nguy hiểm hơn. Nhưng ít nhất, cô không đơn độc.

Và trong khoảnh khắc đó, khi ánh lửa nhảy múa trên khuôn mặt họ, cả hai cảm nhận được sự kết nối sâu sắc hơn bao giờ hết.

Cả nhóm chuẩn bị bước vào một thử thách mới, nhưng với Duy và Mai, họ biết rằng tình cảm giữa họ đã trở thành sức mạnh lớn nhất để tiếp tục hành trình đầy hiểm nguy này.

Bạn đang đọc Dòng Chảy Định Mệnh sáng tác bởi yy32809637
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy32809637
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.