Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 50: Học Xà ngữ

Phiên bản Dịch · 1995 chữ

Ba người rời khỏi Đại Sảnh, men theo con đường lát đá trước cửa và dừng lại ở một khoảng sân trống.

Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, ánh sao lấp lánh mờ nhạt. Đồng hồ điểm hơn chín giờ tối, không khí lạnh giá khiến hơi thở của họ hóa thành làn sương mỏng.

“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao hai bồ lại cư xử kỳ lạ như thế?” Harry vùng ra khỏi tay Ron và Hermione, bực bội hỏi.

Ron nhìn cậu, ánh mắt đầy vẻ lo âu. “Harry… bồ đã để lộ rồi.”

“Để lộ gì cơ?” Harry hỏi, nhưng rồi cậu khựng lại, cảm giác sợ hãi như một bàn tay lạnh buốt siết chặt lấy dạ dày cậu. “Bồ đang nói đến… Xà ngữ sao?”

Ron chậm rãi gật đầu. “Bọn mình nghe thấy. Bồ vừa nói chuyện với con rắn đen ấy… bằng một ngôn ngữ khác.”

Lời của Ron khiến Harry cảm thấy như có một tảng đá rơi xuống lòng mình. Cậu cố gắng tìm cách giải thích: “Nhưng… nhưng mình chỉ muốn cứu mạng Justin! Nếu không phải mình bảo con rắn đừng tấn công cậu ấy—”

“Ý bồ là, đó là những gì bồ đã nói khi ấy sao?” Ron ngắt lời.

“Tất nhiên! Bồ cũng ở đó mà, Ron!” Harry cãi lại.

“Nhưng bồ có biết trông bồ lúc đó ra sao không?” Ron nói, vẻ mặt hơi nhăn nhó. “Bồ nhìn như thể đang ra lệnh cho nó, hoặc xúi giục nó tấn công tiếp vậy.”

Hermione buồn bã tiếp lời, giọng nhỏ nhẹ nhưng nghiêm trọng: “Harry, mình nghĩ… vấn đề không chỉ ở việc bồ nói Xà ngữ. Mà là… Xà ngữ trông rất đáng sợ. Giọng của bồ khi đó khàn khàn, rít lên như tiếng rắn, còn vang vọng rợn người. Ai chứng kiến cũng sẽ thấy lạnh sống lưng.”

Hermione ngừng một chút, rồi tiếp tục: “Giáo sư Heip từng nói rằng Salazar Slytherin cũng sử dụng khả năng nói Xà ngữ của mình để thao túng rắn, biến chúng thành công cụ phục vụ ông ta. Đó là lý do tại sao, trong mắt người khác, ông ấy mang hình ảnh của một phù thuỷ Hắc Ám.”

Không khí trở nên nặng nề. Harry nhìn xuống bàn tay mình, đầu óc trống rỗng, không biết phải đáp lại thế nào.

Ở một nơi khác trong lâu đài, Felix đang có một cuộc trò chuyện riêng với cụ Dumbledore.

“Felix, trực giác của cậu quả thật rất nhạy bén,” Dumbledore nói, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt đầy suy tư. “Tôi sẽ nhờ các bức chân dung trong lâu đài và các giáo sư cảnh giác thêm một thời gian nữa. Đến kỳ nghỉ Giáng sinh, khi phần lớn học sinh về nhà, lâu đài sẽ vắng hơn, lúc đó chúng ta có thể tiến hành một cuộc điều tra kỹ lưỡng.”

“Hiệu trưởng, thầy đã nghĩ đến khả năng liên quan đến Xà ngữ chưa?” Felix hỏi thẳng.

Cụ Dumbledore khẽ gật đầu. “Có lẽ, Xà ngữ là chìa khóa để mở Căn Phòng Bí Mật. Nhưng tôi tin cậu sẽ tìm ra cách xử lý, đúng chứ, Felix?”

“Chắc chắn rồi.” Felix mỉm cười nhẹ, nhưng rồi chuyển chủ đề. “Còn về câu lạc bộ đấu tay đôi…”

Cụ Dumbledore khẽ nhún vai. “Nếu giáo sư Lockhart không phản đối, tôi cũng không có ý kiến gì.”

Felix đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Nhưng trước khi ra đến cửa, anh bỗng dừng lại, quay đầu nói: “Thưa cụ, tại sao cụ không trực tiếp nói với Harry Potter? Thằng bé và bạn bè nó dường như đang nỗ lực tìm kiếm câu trả lời về Căn Phòng Bí Mật.”

Cụ Dumbledore im lặng một lúc, ánh mắt như nhìn về một nơi xa xăm. “Tôi vẫn chưa chắc chắn, Felix. Xà ngữ của Harry gợi tôi nhớ đến một vài điều… Tôi cần thêm thời gian để hiểu rõ hơn.”

Đêm đó, Harry trằn trọc không sao ngủ được. Cậu nằm trên giường, nhìn qua khe rèm, ngắm những bông tuyết nhẹ nhàng rơi ngoài cửa sổ. Nhưng trong lòng cậu lại rối bời như một mớ chỉ rối.

Cậu lại nghĩ về Chiếc Nón Phân Loại và những lời nó từng nói với cậu.

“Mình là một Gryffindor!” Harry tự nhủ với chính mình, như muốn khẳng định điều đó một lần nữa.

Harry đã tưởng rằng hôm nay là một trong những ngày tồi tệ nhất của năm học này (ngày Ron nhận được Bức Thư Sấm từ mẹ vẫn giữ kỷ lục số một). Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra mình đã nhầm. Chỉ sáng hôm sau, cả trường Hogwarts đã biết về chuyện cậu nói Xà ngữ.

Những ánh mắt mọi người dành cho cậu không còn là sự ngưỡng mộ nữa. Thay vào đó là sự nghi ngờ, sợ hãi, thậm chí là ghê tởm. Cậu cảm thấy như chỉ cần chớp mắt, họ sẽ nghĩ cậu biến thành một con quái vật, há to miệng đầy răng nanh và nuốt chửng họ.

Chiều hôm đó, Harry trốn trong một lớp học bỏ hoang cùng Ron và Hermione, nhìn Hermione đang chăm chú khuấy chiếc vạc chứa đầy khói bốc lên từ thuốc Đa Dịch đang được nấu dở.

Harry nhìn Hermione thả một nắm lá Knotgrass vào trong vạc. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu. “Hermione, hôm qua bồ bảo giáo sư McGonagall tìm bồ, chuyện gì vậy?”

Ron ngẩng đầu lên, tạm ngừng việc ngủ gật để lắng nghe.

Mặt Hermione bỗng sáng lên, cô hào hứng thông báo: “Luận văn của mình đã được đăng rồi!”

Harry chớp mắt, ngỡ ngàng. Cậu gần như quên mất chuyện đó. Ban đầu cậu đã rất háo hức, nhưng sau ba tháng chờ đợi, điều đó đã hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí cậu.

“Tận ba tháng mới được đăng à? Lâu thật đấy,” Ron lẩm bẩm.

“Đó là vì mình mất hơn hai tháng chỉ để chỉnh sửa, chưa kể thời gian duyệt bài.” Hermione giải thích, rõ ràng vẫn rất phấn khích. “Hôm qua họ gửi cho mình thư chấp nhận, kèm một số báo Nhật BáoTiên Tri và một cuốn sách Ai Quyết Định Cổ Ngữ Runes. Giáo sư McGonagall đưa cho tớ.”

Cô bé phù thủy trông có vẻ rất vui, cô ném mấy con đỉa sống vào đáy vạc, rồi không ngừng khuấy đều.

“Sao lại có hai loại báo vậy?” Ron thắc mắc, nhìn Hermione.

“Bài luận của mình được đăng trên tạp chí Ai Quyết Định Cổ Ngữ Runes, nhưng Nhật BáoTiên Tri cũng đưa tin về nó.” Hermione nheo mắt, vẻ mặt đầy mãn nguyện.

Cô cẩn thận cất cả hai tờ báo vào túi, dự định sẽ mang chúng về nhà vào kỳ nghỉ hè.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, cuối cùng ngày thứ Sáu mệt mỏi cũng kết thúc, đưa ba người bạn bước vào cuối tuần.

Sáng thứ Bảy, bộ ba lặng lẽ trốn trong một góc của Phòng Sinh Hoạt Chung nhà Gryffindor. Harry ngày càng cáu kỉnh, cậu có cảm giác bất kỳ ai đi ngang qua mình đều cố tình liếc nhìn một cách dò xét, và những tiếng nói chuyện xung quanh như bị hạ thấp ngay khi cậu đến gần.

Tuy nhiên, so với học sinh các nhà khác, thái độ của Gryffindor vẫn còn dễ chịu hơn nhiều. Dẫu vậy, Harry nhận ra rằng sự hiện diện của mình giờ đây đủ khiến cả một hành lang trống rỗng, giống như hiệu ứng "quét sạch" của ông Filch, người gác cổng đáng sợ của trường.

Filch, kể từ khi con mèo của ông bị hóa đá, đã chuyển sang một chiến thuật hoàn toàn khác: ông núp trong những góc tối, chờ các học sinh vi phạm nội quy tự dâng mình lên. Chỉ trong vài ngày, ông đã bắt được ba cặp học sinh trốn ra ngoài để hẹn hò, khiến toàn trường đều khiếp vía.

Gần đến trưa, giáo sư McGonagall bước vào Phòng Sinh Hoạt Chung để thu thập danh sách học sinh ở lại trường trong kỳ nghỉ Giáng Sinh.

Ba người họ nhanh chóng phát hiện cái tên Draco Malfoy trên danh sách, và không hẹn mà gặp, cả ba đồng lòng chọn ở lại trường.

Sau khi giáo sư McGonagall rời đi, Harry và Ron chẳng có gì để làm ngoài việc lôi bộ cờ phù thủy ra chơi, thi thoảng lại thở dài chán nản.

Hermione không thể chịu nổi bầu không khí u ám này, định lên tiếng thì một con cú bay vào, đậu ngay lên vai cô.

Hermione nhanh chóng tháo tờ giấy nhỏ buộc trên chân con cú ra. “Là thư của giáo sư Heip.” Cô nhìn Harry và Ron, giọng đầy ngạc nhiên. “Giáo sư mời mình và Harry đến văn phòng vào tối nay. Nói là có chuyện rất quan trọng.”

Harry mở to mắt, ngẩn người.

7 giờ tối.

Ba người bước về phía văn phòng Bộ môn Cổ Ngữ Runes. Ron đột nhiên lúng túng lên tiếng: “Bồ chắc là mình cũng có thể đi chứ? Ý mình là, giáo sư Heip chỉ mời Harry mà...”

“Ron, bồ đã hỏi câu đó ba lần rồi!” Hermione bực mình trả lời. “Giáo sư đã bảo, nếu bồ quan tâm thì rất hoan nghênh bồ đến.”

Đến cửa văn phòng, Hermione gõ nhẹ vài cái rồi đẩy cửa bước vào.

Felix đang ngồi cúi đầu chăm chú đọc một cuốn sách, trên môi thoáng hiện một nụ cười châm biếm hiếm thấy.

Hermione nhanh chóng liếc nhìn bìa sách: “Armando Dippet: Thiên Tài Hay Kẻ Ngốc?” Tác giả: Rita Skeeter.

Cô bé phù thủy cũng phát hiện trên bàn còn có một tờ Nhật Báo Tiên Tri . Ảnh hiệu trưởng Dumbledore chiếm trọn trang nhất, với tiêu đề lớn: “Thất Bại Nghiêm Trọng Của Dumbledore.”

Sự tò mò của Hermione lập tức trỗi dậy, nhưng trước khi cô kịp nhìn kỹ hơn, giáo sư Heip đã đặt quyển sách lên tờ báo, che nó lại.

Hermione chỉ biết im lặng.

“Chào buổi tối, thưa giáo sư.” Harry lúng túng lên tiếng, giọng đầy căng thẳng.

“Vào đi nào, cả ba đứa, ngồi xuống đi.” Felix chỉ vào chiếc ghế sofa đối diện.

Harry nuốt khan, cảm thấy cổ họng khô rát. “Giáo sư, thầy gọi em đến có việc gì ạ?” Cậu thầm cầu nguyện trong lòng. Đừng nhắc đến Xà ngữ, làm ơn, đừng nhắc đến Xà ngữ!

Nhưng Felix lại bình thản nói: “Potter, trò biết nói Xà ngữ.”

Harry lập tức chết sững.

“Giáo sư, thầy phải tin em! Em không phải là người mở Căn Phòng Bí Mật! Em thề! Trong trường còn một người nói được Xà ngữ khác, hắn mới là người kế thừa nhà Slytherin!” Harry kêu lên, gần như phát hoảng. Cậu suýt chút nữa đã nói luôn về việc họ đang điều chế thuốc Đa Dịch và kế hoạch tiếp cận Malfoy.

“Bình tĩnh.” Felix vẫy đũa phép, triệu hồi ba ly nước cam. “Không ai nói trò là người mở Căn Phòng Bí Mật cả.”

“Vậy tại sao giáo sư gọi em đến?” Harry ngơ ngác hỏi, cầm lấy ly nước cam.

Ron và Hermione cũng im lặng uống một cách cẩn thận.

Felix khẽ mỉm cười, trả lời: “Mục đích rất đơn giản. Thầy muốn học Xà ngữ từ trò.”

“Phụt!”

Harry phun nước cam ra khắp bàn.

“Khụ! Khụ khụ!” Ron bắt đầu ho sặc sụa.

“Giáo sư nói… cái gì cơ?” Harry không thể tin vào tai mình. Nếu có cách nào loại bỏ năng lực Xà ngữ này, cậu sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì. Nhưng giờ lại có người muốn học nó?

Bạn đang đọc [Đồng Nhân Harry Potter] Tôi là Giáo Sư Dạy Cổ Ngữ Runes Tại Hogwarts của Hàn Du Tư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi raven_ngocchau
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.