Chương 42: Lần thứ 2 đột kích tại Quidditch
Một tuần sau đó trôi qua nhanh chóng, ai nấy đều bận rộn tối mắt tối mũi.
Felix buộc phải dành nhiều thời gian hơn cho các học sinh năm thứ năm và thứ bảy, vì đây là những năm học quan trọng quyết định tương lai của họ. Đương nhiên, anh cũng hy vọng sẽ có thêm nhiều học sinh quan tâm đến việc nghiên cứu Cổ ngữ Runes – không phải chỉ là dịch thuật nhàm chán, mà là nghiên cứu sâu sắc, giống như những gì anh đang làm.
Ngoài ra, anh còn phải chăm sóc Cây Ma quái của mình, đồng thời dùng phép thuật để xử lý những nhánh cây của Cây Liễu Roi. Đây là bước quan trọng quyết định thành công của tác phẩm đầu tiên do anh tạo ra bằng cách khắc cổ ngữ Runes.
Felix cũng không quên luyện tập các kỹ năng chiến đấu thần tốc, bên cạnh việc nghiên cứu hàng loạt cuốn sách cấm trong thư viện vẫn đang chờ anh sàng lọc và đọc.
Trong khi đó, những học sinh khác cũng vô cùng bận rộn. Harry tập trung hết mình cho các buổi tập Quidditch. Khi trận đấu đầu tiên đang đến gần, toàn đội Quidditch Gryffindor trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Họ tranh thủ mọi thời gian có thể, kể cả buổi tối sau giờ học, để luyện tập thêm.
Hermione vừa dành thời gian học ma văn và tìm kiếm thông tin về con quái vật trong Phòng chứa Bí mật, vừa phải nghĩ cách xin được chữ ký từ một số giáo sư.
Cô dễ dàng xin được chữ ký từ giáo sư Lockhart nhờ vào màn nịnh nọt hơi thái quá. “Thầy thật xuất sắc! Chỉ có thầy mới dám đương đầu và đánh bại những sinh vật nguy hiểm như vậy!” Lockhart thậm chí không thèm đọc nội dung tờ giấy mà cô đưa, lập tức ký tên với nụ cười tự mãn.
Hermione đỏ mặt mỗi khi nghĩ lại lời nói dối đó, nhưng ít ra, cô đã khởi động thành công dự án chế biến Độc dược Đa dịch.
“Mất khoảng một tháng để hoàn thành, nghĩa là chúng ta sẽ có nó trước kỳ nghỉ Giáng sinh,” Hermione hồ hởi thông báo.
Harry và Ron, trong khi đó, đang ủ rũ ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo của phòng tắm nữ bị bỏ hoang, phàn nàn về mùi ẩm mốc và điều kiện làm việc kinh khủng.
Những ngày tiếp theo tại Hogwarts yên bình một cách kỳ lạ. Không có thêm cuộc tấn công nào, và cũng không có con quái vật kỳ lạ nào xuất hiện để hóa đá học sinh nữa.
Các học sinh dần mất hứng thú với câu chuyện truyền thuyết ngàn năm, thậm chí có người còn cho rằng vụ việc trước đó chỉ là một trò đùa ác ý. Xét cho cùng, nạn nhân chỉ là con mèo của Filch – người giám thị khó chịu nhất trường.
Một số học sinh còn quả quyết rằng họ đã nhìn thấy bóng một ai đó lén lút trên tầng ba ngay trước khi sự việc xảy ra, tay cầm một chiếc bánh có lẽ đã được tẩm thuốc hóa đá. Tin đồn lan truyền nhanh hơn sự thật, và chẳng mấy chốc, toàn trường bàn tán về những loại độc dược có thể gây hóa đá đến mức khiến cụ Dumbledore cũng phải chờ Nhân sâm trưởng thành để chế thuốc giải.
Các giáo sư tại Hogwarts, dĩ nhiên là biết rõ sự thật. Sau một tuần tìm kiếm khắp lâu đài mà không phát hiện được gì, họ đành yêu cầu các huynh trưởng nâng cao trách nhiệm và tổ chức tuyên truyền an toàn.
Percy Weasley tận dụng cơ hội này để diễn thuyết tại một buổi họp của nhà Gryffindor, lấy ví dụ về hành vi nguy hiểm của em trai mình khi lang thang quanh phòng tắm nữ bị bỏ hoang.
Tình hình trở nên căng thẳng, Ron suýt nữa đã lao vào đánh nhau với Percy.
"Anh đúng là một kẻ tham vọng không biết xấu hổ! Lúc nào cũng chỉ quan tâm đến quyền lực! Em là em trai anh, nhớ không? Em trai anh! Đồ chỉ biết nghĩ đến quyền lực mà thôi!" Ron hét lớn, đôi tai đỏ bừng vì giận dữ.
"Anh là huynh trưởng của nhà Gryffindor! Anh phải chịu trách nhiệm cho chiếc huy hiệu trên ngực mình, hiểu chưa, đồ ngốc?" Percy cũng không chịu kém, hét trả lại, tai cũng đỏ rực.
"Vậy mà anh cũng đã vào phòng tắm nữ đấy thôi!"
"Vì anh đang thực hiện nhiệm vụ của huynh trưởng! Gryffindor bị trừ 10 điểm!"
Mặc dù xảy ra những tranh cãi như vậy, Hogwarts nhìn chung vẫn giữ được sự yên bình cho đến thứ Bảy, ngày diễn ra trận Quidditch đầu tiên của năm học.
Trận đấu này rất được mong đợi bởi đây là cuộc đối đầu giữa hai kình địch lâu đời: Gryffindor và Slytherin. Không những vậy, đội Slytherin đã "mặt dày" nhận sự hỗ trợ từ bên ngoài, tất cả thành viên đều cưỡi chiếc Nimbus 2001, những cây chổi mới nhất và hiện đại nhất thế giới.
Ngay cả các đội khác cũng háo hức muốn chứng kiến sức mạnh của Nimbus 2001 trong trận đấu.
Felix không đến sân vận động mà chỉ đứng từ xa trên tháp, liếc qua một cái rồi quay về. Anh không hứng thú với Quidditch, và đương nhiên là không liên quan gì đến việc anh từng rớt môn bay năm nhất rồi.
Anh đơn giản là thích những nơi yên tĩnh hơn, không quá ồn ào. Tuy nhiên, Felix vẫn cảm thấy bất mãn với cách sắp xếp môn học tại Hogwarts. Tại sao môn bay chỉ được dạy trong năm đầu? Điều này khiến anh chẳng có cơ hội nào để "tăng điểm" cả!
"Giờ mình bay còn giỏi hơn bất kỳ ai!" Felix tự nhủ đầy tự hào.
Buổi chiều hôm đó, một tin tức chấn động lan truyền: Harry Potter bị thương trên sân đấu. Tay của cậu bị gãy vụn, hoàn toàn vỡ nát.
May mắn thay, giáo sư Lockhart đã "anh dũng" ra tay, dùng một phép thuật "đặc biệt mạnh mẽ" để loại bỏ hoàn toàn những mảnh xương gãy trong tay Harry, cứu vãn "sự nghiệp Tầm thủ thiên tài của Gryffindor".
"Đúng là lố bịch!" Hermione giận dữ nói vào buổi tối hôm đó. Sự cố này đã làm vỡ tan hình tượng của Lockhart trong mắt cô. Từ nay, Lockhart chính thức bị cô "cạch mặt".
Thực tế, Harry chỉ đơn giản là bị gãy tay – một vết thương mà chỉ cần một bùa chữa trị là xong. Nhưng nhờ "sự nhiệt tình" của Lockhart, Harry buộc phải ở lại bệnh thất và uống Thuốc Tái Tạo Xương để mọc lại toàn bộ xương cánh tay.
Felix rùng mình khi nghĩ đến mùi kinh khủng của loại thuốc này.
Tối hôm đó, Felix chuẩn bị dành thời gian xem một bộ phim thư giãn, thì đột nhiên, một vị khách không mời bay vào từ cửa sổ. Đó là thần hộ mệnh hình phượng hoàng của Dumbledore.
Thần hộ mệnh xuất hiện trước mặt Felix, truyền đạt lời nói trầm trọng của hiệu trưởng:
"Felix, đến phòng nghỉ giáo sư ngay lập tức. Có chuyện khẩn cấp xảy ra."
Felix lập tức chạy đến. Khi anh đến nơi, căn phòng đã chật kín các giáo sư, nhiều người còn mặc nguyên bộ đồ ngủ, trông như vừa bị đánh thức gấp gáp.
Cụ Dumbledore ngồi ở bàn với vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt hơi khép lại. Giáo sư McGonagall đứng bên cạnh, không ngừng xoa hai tay với vẻ lo lắng.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Felix khẽ hỏi khi tiến lại gần Snape.
Snape liếc anh một cái rồi trả lời nhẹ nhàng: "Đã có một vụ tấn công nữa. Lần thứ hai."
Felix cảm thấy lạnh sống lưng. "Nạn nhân là ai?"
"Colin Creevey, cậu nhóc ái mộ Potter cuồng nhiệt."
Felix không nhớ nhiều về cậu bé này. Giáo sư McGonagall, với vẻ mặt buồn bã, giải thích thêm: "Cậu bé mới nhập học năm nay. Lúc nào cũng mang theo máy ảnh và chụp ảnh mọi lúc mọi nơi. Tôi nghe nói cậu ấy đã gửi về nhà ba album ảnh về Harry Potter rồi... Ôi chúa ơi!"
Felix cầm lên chiếc máy ảnh bị hỏng nặng đặt trên bàn. Một mùi cháy khét xộc vào mũi.
Mười phút sau, một giọng nói vui vẻ vang lên khi cửa phòng bật mở:
"Tôi có bỏ lỡ điều gì không?"
Lockhart bước vào trong bộ đồ ngủ màu vàng óng ánh, trông cực kỳ phấn khích.
"Nhiều người quá! Chắc đây là một bữa tiệc ngủ nhỉ?" Lockhart nói lớn. Nhưng câu tiếp theo của ông khiến các giáo sư quay sang nhìn ông với ánh mắt hình viên đạn:
"Tuyệt vời! Tôi rất giỏi trong việc tổ chức những buổi như thế này đấy!" Lockhart nháy mắt và nở một nụ cười lấp lánh thương hiệu.
Đăng bởi | raven_ngocchau |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |