Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đãi ngộ đặc biệt

Phiên bản Dịch · 1393 chữ

Hôm sau là Chủ Nhật.

Vu Nguyệt vẫn bận rộn như thường lệ.

Buổi sáng làm việc năm tiếng ở McDonald's.

Buổi chiều nhận một công việc gia sư, dạy kèm cho một học sinh trung học gần đó.

Buổi tối thì làm bồi bàn tại một nhà hàng.

Khu vực thương mại gần khu đại học luôn tấp nập người qua lại, nhiều sinh viên từ các trường khác nhau thường xuyên lui tới, thỉnh thoảng cậu cũng gặp vài gương mặt quen thuộc.

Vào khoảng sáu, bảy giờ tối, nhà hàng đông khách nhất, không còn bàn trống, thậm chí còn có người bắt đầu xếp hàng chờ.

Trong lúc chờ mang món ăn ra, điện thoại của Vu Nguyệt trong túi bỗng có tiếng báo tin nhắn.

Cậu lấy điện thoại ra xem.

Là tin nhắn của bạn cùng phòng Vương Văn Đông, anh ta phàn nàn rằng giờ này nhà hàng nào cũng phải chờ chỗ, rồi hỏi cậu đang làm thêm ở nhà hàng nào.

Vu Nguyệt nhắn lại tên nhà hàng.

Văn Đông: “Gần đó thôi, lấy cho bọn này một số thứ tự chờ đi, bọn này đang đến.”

Vu Nguyệt trả lời: “Được.”

Mặc dù khác khoa với các bạn cùng phòng nhưng Vu Nguyệt và họ rất hợp tính, đôi khi cùng nhau ra căng tin ăn trưa, bình thường cũng khá hòa hợp.

Khoảng mười phút sau, Vương Văn Đông và Chu Mạc đến cửa nhà hàng.

Vu Nguyệt nhìn họ một chút: “Chỉ có hai người thôi sao?”

Văn Đông đang đói bụng, lấy một gói bánh quy trên bàn đợi số thứ tự: “Đại Hành ở ngoài hút thuốc, lát nữa sẽ vào.”

Văn Đông là người địa phương, nhà cũng gần trường, bình thường ăn tối ở nhà xong mới đến trường.

Vu Nguyệt đưa số thứ tự cho Văn Đông: “Hôm nay cậu về trường sớm nhỉ.”

“Câu lạc bộ của bọn này có hoạt động, nên mình về trường sớm một chút.” Văn Đông nhận tờ giấy ghi số B037, cười tít mắt: “À, trưa nay mình cũng không ăn ở nhà, về trường cũng hai giờ rồi, đói quá, vừa hay Đại Hành mua cơm cho cậu nhưng cậu không có ở đó, nên mình ăn hộ cậu rồi…”

Nghe đến đây, tay của Vu Nguyệt hơi khựng lại.

Văn Đông tiếp tục kể: “Là cơm đùi ngỗng mà dạo này xếp hàng cũng không mua được! Sinh viên các trường tranh giành điên cuồng, rất khó mua. Anh ấy còn mua thêm một phần tráng miệng nữa! Cậu không thể tưởng tượng nổi nó ngon đến mức nào đâu!”

Chu Mạc lập tức thấy không công bằng: “Cái gì, sao chuyện tốt thế này lại rơi trúng cậu chứ, sao mình lại không gặp được cơ hội nào như vậy?! Suốt một tháng nay, mình chưa mua được cơm đùi ngỗng lần nào!”

Vu Nguyệt lúc này mới nhớ lại, tối qua Đại Hành quả thực có nói sẽ mang cơm trưa cho cậu trong một tháng.

Cậu cứ tưởng anh ta chỉ đùa.

Nghe nhắc đến cơm đùi ngỗng, Chu Mạc lập tức thấy đói, xoa bụng: “Đến số mấy rồi? Đói quá.”

Vừa lúc đó có thông báo gọi số B037 vào ăn.

Vu Nguyệt hoàn hồn, giọng bình thản: “Đến rồi, vào thôi.”

Hai người họ lập tức bật dậy.

Vu Nguyệt sắp xếp cho họ một bàn cạnh cửa sổ.

Vương Văn Đông và Chu Mạc ngồi cùng một bên, để trống vị trí đối diện cho Đại Hành.

Văn Đông nhìn Vu Nguyệt từ đầu đến chân một lúc lâu: “Nói này, đây là đồng phục của cậu ở đây sao? Cũng đẹp đấy, có thể cho mình một bộ không?”

Vu Nguyệt mặc chiếc áo sơ mi đen đồng phục của nhà hàng, tôn lên làn da trắng lạnh lẽo của cậu. Thân hình cậu thanh mảnh, thẳng tắp, cổ áo khẽ mở, lộ ra xương quai xanh tinh tế, trông quyến rũ và cuốn hút.

Chỉ một bộ đồng phục nhưng được cậu mặc lên lại toát ra khí chất cao quý, lạnh lùng.

Chu Mạc cười phá lên: “Cậu nghĩ cậu mặc vào sẽ đẹp sao? Nhìn như đầu bếp ấy chứ, mặc đẹp thế này là nhờ cái gương mặt này thôi, cậu biết gì chứ.”

Vương Văn Đông đành chịu không cãi lại.

“Đồng phục thì không thể đưa cho cậu được.” Vu Nguyệt đưa thực đơn cho họ: “Muốn ăn gì cứ gọi thoải mái, quản lý bảo người nhà nhân viên được giảm giá 40%.”

Vương Văn Đông lập tức lộ vẻ phấn khởi, mở thực đơn ra: “Ôi trời, lại có chuyện tốt như thế này sao?”

“Chuyện gì mà tốt?”

Một giọng nói trầm ấm lười nhác vang lên bên tai.

Vu Nguyệt theo phản xạ quay đầu lại, trước mắt là dáng người cao lớn đầy áp lực của anh.

Đại Hành vừa lúc bước đến bên cạnh cậu, gần một mét chín, gần như che khuất ánh sáng trên đầu cậu.

Anh mặc một chiếc áo dài tay màu đen rộng rãi, cổ áo hơi rộng, hé lộ xương quai xanh gợi cảm, quần dài suông, tôn lên vóc dáng cao ráo, thanh lịch, bờ vai rộng, eo thon, như một siêu mẫu bước ra từ tạp chí.

Người đàn ông đeo khẩu trang đen, lông mày sắc nét, đôi mắt dài hơi hếch, thần thái bất cần, mang theo chút ngạo nghễ và ngông cuồng.

Khoảng cách có chút gần, Vu Nguyệt thoang thoảng ngửi được mùi khói thuốc vẫn còn vương trên người anh, mùi rất nhẹ.

Vương Văn Đông hạ giọng nói: “Vu Nguyệt bảo bọn này được giảm giá 40% đó, giá người nhà, nhỏ tiếng thôi.”

Đại Hành nhướng mày, liếc nhìn Vu Nguyệt bên cạnh, đôi mắt đào hoa nheo lại, khi nói giọng anh kéo dài, lộ ra vẻ mập mờ: “Người nhà?”

Ngón tay của Vu Nguyệt hơi khựng lại.

Cũng không biết vì sao, có những lời khi anh nhắc lại nghe như có chút gì đó không đúng.

“Được thôi.” Đôi mắt đào hoa của Đại Hành thoáng hiện lên chút thú vị: “Cuối cùng thì cậu cũng nhận tôi làm anh rồi.”

“...”

Cả phòng bọn họ đều cùng tuổi, nếu tính ra, Vu Nguyệt còn lớn hơn Đại Hành mấy tháng.

“Người nhà có nghĩa là…” Vu Nguyệt sắp xếp cốc chén, giọng nhàn nhạt: “Gọi tôi một tiếng ba, có khi tôi sẽ miễn phí luôn cho cậu.”

Đại Hành liếc nhìn cậu, ánh mắt mang chút ý tứ sâu xa: “Chậc, còn trẻ mà, suy nghĩ không thể lành mạnh chút được sao?”

“?”

Đại Hành ngồi vào chỗ trống đối diện, giọng vẫn còn thoáng nghẹt mũi, đùa cợt: “Đừng nghĩ đến chuyện lợi dụng anh hoài như thế.”

“…”

Vu Nguyệt nhìn anh một chút, không nói thêm gì, quay người đi về phía bếp.

Nhà hàng phục vụ một bình nước sơn trà mận lạnh cho mỗi bàn.

Vương Văn Đông cầm bình thủy tinh, rót đầy ba ly cho mọi người: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy Vu Nguyệt cãi lại người khác, còn đáng yêu nữa chứ, haha.”

Đại Hành đưa tay kéo khẩu trang xuống, có lẽ do cảm lạnh chưa khỏi, nét mặt anh có vẻ mệt mỏi.

Ly nước sơn trà mận lạnh trước mặt còn đọng lại những giọt nước trên thành cốc.

Đại Hành liếc mắt nhìn ly nước, họng hơi ngứa, nhưng hiện tại anh không hứng thú với đồ lạnh, cũng không đưa tay cầm lên.

Ngay sau đó, bên cạnh xuất hiện một ly nước chanh ấm, vẫn còn bốc hơi.

Ánh mắt của Đại Hành dừng lại hai giây, ngước lên, quay đầu nhìn người bên cạnh.

Vương Văn Đông và Chu Mạc cũng chú ý thấy, đồng thời quay đầu nhìn Vu Nguyệt.

Vu Nguyệt vừa từ bếp lấy một bình nước chanh ra.

Chỉ rót cho mỗi Đại Hành một ly.

Dù chỉ là một ly nước, nhưng tại sao Đại Hành có mà bọn họ lại không?

“Vậy câu hỏi đặt ra là…” Vương Văn Đông vuốt cằm: “Sao Đại Hành lại được đối xử đặc biệt vậy?”

Bạn đang đọc Đủ rồi! Anh à, em không phải phụ nữ của Thất Ngôn Tiền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GyuaOwO
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.