Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 44: Ảnh hưởng

Phiên bản Dịch · 1415 chữ

Ngày Chủ Nhật, tin tức về việc Colin Creevey bị tấn công lan truyền khắp Hogwarts.

Khác với lần trước, khi nạn nhân chỉ là một con mèo, lần này lại là một học sinh. Nếu không vì nghe nói cậu ấy vẫn có thể được cứu, nỗi sợ hãi chắc chắn đã bùng nổ trên diện rộng.

Mặt khác, việc các giáo sư và huynh trưởng tăng cường tuần tra cũng làm gia tăng sự lo lắng của học sinh, dù rằng đây là biện pháp cần thiết.

Sau giờ học môn Cổ ngữ Runes vào buổi tối.

Felix đã trao đổi nhanh với Hermione về một số thông tin mà anh có thể tiết lộ. “Các giáo sư ở Hogwarts sẽ đảm bảo an toàn cho tất cả học sinh. Trò có thể giúp các huynh trưởng nhắc nhở bạn bè.”

Hermione vui vẻ đồng ý.

“Nhưng thưa giáo sư, tại sao thầy lại đoán rằng quái vật trong Phòng chứa bí mật là một con rắn?” Hermione thận trọng hỏi.

Felix tất nhiên không thể nói ra sự thật, anh đành kể một số câu chuyện không thể thiếu về mối liên hệ giữa Slytherin và loài rắn.

“Slytherin điều khiển rắn để phục vụ mình sao?”

“Chắc chắn rồi. Dù sao thì ông ấy cũng là Xà khẩu nổi tiếng nhất trong lịch sử mà chúng ta biết,” Felix trả lời.

Từ những ghi chép lẻ tẻ của Rowena Ravenclaw để lại, có thể thấy Slytherin thường xuyên có các loài rắn bên mình, chúng phục tùng mệnh lệnh của ông, điều này khiến danh tiếng của ông thời đó rất... đáng chú ý.

Hermione kêu lên, “Giáo sư! Ý thầy là...người nói được Xà ngữ có thể điều khiển rắn?” Trái tim cô đập thình thịch.

“Chỉ là giả thuyết thôi. Người nói được Xà ngữ rất hiếm gặp, nên chẳng có mấy ví dụ để nghiên cứu. Nhưng nếu khả năng này có thể di truyền, thì nó không chỉ đơn giản là một loại ngôn ngữ mà còn chứa đựng sức mạnh phép thuật…”

Trong một góc phòng sinh hoạt chung, bộ ba đang có một cuộc tranh luận gay gắt.

“Harry, mình nghĩ bồ nên nói với thầy Dumbledore, hoặc giáo sư Heip, về việc bồ nói được Xà ngữ.”

“Đừng!” Ron phản đối ngay lập tức.

“Ron! Bồ không nhận ra vấn đề nghiêm trọng thế nào à?” Hermione tức giận trừng mắt nhìn cậu.

Ron cúi đầu, nói nhỏ: “Harry, ý mình là, đừng công khai bí mật này. Nếu bồ để lộ rằng bồ nói được Xà ngữ, bồ sẽ tiêu đời. Chắc chắn mọi người sẽ coi bồ là người thừa kế của Slytherin.”

“Chúng ta có thể chỉ nói với thầy Dumbledore và nhờ thầy giữ bí mật,” Hermione kiên quyết lập luận.

Harry xoa trán, “Nhưng điều đó cũng chẳng có nhiều ý nghĩa, đúng không? Mấy bồ biết mình không phải là người mở Phòng chứa bí mật, điều đó có nghĩa là vẫn còn một người biết nói Xà ngữ khác trong trường.”

“Nếu mình tiết lộ, hắn sẽ càng ẩn mình kỹ hơn.”

Harry không muốn để lộ bí mật của mình, không chỉ vì tiếng xấu của Xà ngữ mà còn vì một sự bất an ẩn sâu trong lòng. Ngay từ năm nhất, khi Chiếc Nón Phân Loại mời mọc cậu vào nhà Slytherin, cậu đã luôn lo lắng...

Liệu điều đó có ám chỉ điều gì không?

Chiếc Nón đã nhìn thấu bản chất của cậu sao?

Harry nói với Hermione

"Hơn nữa, chúng ta vẫn chưa thể chắc chắn rằng con quái vật là một con rắn, đúng không? Có thể những gì mình nghe hôm đó chỉ là một con rắn đi ngang qua lẩm bẩm gì đó. Ngay cả giáo sư Heip cũng thừa nhận khả năng này. Bồ đã tìm kiếm bao ngày trong thư viện mà vẫn chưa tìm ra loài rắn nào phù hợp, đúng không?"

Hermione cứng họng. Trong các tài liệu cô tìm thấy, loài sinh vật gần nhất với mô tả là Tử Xà - một sinh vật có ánh mắt gây chết người, nhưng không thể hóa đá ai cả.

Ron cuối cùng phá tan bầu không khí căng thẳng, đề nghị:

"Chúng ta vẫn nên nhanh chóng hoàn thành việc chế tạo Thuốc Đa Dịch, rồi đi tìm Malfoy hỏi cho ra nhẽ."

"Và cả con gia tinh tên Dobby nữa, nó cũng rất đáng nghi."

Trong tuần mới, ngoài việc an ủi các học sinh trong giờ học, Felix còn đặc biệt cảnh báo:

"Đừng tin bất kỳ vật phẩm phép thuật nào biết nói, trừ khi các trò chắc chắn mình biết bộ não của nó đang ở đâu."

"Thưa giáo sư, ý giáo sư là Nón Phân Loại sao?" Fred Weasley tò mò hỏi.

"Không, Nón Phân Loại đã được kiểm chứng suốt hàng ngàn năm, chúng ta hoàn toàn có thể tin tưởng nó," Felix nghiêm túc đáp. "Nhưng những thứ khác, như những vật mà các trò vô tình nhặt được từ tầng lưu trữ của thư viện, hay từ các phòng chứa đồ cũ kỹ, nếu phát hiện chúng biết nói chuyện, hãy đặc biệt cẩn thận."

"Chúng có thể là những vật phẩm hắc ám vô cùng nguy hiểm."

"Thầy có thể kể hàng trăm ví dụ tương tự..."

Nửa buổi học tiếp theo, Felix sử dụng các ví dụ thực tế từ khắp nơi trên thế giới để khiến đám học sinh lo lắng. Qua biểu cảm của chúng, rõ ràng mục đích của anh đã thành công.

Tối hôm đó, khi cặp song sinh nhà Weasley kể lại những câu chuyện đó cho mọi người trong phòng sinh hoạt chung, cả đám đều chăm chú lắng nghe đầy mê hoặc.

"Tụi này chưa bao giờ nghĩ giáo sư Heip lại hiểu biết đến vậy," Fred và George bước tới chỗ Ron đang ngồi, vẻ thích thú nói.

Fred nháy mắt với Ginny, người đang trông có vẻ chán nản ở góc phòng. "Ginny này, anh còn vài câu chuyện nữa chưa kể. Nếu em muốn nghe, thì—"

"Không cần!" Ginny cộc lốc trả lời.

Cặp song sinh nhìn nhau, rồi lập tức bắt đầu màn diễn kịch cường điệu của mình, mô phỏng một kẻ xui xẻo nhặt được một cuốn sách hắc ám, kết cục mắt của hắn bị dính chặt vào trang sách.

Ginny run rẩy khi nghe câu chuyện.

"Thôi nào, hai anh đừng dọa Ginny nữa." Hermione kéo tay Ginny, nhẹ nhàng an ủi. "Đừng lo, các giáo sư sẽ bảo vệ chúng ta. Chỉ cần em không để trí tò mò dẫn dắt quá xa..."

Ginny khẽ gật đầu.

Ngày hôm sau, vào buổi trưa, Ginny rời khỏi đám đông và đến một nơi vắng vẻ. Cô bé lấy từ trong túi xách ra một cuốn sổ tay màu đen, nhìn nó với ánh mắt phức tạp, rồi ném nó mạnh xuống đất.

Chiều hôm đó, sau khi lớp Độc Dược kết thúc, bộ ba lén lút quay lại nhà vệ sinh bỏ hoang để tiếp tục chế tạo Thuốc Đa Dịch.

"Hiện tại mọi thứ đều ổn," Hermione kiểm tra màu sắc của dung dịch và vui mừng thông báo.

"Khoan đã," Harry đột nhiên nhìn về một góc tối trong nhà vệ sinh. "Hình như có thứ gì đó ở kia, nhưng tối quá, mình không thấy rõ."

Cậu định tiến lại gần, nhưng ngay lúc đó tiếng bước chân vang lên bên ngoài.

Cả ba hoảng hốt nhìn nhau.

"Ai ở ngoài đó?" Harry lớn tiếng hỏi.

Tiếng bước chân nhanh chóng rời đi.

Harry nghiến răng, mở cửa chạy theo. Một lúc sau, cậu quay lại.

"Là Malfoy!" Cậu nghiến răng nói. "Chắc chắn nó đã bám theo chúng ta."

"Nó có phát hiện ra gì không?" Hermione lo lắng hỏi.

"Không rõ."

"Nhưng nơi này không còn an toàn nữa."

Bộ ba đồng tình sẽ đổi sang một địa điểm mới, lần này là một phòng học cũ dưới tầng hầm.

"Chỗ này rất khuất."

Họ hài lòng với địa điểm mới.

Đêm hôm đó, một học sinh lặng lẽ quay lại nhà vệ sinh nơi Harry và bạn bè đã chế thuốc. Sau một lúc lưỡng lự, người đó bước vào.

Vài phút sau, cậu bước ra, giấu trong áo chùng một vật gì đó.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân Harry Potter] Tôi là Giáo Sư Dạy Cổ Ngữ Runes Tại Hogwarts của Hàn Du Tư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi raven_ngocchau
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.