Chương 46: Giáo sư Heip thật đáng thương
Câu lạc bộ Đấu tay đôi!
Chỉ trong vòng vài giờ, cái tên này đã lan truyền khắp mọi ngõ ngách của trường Hogwarts. Trong bối cảnh hiện tại, việc học cách tự vệ dường như chạm đúng vào nỗi lo lắng của tất cả các phù thủy trẻ.
Ngoại trừ các học sinh năm nhất vẫn còn ngây ngô chưa biết gì, bất kỳ học sinh nào từ năm hai trở đi cũng có thể kể lể một tràng dài đầy cay đắng về sự "thiếu tin cậy" của Hogwarts.
Hogwarts không đáng tin chút nào!
Môn học lẽ ra phải chịu trách nhiệm dạy bảo các phù thủy trẻ cách đối phó với hiểm nguy – Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám – qua nhiều năm vốn đã nổi tiếng là môn "thiếu thực tế", nhưng ít ra còn học được chút ít gì đó. Đến năm nay, môn học này chính thức bị coi là... một lớp học diễn xuất.
Chính vì thế, việc thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi đã khiến các phù thủy trẻ vô cùng phấn khích, như bắt được chiếc phao cứu sinh giữa biển cả.
Seamus Finnigan hào hứng nói:
"Cuối cùng họ cũng nghĩ ra chuyện mở câu lạc bộ đấu tay đôi! Đáng lẽ phải làm từ lâu rồi mới phải."
"Ai sẽ dạy bọn mình đây?" Ron chen qua đám đông, mắt cẩn thận rà từng dòng chữ trên tấm thông báo, rõ ràng đang tìm kiếm tên của một hoặc hai vị giáo sư đáng tin cậy.
Một cô gái nhà Ravenclaw đứng bên cạnh lên tiếng:
"Không ghi ai sẽ dạy, nhưng tôi hy vọng là Giáo sư Flitwick. Hồi trẻ thầy từng là quán quân đấu tay đôi đấy."
"Giáo sư Heip còn giỏi hơn nhiều," Ron lập tức phản bác. Kể từ chuyến đi vào Rừng Cấm tối hôm đó, cậu có niềm tin mãnh liệt vào sức mạnh của Giáo sư Heip, đến mức cậu tin rằng thầy hoàn toàn có thể hạ gục giáo sư Snape. Còn về cụ Dumbledore... thôi thì cứ gọi là ngang tài ngang sức.
Harry cũng định gật đầu đồng tình, nhưng khi ánh mắt cậu lướt qua cô gái vừa nói, cậu lại ngừng lại một cách ngượng ngùng.
Cho Chang nhận ra ánh nhìn của Harry và nở một nụ cười thân thiện với cậu. Harry lập tức cảm thấy như tim mình ngừng đập.
"Bồ nghĩ sao, Harry?" Ron quay sang hỏi.
"Gì cơ?"
Ron thúc cùi chỏ vào sườn Harry, nhưng cú thúc chẳng khiến cậu đau chút nào. Harry lắp bắp:
"Ờ… ừ, mình cũng nghĩ như vậy…"
Cả nhóm phù thủy trẻ không ngừng bàn tán, hỏi han ý kiến của nhau.
"Tối nay là buổi gặp mặt đầu tiên. Đi chứ, bạn tôi?"
"Mình thấy học đấu tay đôi cũng không tệ. Một ngày nào đó chắc chắn sẽ cần dùng tới."
"Chứ không phải là chúng ta đã cần rồi sao?"
"Hay mấy người định đấu tay đôi với con quái vật Slytherin?" Ron lẩm bẩm với vẻ hoài nghi, nhưng đôi mắt cậu vẫn không rời khỏi tấm thông báo. "Harry, bồ thấy sao?"
"Cô ấy quả thật rất… Hả? Cậu vừa nói gì?" Harry giật mình, chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.
Ron nhìn cậu đầy nghi ngờ.
"Đấu tay đôi, à đúng vậy, mình đi chứ." Lần này Harry tập trung đọc kỹ nội dung trên tấm da dê.
Đến giờ ăn tối, gần như tất cả các cuộc trò chuyện tại bàn ăn đều xoay quanh Câu lạc bộ Đấu tay đôi. Có tin đồn rằng sẽ có ít nhất ba giáo sư phụ trách vận hành câu lạc bộ, và trong buổi khai mạc, họ sẽ trình diễn một trận đấu tay đôi không giới hạn với đẳng cấp cực kỳ cao.
Người ta đồn rằng trận đấu sẽ rất hoành tráng và... đầy tính hoang dã.
Tên của Felix Heip lại một lần nữa xuất hiện trên môi của nhiều nữ sinh trong trường. Câu chuyện về việc thầy từng công khai thách đấu với một gia tộc thuần huyết khi còn học năm thứ năm đang ngày càng được thêu dệt thêm phần ly kỳ.
Từ phiên bản ban đầu miêu tả thầy là một người điềm tĩnh, kiên định, câu chuyện dần trở thành một bi kịch đầy cảm xúc, trong đó thầy bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, buộc phải "chiến đấu đến hơi thở cuối cùng".
Hình tượng của Giáo sư Heip, từ một thiên tài phù thủy lạnh lùng và mạnh mẽ, bỗng biến thành một nhân vật bi kịch, giương cao cây đũa phép lao thẳng vào cơn gió xoáy của nghịch cảnh.
Những phù thủy trẻ năm dưới, chưa từng có dịp trực tiếp gặp thầy, ôm trong lòng những con rối phép thuật nhỏ xinh, đôi mắt ánh lên những giọt nước mắt cảm thông sâu sắc.
“Thật quá đáng,” Ron càu nhàu, liên tục xiên chiếc dĩa vào một miếng khoai tây. “Mấy lời đồn đại đó hoàn toàn làm hỏng hình tượng mạnh mẽ của giáo sư trong đầu mình.”
Cậu quay đầu sang tìm kiếm sự đồng tình, nhưng lại bắt gặp Hermione với đôi mắt hơi ngấn nước.
“Thầy ấy thực sự rất khổ sở… vào thời điểm đó…” Hermione nói, giọng đầy cảm xúc.
“Ai cơ? Giáo sư Heip á?” Ron ngơ ngác, đầu đầy dấu hỏi. Chúng ta đang nói về cùng một người sao?
Harry cúi đầu, lặng lẽ ăn tối, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh mà không nói lời nào.
“Harry, bồ không bình thường chút nào,” Ron nói.
“Mình ổn mà.”
“Từ khi bồ trở về bồ đã không bình thường rồi,” Ron hạ giọng, ghé sát lại và hỏi khẽ, “Bồ lại nghe thấy tiếng nói đó à?”
“Không,” Harry trả lời nhanh. “Mình ăn xong rồi. Gặp lại bồ ở phòng sinh hoạt chung nhé.”
Harry rời đi vội vã, vừa đi vừa nhẹ nhàng đập lên trán mình. Cậu rốt cuộc bị làm sao thế này?
Nhưng… cậu đã nghe bạn cô gọi tên cô, Cho Chang. Một cái tên thật hay…
Ron quay lại bàn ăn một mình sau đó không lâu.
“Hermione đâu rồi?” Harry hỏi.
“Không biết, cô ấy bảo có việc và đi trước, nói mình và bồ cứ đợi ở sảnh đường,” Ron nhún vai, sau đó đột ngột đổi chủ đề. “Harry này, nếu Giáo sư Heip thực sự dạy chúng ta, bồ nghĩ thầy sẽ dạy gì?”
Câu hỏi này lập tức thu hút sự chú ý của Harry. Cậu ngay lập tức nhớ lại những gì giáo sư Heip đã làm trong lần đối mặt ở Rừng Cấm, và không gì gây ấn tượng mạnh mẽ với cậu hơn sự kiện tối hôm đó.
Cậu chia sẻ suy nghĩ của mình với Ron.
“Harry, đó là một loại phép thuật rất cao cấp,” Ron hạ giọng và nhìn quanh, nói như thể đang kể một bí mật. “Mình có hỏi Fred… không, mình không nói với anh ấy là giáo sư Heip làm đâu!” Thấy Harry định phản đối, Ron vội vàng đính chính.
Cả hai đều bị giáo sư Heip yêu cầu giữ kín mọi chuyện xảy ra đêm hôm đó.
“Fred bảo mình rằng phép Độn Thổ rất nguy hiểm. Ít nhất phải đến tuổi trưởng thành chúng ta mới được học.”
“Độn Thổ?” Harry ngạc nhiên.
“Đúng vậy, nó là phép thuật giúp bồ biến mất khỏi một nơi và xuất hiện ngay lập tức ở nơi khác,” Ron giải thích.
Harry ghi nhớ ngay cái tên của loại phép thuật này. Hình ảnh giáo sư Heip sử dụng nó trong Rừng Cấm tối hôm đó vẫn luôn khiến cậu kinh ngạc, mặc dù cậu từng nghĩ đó là một loại phép thuật độc quyền của thầy.
“Nhưng Fred nói rằng rất ít người có thể dùng phép này liên tục trong thời gian ngắn. Chỉ cần một sai lầm nhỏ, hậu quả sẽ là bị phân thể.”
“Phân thể?”
“Ừ, kiểu như đầu cậu rời đi còn thân thì vẫn ở lại,” Ron nói, cố tình nhấn mạnh để tạo hiệu ứng kịch tính. “Chưa kể, làm được điều đó trong khi vẫn giữ phép thuật khác hoạt động… Mình và Fred nghe mà cứ tưởng đó là chuyện đùa.”
Harry, tuy nghe thấy lời cảnh báo, nhưng không hề cảm thấy sợ hãi, mà thay vào đó lại đầy khao khát học hỏi.
Văn phòng Cổ ngữ Runes.
“Trò nói về Câu lạc bộ Đấu tay đôi sao?” Felix hỏi, tỏ ra rất hứng thú.
“Vâng! Thông báo đã được dán khắp nơi rồi, buổi họp đầu tiên là tối nay, lúc tám giờ, tại sảnh đường lớn. Giáo sư không biết sao?” Hermione hỏi.
Felix lắc đầu, ra vẻ không mấy quan tâm.
Thấy vậy, Hermione trông có vẻ thất vọng.
Nhưng trước khi rời đi, cô bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn thầy, nắm chặt tay như đang cố gắng lấy hết can đảm. Gương mặt cô đỏ bừng khi nói:
“Giáo sư, chúng em đều nghĩ thầy là một phù thủy rất tuyệt vời. Em từng đọc được câu này trong sách: Những khó khăn thời niên thiếu chẳng là gì cả, chúng chỉ là động lực để tiến về phía trước. Cuộc đời còn rất dài, hãy cố gắng lên!”
Nói xong, cô vội vàng chạy đi, để lại tiếng bước chân vang dội khắp hành lang.
Felix đứng im, nhìn theo bóng dáng cô, trên mặt hiện rõ một dấu chấm hỏi to đùng.
Đăng bởi | raven_ngocchau |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |