Chương 45: Bác sĩ tâm lý trong Hogwarts
Khi sự việc của Colin Creevey lan rộng, các phù thủy nhỏ tại Hogwarts bắt đầu thể hiện sự… không đáng tin của mình. Thay vì tìm đến giáo sư để được bảo vệ, họ bí mật trao đổi với nhau đủ loại bùa hộ mệnh, vật xua đuổi tà ma, và những thứ tự chế khác để bảo vệ bản thân.
Trong thời gian này, phong trào này nhanh chóng lan khắp trường. Neville Longbottom thậm chí đã mua một củ hành tây thối rữa, một viên thạch anh tím nhọn hoắt, và một chiếc đuôi kỳ nhông đang phân hủy.
Nhưng các nam sinh Gryffindor khác nhanh chóng trấn an cậu rằng cậu không cần phải lo lắng quá:
"Cậu là thuần huyết mà, Neville, nên sẽ không bị tấn công đâu."
"Họ sẽ nhắm vào Filch trước," Neville nói, khuôn mặt tròn trĩnh hiện rõ vẻ sợ hãi. "Ai cũng biết mình gần như là một Squib!"
Các giáo sư buộc phải liên tục nhắc nhở trong lớp rằng những vật đó hoàn toàn vô dụng. Trong số các giáo sư, Felix đặc biệt được yêu thích nhờ danh tiếng tốt và phong thái ôn hòa, thu hút không ít học sinh tìm đến nhờ hỗ trợ tinh thần.
Thậm chí, nhiều học sinh năm dưới còn "ngưỡng mộ" mà tìm gặp anh để xin lời khuyên.
"Thưa giáo sư, em... em có thể nói chuyện với giáo sư một chút không?" Một nam sinh Hufflepuff tóc xoăn chặn giáo sư Felix lại khi anh đang đi tuần hành lang.
"Đương nhiên rồi." Felix thở dài trong lòng – đây là người thứ tư trong tuần, cái giá của việc nổi tiếng đây mà.
Hai người đi đến chỗ một cây cột, cậu học sinh trông khá bối rối. Nhưng nhờ danh tiếng của Felix trong cộng đồng học sinh, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Thưa giáo sư, em có gặp một số khó khăn." Felix ra hiệu cho cậu tiếp tục.
"Em tên là Justin Finch-Fletchley, xuất thân từ gia đình Muggle..."
Felix đã hiểu phần nào câu chuyện.
"... Khi nhận được thư nhập học, em thực sự không chắc có nên đến Hogwarts không. Thầy biết đấy, ban đầu em định học tại Eton – cha em cũng từng tốt nghiệp ở đó."
Felix gật gù tán thưởng. "Thầy có nghe về ngôi trường đó. Trong thế giới Muggle, nó rất nổi tiếng."
"Vâng, đúng vậy." Justin có vẻ phấn chấn hơn. "Nhưng em tò mò về phép thuật hơn, và em đã thuyết phục gia đình cho phép em đến Hogwarts. Giáo sư McGonagall đã làm một màn biểu diễn khiến cả nhà em suýt ngất!"
Felix gật đầu. Hogwarts từ lâu đã có truyền thống ghé thăm những gia đình Muggle để thuyết phục học sinh nhập học.
Nghĩ đến biểu cảm của những người theo chủ nghĩa duy vật lần đầu nhìn thấy phép thuật, Felix không khỏi mỉm cười.
Justin tiếp tục: "Năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, tình hình khá khó khăn… Ai cũng sợ hãi, nhiều người viết thư về nhà."
"Cha mẹ trò hẳn cũng rất lo lắng cho trò? Họ có bảo trò tạm nghỉ học không?" Felix hỏi.
"Không, không đâu thưa giáo sư," Justin vội đáp. "Em không kể gì cho họ cả. Em tin rằng Hogwarts vẫn sẽ hoạt động bình thường. Giáo sư, em rất thích phép thuật! Chỉ là… em hơi sợ. Có nhiều lời đồn rằng… Harry chính là người thừa kế Slytherin!"
"Phần lớn tin đồn đều không đáng tin." Felix bình tĩnh đáp. "Trò có tin vào điều đó không?"
"Em cũng không chắc lắm. Về mặt logic..., thầy biết từ này đúng không? Ồ, tốt quá! Về mặt logic, họ chỉ xuất hiện không đúng lúc không đúng chỗ. Nhưng những chuyện liên quan đến phép thuật, em không hiểu rõ…"
"Đừng lo, đó không phải sự thật. Thầy có thể đảm bảo với trog về điều đó. Các giáo sư ở đây đủ hiểu biết để phân biệt giữa sự thật và lời đồn."
Justin thở phào nhẹ nhõm.
"Trò còn thắc mắc gì nữa không?"
"Dạ còn. Em nghe nói giáo sư cũng xuất thân từ gia đình Muggle và được phân vào Slytherin?"
"Đúng vậy."
"Chắc hẳn giáo sư từng bị nhiều người làm khó lắm? Và sau đó giáo sư đã đáp trả họ một cách dữ dội đúng không ạ?"
"À… có thể nói như vậy."
Justin hào hứng nói, "Thưa giáo sư, có rất nhiều phù thủy nhỏ, đặc biệt là những phù thủy xuất thân từ gia đình Muggle, rất ngưỡng mộ Giáo sư. Giáo sư chính là thần tượng của họ đấy ạ!"
Thần tượng?
Mình đã trở thành thần tượng của các phù thủy xuất thân từ gia đình Muggle sao?
"Thưa giáo sư, mọi người đều hy vọng có thể dũng cảm như giáo sư…"
Tiễn cậu phù thủy nhỏ ban đầu rụt rè nhưng nhanh chóng trở nên nói nhiều, Felix vẫn cảm thấy có chút ngạc nhiên. Một lúc sau, anh mỉm cười nhẹ. Cảm giác này… cũng không tệ chút nào.
Thời gian trôi qua, tháng Mười Hai lạnh giá ùa đến. Với nỗ lực không ngừng nghỉ của các giáo sư, cuối cùng các học sinh cũng từ bỏ những bùa hộ mệnh vô dụng, thay vào đó là tìm kiếm những vật dụng thực tế hơn, như kính soi để phát hiện mối nguy tiềm tàng.
Trong số các nữ sinh, rộ lên trào lưu mang theo một chiếc gương nhỏ để soi mỗi khi đến góc khuất. Nhưng trào lưu này nhanh chóng bị bỏ qua, vì không mấy ai kiên trì được.
Trong khi đó, cây Ma Quái mà Felix nuôi từ lâu nay đã phát triển mạnh mẽ, đã sẵn sàng sử dụng.
Anh còn đặc biệt cắt một nhánh từ cây Liễu Roi trong khuôn viên, sau hơn một tháng cẩn thận tưới tắm bằng ma lực, từng tấc cây đều thấm đẫm sức mạnh của anh. Nhánh cây ánh lên sắc sáng mờ nhạt, nhưng vẫn giữ được sức sống mãnh liệt.
Felix thử nghiệm, rút đũa phép ra. "Thu nhỏ ngay!" Nhánh cây dài bảy, tám mét nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ còn kích thước như một con rắn dài.
"Vẫn hơi to."
Anh tiếp tục niệm bùa, làm cho nhánh cây ngày càng nhỏ đi. Quá trình này trở nên khó khăn hơn, nhưng nhờ nhánh cây đã quen với ma lực của anh, cộng thêm vài kỹ thuật cổ từ sách, Felix cuối cùng biến nó thành một sợi dây mềm mại, màu xanh lục óng ánh.
Không kịp nghỉ ngơi, anh khắc lên sợi dây hàng loạt các ký tự Runes để duy trì hiệu lực ma pháp.
"Trông cũng khá ổn đấy!"
Tuy nhiên, bước tiếp theo mới thực sự khiến anh đau đầu.
Theo kế hoạch, Felix dự định dùng sợi dây Liễu Roi làm khung, kết hợp với lông bạch kỳ mã để đan thành một chiếc túi nhỏ.
Nhưng anh bị mắc kẹt ngay từ bước đầu – làm thế nào để đan chúng lại một cách hợp lý?
"Em biết cách, mẹ em từng dạy em đan len!"
Người trợ giúp không ai khác chính là Hermione. Cô bé cung cấp cho anh đến bảy kiểu đan khác nhau, khiến Felix không khỏi ngạc nhiên.
Sau ba ngày miệt mài, cô bé xuất sắc hoàn thành công việc của mình. Thậm chí, với sự cho phép của thầy Felix, Hermione còn dùng phần vật liệu thừa để đan cho mình một chiếc túi nhỏ xinh đính hạt.
Hạt cũng là tự làm. Hermione tận dụng gỗ từ bài tập khắc ma văn, biến chúng thành những hạt gỗ nhỏ.
Cô bé chọn cách đính hạt để bù vào sự thiếu hụt nguyên liệu ban đầu.
Thành phẩm cuối cùng là một chiếc ví nhỏ tinh tế dành cho thầy Felix, và một chiếc túi đính hạt cho Hermione.
"Phần việc còn lại là khắc mạch Runes, chuyển cây Ma Quái vào, và làm cho nó nghĩ rằng mình vẫn đang phát triển mạnh mẽ… Công đoạn thử nghiệm và điều chỉnh chắc cần khoảng một đến hai tuần."
"Khi gặp nguy hiểm, trò có thể kích hoạt cây Ma Quái để nó tấn công."
"Tất nhiên," Felix giải thích thêm, "nguyên liệu chiếc túi của trò không đủ tốt, nên không thể chứa được quá nhiều nhánh Ma Quái."
"Như vậy là đủ với em rồi!" Hermione vui vẻ nói. "Thưa giáo sư, em có thể tự khắc mạch Runes được không?"
"Hiện tại thì chưa, nhưng trò có thể giúp thầy một tay."
Chiều thứ Năm, một nhóm nhỏ học sinh tụ tập quanh bảng thông báo, đọc tờ giấy da vừa mới được dán lên.
Dòng chữ ở đầu giấy da lấp lánh ánh sáng, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Câu lạc bộ đấu tay đôi.
Đăng bởi | raven_ngocchau |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |