Chương 49: Bại lộ
Cả hai gần như đồng thời dừng lại, không ai tiếp tục niệm chú.
"Thật là tuyệt vời! Một trận đấu cân tài cân sức!" Giọng nói của Lockhart vang lên đúng lúc, đầy phấn khích. "Các trò có thấy không? Hai vị giáo sư phối hợp ăn ý đến khó tin! Tôi dám cá rằng họ chắc hẳn đã luyện tập cùng nhau rất nhiều lần! Hai người thật tinh ranh!"
Giáo sư Snape không thèm đáp lại. Gương mặt ông tối sầm, khó coi đến mức gần như đen kịt. Ông bước xuống khỏi sân khấu, nhưng không rời đi, chỉ đứng lặng trong góc tối, nơi ánh sáng không chiếu tới.
Cuộc so tài giữa hai người, nói là đấu tay đôi, nhưng thật ra chỉ là một màn thăm dò thực lực lẫn nhau.
Giáo sư Snape vẫn còn giữ lại một vài bùa chú hắc ám, nhưng chúng đều là những loại ông học từ Voldemort, những thứ mà ông đã từ lâu không muốn sử dụng. Và Felix? Cậu ta chưa hề dùng đến các loại cổ thuật, vật phẩm giả kim hay bất kỳ dấu hiệu nào của phép thuật hắc ám nào cả.
Trong suốt trận đấu, phép thuật của Felix không ngừng gia tăng về sức mạnh. Đến cuối trận, liệu đó đã là giới hạn của cậu ta chưa? Snape cố gắng hình dung thực lực thật sự của Felix, nhưng cuối cùng, ông buộc phải thừa nhận rằng mình không thể nhìn thấu được.
Felix bình thản bước xuống sân khấu. Đám đông học sinh lập tức tự động giãn ra, nhường đường cho anh. Những ánh mắt ngưỡng mộ, pha lẫn sợ hãi, liên tục đảo qua lại giữa Snape và Felix.
Với con mắt non nớt của các học sinh, đây là một trận đấu ngang tài ngang sức, không phân thắng bại. Mặc dù Felix tỏ ra điềm tĩnh hơn trong suốt thời gian đấu, nhưng giáo sư Snape cũng đã tung ra một bùa chú xuyên thủng liền hai lớp Protego.
“Giáo sư Snape mạnh như vậy sao!” Ron thốt lên, rõ ràng vô cùng kinh ngạc.
“Giáo sư Heip rất tôn trọng giáo sư Snape.” Hermione nói nhỏ, đôi mắt lo lắng. Cô thầm nghĩ về việc nhóm họ sắp phải lẻn vào phòng riêng của giáo sư Snape để tìm nguyên liệu pha Thuốc Đa Dịch. "Nếu mà bị bắt..."
Harry không nói gì, nhưng trái tim cậu đập dồn dập. Trận đấu vừa rồi làm cậu cảm thấy nhiệt huyết sục sôi. Cậu ao ước được đứng ở vị trí của bất kỳ ai trong hai người đó. Nhưng Harry cũng nhận ra, dù cậu có thể nhìn rõ từng bùa chú, thì nếu đổi vị trí, rất có thể cậu sẽ bị hạ gục ngay từ đòn đầu tiên.
Lúc này, Lockhart bước trở lại sân khấu, đầy hào hứng như thể chính ông là người vừa đấu tay đôi. “Tôi tin rằng màn trình diễn vừa rồi đã khiến tất cả các trò phải há hốc mồm kinh ngạc. Nhưng đừng vội nghĩ rằng các trò có thể đạt đến trình độ đó! Tôi dám chắc các trò còn phải luyện tập rất lâu nữa mới mong được như tôi!”
Ron lẩm bẩm gì đó, nhưng Harry không nghe rõ. Tuy nhiên, trực giác mách bảo cậu rằng Ron đang mắng Lockhart, và cậu hoàn toàn đồng tình.
"Bây giờ, chúng ta sẽ quay lại kế hoạch ban đầu, chọn hai học sinh làm đại diện để biểu diễn kỹ năng cơ bản. Tôi đã nói rồi, Neville và Seamus, hai trò lên đây đi." Lockhart phấn khích chỉ định.
"Tôi e rằng điều đó không ổn, thưa giáo sư Lockhart." Giọng giáo sư Snape vang lên lạnh lùng, đầy uy quyền. Ông bước nhanh lên sân khấu, chiếc áo chùng đen phấp phới như cánh dơi.
"Neville Longbottom, ngay cả với một bùa chú đơn giản nhất, cũng có thể gây ra thảm họa khôn lường. Nếu để cậu ta đấu tay đôi..." Snape lướt ánh nhìn sắc lạnh qua Felix, đôi mắt lóe lên vẻ mỉa mai. "... thì chúng ta chỉ còn cách nhặt những mảnh còn lại của Finnegan vào một cái hộp diêm."
Lũ học sinh Slytherin phá lên cười thích thú.
"Trò Malfoy và trò Potter thì sao?" Snape gợi ý, giọng lạnh lùng nhưng đầy thách thức.
"Một ý kiến tuyệt vời!" Lockhart đồng ý ngay lập tức. Với ông, bất kỳ đề xuất nào của giáo sư Snape lúc này cũng đáng để chấp nhận.
Lockhart vẫy tay, ra hiệu cho Harry và Malfoy bước lên sân khấu.
Harry liếc nhìn sang giáo sư Snape và Malfoy, hai người đang thì thầm to nhỏ với vẻ bí mật. Sau đó, cậu quay đầu nhìn sang Felix ở bên kia sân khấu, nhưng vị giáo sư đó vẫn chỉ đứng lặng lẽ, vẻ mặt trầm tư như đang suy nghĩ điều gì. Không còn lựa chọn nào khác, Harry đành quay sang Lockhart.
“Giáo sư, thầy có thể biểu diễn lại cách sử dụng Bùa Giải giới được không ạ?” Harry hỏi, cố gắng kéo dài thời gian.
Lockhart đứng im một lúc, mắt chớp chớp. Ông tiến lại gần, dường như đang suy tính điều gì, sau đó vỗ vai Harry một cái đầy tự tin.
“Cứ làm theo những gì ta đã dạy!” Ông nói, giọng đầy nhiệt huyết.
“Hả?” Harry sửng sốt. Nhưng trước khi cậu kịp hỏi thêm, Malfoy đã đứng sẵn ở phía đối diện, sẵn sàng hành động.
“Một, hai, ba – BẮT ĐẦU!” Lockhart hào hứng hô to.
“Serpensortia!” Malfoy hét lớn. Một tia sáng bắn ra từ cây đũa phép của cậu ta, và ngay sau đó, một làn khói đen cuồn cuộn tụ lại thành hình. Đó là một con rắn đen lớn, cuộn tròn, rồi đập mạnh xuống sàn nhà với tiếng “thình” rõ to. Nó trườn mình, thân hình lượn sóng, từ từ tiến đến gần Harry.
Những học sinh đang đứng sát sân khấu hét lên thất thanh và vội vã lùi lại, tạo ra một khoảng trống lớn xung quanh.
Felix liếc qua con rắn, đôi mắt ánh lên vẻ thờ ơ. “Một trò bùa chú vặt vãnh,” anh lẩm bẩm, không tỏ ra hứng thú.
Giáo sư Snape thì không vội. Ông rút cây đũa phép ra một cách lười biếng, ánh mắt lạnh lùng nhưng thoáng có chút thích thú. “Đừng động đậy, trò Potter”, ông ra lệnh. Vẻ sợ hãi hiện rõ trên gương mặt Harry khiến tâm trạng của giáo sư Snape bỗng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Nhưng đúng lúc này, Lockhart quyết định ra tay. Ông bước tới, cất cao giọng: “Để tôi, để tôi! Tôi sẽ xử lý con rắn này!”
Harry gần như tái mặt khi nghe vậy. Trong kinh nghiệm ngắn ngủi của cậu với Lockhart, mỗi khi ông ta vung đũa phép, mọi chuyện chỉ trở nên tồi tệ hơn. Và lần này cũng không ngoại lệ.
Một luồng sáng mạnh mẽ từ cây đũa phép của Lockhart bắn trúng con rắn, khiến nó phát nổ với một tiếng “BÙM”. Nhưng thay vì biến mất, con rắn lại phình to ra, biến thành một con mãng xà khổng lồ. Đôi mắt nó rực sáng trong cơn điên cuồng, đầu ngẩng cao, lộ rõ cặp nanh sắc nhọn, sẵn sàng tấn công.
Felix và giáo sư Snape gần như đồng thời nâng đũa phép lên, chuẩn bị ra tay, nhưng đúng lúc đó, một âm thanh kỳ lạ vang lên.
“Sssssss...”
Đó là một chuỗi âm thanh lạ lùng, giống như tiếng rít của loài rắn, nhưng lại mang theo một cảm giác lạnh lẽo, ghê rợn. Felix và giáo sư Snape khựng lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.
Là Harry.
Cậu đang nhìn chằm chằm vào con mãng xà, miệng khẽ mấp máy phát ra thứ âm thanh kỳ quái.
Con mãng xà đột nhiên co giật, thân hình xoắn vặn như bị chuột rút. Nó vùng vẫy dữ dội, trông càng thêm đáng sợ, nhưng rồi bỗng nhiên rơi xuống sàn với một tiếng “rầm”, thân thể đè nát một mảng sàn gỗ, suýt chút nữa va vào Justin Finch-Fletchley.
Harry bối rối nhìn quanh, chưa kịp hiểu điều gì đã xảy ra, nhưng cậu biết chắc rằng chính mình đã ngăn được con rắn. Cậu quay sang Justin, cố gắng mỉm cười trấn an, nhưng chẳng ngờ điều đó chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn.
Không khí trong Đại Sảnh bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Justin nhìn Harry, mặt tái mét, toàn thân run rẩy. “Cậu vừa làm cái trò quái quỷ gì vậy?!” Justin hét lên, rồi xoay người bỏ chạy, nhanh như một con thỏ bị hoảng loạn.
Giáo sư Snape bước tới, vung đũa phép và biến con mãng xà trở lại thành làn khói đen, nhưng ánh mắt ông vẫn không rời khỏi Harry. Đôi mắt của ông lúc này chứa đựng quá nhiều cảm xúc – ngạc nhiên, nghi ngờ, và cả điều gì đó sâu thẳm hơn nữa, thứ mà Harry không tài nào hiểu nổi.
Đám đông học sinh bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt đổ dồn về phía Harry. Không phải là ánh mắt thân thiện.
Harry cảm thấy cả người lạnh toát.
Ngay lúc đó, cậu nhận ra có ai đó kéo nhẹ vạt áo mình.
“Đi thôi,” Ron thì thầm, giọng đầy lo lắng. “Chúng ta cần phải ra khỏi đây ngay.”
“Nhưng… tại sao chứ—”
“Đừng hỏi gì cả, Harry. Đi nào.”
Ron và Hermione gần như lôi xềnh xệch Harry ra khỏi Đại Sảnh. Đám đông tự động tách ra nhường đường, và ngay khi ba người họ rời đi, tiếng xì xào phía sau lập tức bùng lên như ong vỡ tổ.
Felix vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt lặng lẽ dõi theo. Những mảnh ký ức gần đây lướt qua trong tâm trí anh, xâu chuỗi lại thành một sự thật rõ ràng.
Harry Potter biết nói Xà ngữ.
Những gì từng là bí ẩn giờ đã trở nên sáng tỏ: thái độ lưỡng lự của Hermione, những câu hỏi cô từng đặt ra về những âm thanh kỳ lạ, sự quan tâm đặc biệt của cô đối với sinh vật phép thuật liên quan đến rắn sau mỗi vụ tấn công…
Đăng bởi | raven_ngocchau |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |