Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Người cộng hưởng

Tiểu thuyết gốc · 1148 chữ

Sau nhiều giờ lang thang, Duy nhìn thấy một khu rừng hiện lên phía trước. Những tán cây cao vút, lá của chúng phát ra ánh sáng mờ như những viên ngọc xanh dương lấp lánh. Không khí xung quanh trở nên ẩm ướt, và mỗi bước đi của anh tạo ra âm thanh lạo xạo trên lớp lá khô rải đầy mặt đất.

Bất ngờ, một âm thanh lạ vang lên từ sâu trong khu rừng – tiếng cành cây gãy vụn, theo sau là những tiếng rì rầm như thể hàng trăm người đang thì thầm cùng lúc.

Duy dừng lại, lưng anh lạnh toát. “Có ai ở đó không?” anh khẽ gọi, nhưng đáp lại chỉ là tiếng thì thầm ngày càng rõ hơn.

Ngay khi Duy định quay lưng chạy, một bóng dáng bất ngờ xuất hiện từ trong bóng tối. Đó là một cô gái trẻ, khoảng chừng tuổi anh, mái tóc dài đen nhánh và đôi mắt sáng như hai ngọn lửa xanh. Cô mặc một bộ trang phục kỳ lạ, làm từ những sợi vải phát sáng nhẹ nhàng.

“Cậu… là ai?” Duy lắp bắp, trái tim anh đập mạnh vì vừa sợ hãi vừa tò mò.

Cô gái không trả lời ngay. Cô bước tới gần hơn, ánh mắt soi xét anh từ đầu đến chân. Rồi cô khẽ mỉm cười, một nụ cười kỳ lạ khiến Duy không biết mình nên cảm thấy an tâm hay lo sợ.

“Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau,” cô nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sức mạnh. “Tôi là Mai. Và tôi nghĩ… tôi là người cộng hưởng của cậu.”

Duy lùi lại một bước, đầu óc anh quay cuồng với những thông tin vừa được tiết lộ. Mai là người cộng hưởng của anh? Cô là người mà anh được kết nối trong thế giới này?

“Cô… biết chuyện gì đang xảy ra ở đây không?” anh hỏi, giọng khàn đặc.

Mai khẽ gật đầu. “Tôi cũng giống cậu, bị dịch chuyển đến đây từ thế giới của mình. Nhưng thay vì tìm kiếm câu trả lời, tôi đã dành thời gian để lắng nghe những gì thế giới này muốn nói.”

“Lắng nghe?” Duy ngạc nhiên.

Mai đưa tay ra hiệu bảo anh im lặng. “Thế giới này không giống bất kỳ nơi nào mà cậu từng biết. Nó sống động, có cảm xúc, và nó phản ứng với chúng ta. Mỗi hành động của cậu đều để lại dấu ấn lên không gian này, và dấu ấn đó ảnh hưởng trực tiếp đến người cộng hưởng của cậu – là tôi.”

Duy nhíu mày. “Vậy nếu tôi… nếu tôi làm gì đó sai, thì cô sẽ bị ảnh hưởng?”

Mai gật đầu. “Đúng vậy. Và ngược lại, nếu tôi làm điều gì tổn thương chính mình, cậu cũng sẽ cảm nhận được.”

Cuộc trò chuyện của họ bị cắt ngang khi mặt đất rung chuyển dữ dội. Những tia sáng xanh phóng ra từ những thân cây trong rừng, tạo thành một mạng lưới ánh sáng chằng chịt xung quanh họ. Một giọng nói trầm thấp, vang vọng như sấm rền, phát ra từ mọi phía:

“Chào mừng những kẻ bị thử thách. Thử thách đầu tiên của các ngươi bắt đầu ngay tại đây.”

Duy và Mai nhìn nhau, cả hai đều cảm nhận được sự nguy hiểm trong lời nói ấy.

“Thử thách đầu tiên?” Duy hỏi, giọng run run.

“Chúng ta phải làm gì?” Mai thì thầm, đôi mắt mở to lo lắng.

Câu trả lời không đến từ giọng nói mà từ chính môi trường xung quanh. Những cây cối bắt đầu chuyển động, rễ của chúng trồi lên khỏi mặt đất, quấn chặt lấy nhau, tạo thành một bức tường chắn khổng lồ trước mặt hai người.

Một giọng nói mới vang lên, nhẹ nhàng hơn nhưng không kém phần uy nghiêm: “Hãy chứng minh rằng hai ngươi có thể đồng lòng vượt qua thử thách. Cánh cổng đang chờ, nhưng để đến được đó, các ngươi phải phá bỏ rào cản này mà không làm tổn hại lẫn nhau.”

Duy và Mai đối mặt với bức tường rễ cây trước mặt. Nó sống động như một sinh vật có ý thức, các rễ cây liên tục quấn lấy nhau, tạo ra một cấu trúc dày đặc không có kẽ hở.

“Chúng ta phải làm gì đây?” Duy hỏi, mắt không rời khỏi bức tường.

Mai lùi lại một bước, ánh mắt tập trung. “Tôi nghĩ rằng chúng ta phải tìm cách phối hợp với nhau. Nhưng nếu chúng ta quá vội vàng hoặc hành động sai lầm, cả hai sẽ phải trả giá.”

Duy cố gắng kéo một sợi rễ cây ra khỏi bức tường, nhưng ngay khi anh chạm vào, một cơn đau nhói lan tỏa từ tay anh xuống toàn bộ cơ thể. Đồng thời, Mai khụy xuống, tay ôm lấy đầu như thể đang phải chịu đựng cùng một cơn đau.

“Cậu… cậu đang làm gì vậy?” Mai hỏi, giọng yếu ớt.

“Tôi chỉ… thử xem nó có thể tách ra được không!” Duy thở hổn hển, rút tay lại.

“Chúng ta không thể sử dụng sức mạnh bừa bãi,” Mai nói, ánh mắt nghiêm trọng. “Chúng ta phải tìm ra cách khác.”

Sau vài phút thảo luận, cả hai nhận ra rằng bức tường rễ cây dường như phản ứng theo cảm xúc và ý chí của họ. Khi họ bình tĩnh và phối hợp, những sợi rễ cây bắt đầu lỏng lẻo hơn. Nhưng mỗi lần họ tranh cãi hoặc lo lắng, rễ cây lại quấn chặt hơn, như muốn thách thức lòng kiên nhẫn của họ.

Duy và Mai cuối cùng cũng tìm ra cách phối hợp. Họ cùng nhau hít thở sâu, giữ cho tâm trí bình tĩnh và đồng nhất suy nghĩ. Mai dẫn dắt bằng một giai điệu kỳ lạ mà cô đã học được từ những giấc mơ trong thế giới này, và Duy tập trung vào việc cảm nhận từng thay đổi nhỏ trong kết cấu của bức tường rễ cây.

Dần dần, từng sợi rễ cây tách ra, tạo thành một lối đi hẹp.

“Hãy đi nhanh trước khi nó khép lại,” Mai nói, giọng khẩn trương.

Cả hai chạy qua lối đi, không dám nhìn lại.

Khi họ bước ra khỏi bức tường rễ cây, ánh sáng chói lòa bao phủ lấy cả hai. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

“Thử thách đầu tiên đã hoàn thành. Hãy nhớ rằng, chỉ có sự đồng lòng mới dẫn các ngươi đến tự do.”

Duy và Mai thở phào nhẹ nhõm, nhưng họ biết rằng đây chỉ là khởi đầu. Thế giới song song vẫn còn nhiều bí ẩn và nguy hiểm đang chờ đợi họ ở phía trước.

Bạn đang đọc Dòng Chảy Định Mệnh sáng tác bởi yy32809637
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy32809637
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.