Chương 40: Malfoy
Harry cảm thấy buổi cấm túc thật kinh khủng, vì Malfoy không ngừng lẩm bẩm bên tai, liên tục buông lời khiêu khích. Điều này làm giảm đáng kể tốc độ chép phạt của cậu. Đến gần trưa, cậu mới chép được mười tờ giấy da
Độ dày còn không bằng một ngón út.
Khi ăn trưa, Harry phàn nàn với Hermione và Ron về điều này. Cậu than thở trong sự bực bội: "Mình chưa từng nghĩ nó lại nói nhiều đến thế, cứ lải nhải mãi không dứt."
Ron đề xuất: "Bồ cũng có thể trêu chọc lại nó."
Harry lắc đầu ngán ngẩm: "Nhưng mình chẳng có gì để nói với nó cả."
Hermione suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: "Bồ có thể khiêu khích nó, hỏi xem nó có phải là người thừa kế của Slytherin không."
"Đừng có đùa, sao nó nói được chứ? trừ khi là người thân cận của nó thôi," Ron bác bỏ.
Harry cũng thấy ý tưởng này không khả thi, và có lẽ sẽ khiến mọi chuyện rối rắm hơn. Cậu chuyển chủ đề: "À, Hermione, chuyện chữ ký thì sao rồi?"
Ron gợi ý: "Hay là bồ thử hỏi giáo sư Heip đi?"
Hermione thở dài: "Đó không phải ý hay. Giáo sư Heip không giống như giáo sư Lockhart đâu, kiểu người…"
"…như một gã ngốc," Ron nói tiếp, khiến Hermione trừng mắt nhìn cậu.
"Nhưng tối nay mình sẽ thử", Hermione nói, không hứa hẹn chắc chắn. "Chỉ là thử thôi."
Sau bữa trưa, ba người quay lại văn phòng Cổ Ngữ Runes để tiếp tục buổi cấm túc. Harry vẫn phải chịu đựng ánh mắt khiêu khích của Malfoy. Đôi lúc, cậu thực sự muốn rút đũa phép ra và niệm một lời nguyền lên cậu ta – không chỉ một, mà là ba lời nguyền liên tiếp như cách giáo sư Heip đã làm, khiến Malfoy không thể phản kháng.
Đến chiều, Felix kiểm tra kết quả của cả nhóm và gật đầu hài lòng: "Không tệ. Ba trò có thể hoàn thành công việc vào chiều mai. Còn trò, Malfoy, tiến độ của trò rất tốt – chỉ còn khoảng bảy, tám trang nữa."
Malfoy trông như muốn khóc. Chỉ vì một lời nói thiếu suy nghĩ mà cậu ta phải trả giá bằng việc chép phạt nguyên hai cuốn sách dày. Hình phạt này kéo dài gần hai tháng, dù thỉnh thoảng cậu ta trốn cấm túc để tham gia tập luyện Quidditch.
Malfoy cúi đầu, tiếp tục viết hăng say, không còn thời gian trêu chọc Harry nữa. Cuối cùng, trước giờ ăn tối, cậu ta đã hoàn thành toàn bộ nội dung phải chép.
Felix không giấu được sự hài lòng: "Rất tốt. Được rồi, Malfoy, hình phạt của trò kết thúc tại đây."
"Vâng, thưa giáo sư," Malfoy đáp nhỏ.
Nhìn cậu ta thu dọn đồ đạc, Harry và Ron không khỏi ghen tị. Họ vẫn còn nguyên cả ngày cấm túc vào hôm sau.
"À, Malfoy", Felix gọi lại, khiến cậu ta giật thót.
Malfoy quay lại với vẻ mặt lo lắng – không lẽ lại có thêm sách để chép sao?
May mắn là không. Felix vung đũa phép, và từ góc phòng, một chồng giấy da dày đặc chữ bay ra. Dưới tác động của phép thuật, chúng tự tách làm hai phần và nhanh chóng được đóng thành sách. Hai bìa sách từ chiếc cặp của Felix cũng bay ra, bọc lấy giấy da, và trên bìa nổi lên dòng chữ mạ vàng trông thật trang trọng.
"Malfoy, đây là thành quả của trò. Thầy tặng chúng cho trò làm kỷ niệm."
Hai cuốn sách rơi xuống trước mặt hắn, khiến Malfoy ngẩn ngơ.
Felix nhẹ nhàng nói: "Dù trò xuất thân từ một gia tộc phù thủy thuần chủng danh giá, nhưng trò cũng thấy rằng dân Muggle không phải là vô dụng, đúng không? Nhìn thành quả của trò mà xem." Anh chỉ vào hai cuốn sách chép tay trước mặt Malfoy.
"Qua hình phạt này, hy vọng trò sẽ nhớ một điều: yếu đuối hay mạnh mẽ không phải là rào cản của sự sống, mà chính là sự kiêu ngạo."
Malfoy ôm lấy hai cuốn sách, môi mấp máy nhưng không nói gì.
Sau khi Malfoy rời đi, Felix quay sang nhóm Harry đang chăm chú theo dõi: "Được rồi, nhiệm vụ hôm nay của các trò kết thúc. Ngày mai tiếp tục."
Hermione khẽ hỏi: "Thưa giáo sư, tối nay em có thể tiếp tục học thêm về cổ ngữ Runes với thầy không?"
Felix ngạc nhiên một chút, sau đó đáp: "Nguyên tắc thì không vấn đề gì, nhưng bài tập của trò thì sao?"
Hermione vui vẻ trả lời ngay: "Không sao ạ, em đã hoàn thành hết rồi." Nét mặt cô rạng rỡ như vừa trúng một giải thưởng lớn.
Trên đường đến nhà ăn, Ron nhìn Hermione đầy kinh ngạc: "Bài tập của bồ thực sự làm xong hết rồi à?"
"Dĩ nhiên ròi!"
"Bồ làm khi nào vậy?" Ron ngờ vực hỏi, như thể thời gian của Hermione dài hơn thời gian của mình vài tiếng mỗi ngày.
Hermione, với tâm trạng vô cùng vui vẻ, nói bằng giọng hơi kiêu ngạo: "Biết là cuối tuần sẽ bị cấm túc, thì phải làm xong bài trước. Điều này chẳng phải là kiến thức cơ bản sao?"
Ron ngẩn người không đáp, còn Harry thì chỉ biết cúi đầu, cảm thấy xấu hổ vì bản thân.
Ở phòng sinh hoạt chung của Slytherin, Malfoy trở về với dáng vẻ ủ rũ, ném chiếc cặp xuống và ngồi thừ ra trên ghế. Ánh sáng xanh lục mờ ảo từ hồ nước chiếu qua cửa sổ, những con cá bơi ngang qua tạo nên một không gian kỳ lạ.
Crabbe và Goyle tiến lại gần: "Draco, mày có đi ăn tối không?"
Malfoy nhìn họ một lúc, rồi lạnh lùng nói: "Crabbe, Goyle... tụi mày đi đi."
Hai tên bạn gật đầu rồi bỏ đi.
Malfoy co người lại trên ghế, mái tóc vàng nhạt và khuôn mặt tái nhợt ẩn một phần trong bóng tối.
Cậu ta vẫn không ngừng nhớ lại những lời của giáo sư Heip. Dù muốn phủ nhận, nhưng những tháng ngày chép phạt dài đằng đẵng đã khiến không ít nội dung từ sách thấm vào tâm trí cậu.
Điều đó làm cậu hồi tưởng lại một ký ức mơ hồ khi còn nhỏ. Lần đó, mẹ cậu dẫn cậu đến thăm một phù thủy thuần chủng, tình cờ gặp lại người dì, là chị thứ hai của mẹ.
Người dì ấy đã bị gia đình từ mặt vì kết hôn với một Muggle. Hai người đã cãi nhau dữ dội. Mẹ cậu cố khuyên bà ấy quay về xin lỗi, nhưng bị từ chối thẳng thừng.
Malfoy chỉ nhớ mơ hồ về sự kiện đó, ngoại trừ một câu nói của người dì: "Ngoài phép thuật, các người còn gì để tự hào nữa chứ?"
Gương mặt giận dữ và méo mó của bà ấy vẫn in sâu trong trí nhớ của hắn.
Không hiểu vì sao, Malfoy bỗng mở chiếc cặp ra, lấy hai cuốn sách giáo sư Heip tặng đặt lên bàn. Cậu nhìn chăm chú vào bìa sách.
Một cuốn có tiêu đề “Một Triệu Năm Cố Gắng Cải Tiến Của Dân Muggle”, cuốn còn lại là “Cách Suy Nghĩ của Dân Muggles”.
Dòng chữ trên bìa, vốn quen thuộc vì cậu đã chép suốt hai tháng, nay lại có một điểm khác biệt – dưới tên tác giả, có thêm dòng chữ: "Người chép tay: Draco Malfoy."
Malfoy cầm cuốn “Cách Suy Nghĩ của Dân Muggles”, lật giở từng trang đầu tiên. Nhìn những dòng chữ quen thuộc của chính mình, lần đầu tiên cậu thử gạt bỏ mọi định kiến để thực sự đọc một cách nghiêm túc.
Đăng bởi | raven_ngocchau |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |