Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thẳng nam giả gay, trời đánh thánh đâm

Phiên bản Dịch · 1945 chữ

Vu Nguyệt cúi mắt, giọng điệu rất nhạt: “Cậu ấy cảm cúm, uống đồ ấm tốt hơn, cậu có cần không?”

“...”

Vương Văn Đông và Chu Mạc rõ ràng là chưa biết chuyện này.

Vương Văn Đông ngơ ngác ngẩng đầu lên: “À, Đại Hành, cậu bị bệnh sao?”

“Tôi cứ nghĩ sao hôm nay cậu trông như chưa tỉnh ngủ.” Chu Mạc uống một ngụm sơn trà mận lạnh: “Như thế này thật là chúng tôi chẳng hề quan tâm đến bạn cùng phòng.”

Đại Hành ngả người ra sau tựa vào lưng ghế, dáng vẻ cực kỳ phóng khoáng, cười tùy ý: “Chỉ là cảm cúm nhẹ thôi.”

Vương Văn Đông đã gọi xong món ăn.

Vu Nguyệt không nói thêm gì, dọn dẹp các bát đũa thừa trên bàn.

Nhìn bóng lưng của Vu Nguyệt, Chu Mạc thở dài: “Phải nói là, làm bạn với Vu Nguyệt thật không tệ, dù trông có vẻ lạnh lùng, nhưng có mấy chi tiết rất ấm áp, con gái chắc sẽ thích kiểu người như cậu ấy nhỉ? Vừa đẹp trai vừa chu đáo.”

Đại Hành ngồi dựa vào lưng ghế, ánh mắt dừng lại trên ly nước chanh trên bàn, khẽ nhướng mày.

Sau khoảng nửa tiếng, món ăn mới được dọn lên đầy đủ.

Vu Nguyệt vẫn bận rộn, thỉnh thoảng đi qua xem họ cần gì, phần lớn thời gian phục vụ các bàn khác.

Đại Hành chưa khỏi hẳn cảm cúm, không có hứng ăn uống, cánh tay vắt ngang lưng ghế, ánh mắt lướt qua bóng dáng màu đen ấy: “Cậu ấy không ăn cùng chúng ta sao?”

“Vu Nguyệt à? Cậu ấy đang làm việc, ông chủ sẽ không cho phép đâu.” Chu Mạc nhìn quanh nhà hàng một vòng rồi nói: “Cậu có để ý không, có rất nhiều cô gái đang dõi theo Vu Nguyệt.”

Vương Văn Đông cũng cảm thán: “Quán đông như vậy, chắc là vì có Vu Nguyệt, hèn gì ông chủ lại sẵn sàng giảm giá 40%!”

Không ít cô gái bên cạnh đang cầm điện thoại chụp ảnh Vu Nguyệt.

Dù sao, một nhân viên phục vụ đẹp trai thế này cũng hiếm thấy.

Chu Mạc nhét một miếng thức ăn vào miệng, than thở: “Đáng tiếc cho gương mặt đó, cậu ấy lại không hứng thú với con gái.”

Hơn hai tháng nhập học, đây là chủ đề chưa từng được nhắc đến.

Bốn người trong ký túc xá, không ai biểu hiện đặc biệt gì về xu hướng tình cảm.

Không hứng thú với con gái, câu này nghe thế nào cũng kỳ lạ.

Đại Hành nhướng mắt lên, tò mò: “Sao lại nói vậy?”

Chu Mạc liếc về phía Vu Nguyệt, nói tiếp: “Tôi thấy hoa khôi khoa chúng ta xin WeChat của cậu ấy, cậu ấy còn chẳng thèm chớp mắt.”

“Cô hoa khôi đó có là gì.” Vương Văn Đông đã ăn xong hai bát cơm, bây giờ hơi no, đặt đũa xuống: “Cậu ấy chỉ hứng thú với việc kiếm tiền, mỗi ngày làm ba công việc, nhìn thôi cũng thấy mệt.”

“Nhưng đó là hoa khôi khoa đấy!” Chu Mạc đầy phẫn nộ.

Vương Văn Đông cầm khăn giấy lau miệng, cười tủm tỉm: “Cậu đừng nói, ở cạnh Vu Nguyệt vẫn còn có lợi, đến tôi cũng được bắt chuyện đấy.”

Chu Mạc kinh ngạc: “Thật sao?”

“Ừ!” Vương Văn Đông nói: “Các cô ấy tìm tôi xin WeChat của Vu Nguyệt!”

Chu Mạc: “...”

Đại Hành: “...”

Về chuyện này, Vương Văn Đông và Chu Mạc có rất nhiều chuyện để tán gẫu.

Chu Mạc thở dài một hơi, tâm trạng có chút buồn bã: “Đừng nói nữa, những cô gái đến bắt chuyện với tôi, toàn là để xin WeChat của Đại Hành và Vu Nguyệt thôi.”

Vương Văn Đông: “Tôi phát hiện rồi, chúng ta tuyệt đối không nên đi chung với hai người bọn họ, nếu không thì chắc đến khi tốt nghiệp đại học cũng không tìm được bạn gái.”

Hai người đồng thời vỗ vai nhau như gặp được tri kỷ và vui vẻ quyết định: “Sau này, chúng ta sẽ không chơi cùng hai người bọn họ nữa.”

Đại Hành lười biếng ngước mắt nhìn đối diện, khẽ cười nhạt: “Liên quan gì đến tôi, sao lại không chơi với tôi?”

Hai người nhìn chằm chằm vào cậu một hồi.

Chu Mạc giơ tay chỉ vào cậu: “Cậu còn dám nói à? Cậu còn quá đáng hơn nữa! Gương mặt như kẻ sở khanh! Vậy mà lại không hẹn hò, đúng là lãng phí của trời!!”

Đại Hành thấy nực cười, vẫn cười với vẻ bất cần: “…Không hẹn hò thì có tội à?”

Vương Văn Đông: “Nếu tôi trông như cậu, năm người cùng một lúc cũng xem là chung thủy rồi!”

Đại Hành thả lỏng tay trên lưng ghế, dáng vẻ như một công tử phóng túng, giọng điệu vừa mỉa mai vừa lơ đãng: “Các cậu chưa từng nghĩ rằng tôi đang cho các cậu cơ hội sao? Nếu các cậu theo đuổi, biết đâu tôi sẽ đồng ý.”

Vương Văn Đông: “…”

Chu Mạc: “?”

“Cậu có biết xấu hổ không?” Vương Văn Đông ngao ngán với sự vô liêm sỉ của cậu: “Đàn ông thẳng mà giả gay, trời đánh thánh vật, rồi cũng có ngày cậu bị sét đánh cho mà xem.”

Nhìn Đại Hành là biết ngay chuẩn đàn ông thẳng, chẳng có chút nào có thể làm gay cả.

Những người như vậy khi đùa thường chẳng kiêng dè gì, nói gì cũng không nặng nề tâm lý.

Lúc mới vào học, Vương Văn Đông và Chu Mạc vẫn chưa hiểu rõ lắm.

Chỉ thấy Đại Hành cao ráo, lại đẹp trai như vậy, đúng chuẩn nam thần.

Ban đầu, ai cũng tưởng cậu khó gần.

Nhưng cậu lại khá dễ tính, bình thường cũng rất thoải mái đùa giỡn.

Cho đến khi về sau thấy cậu vô tình để lộ chiếc đồng hồ trị giá bảy con số trên cổ tay.

Đúng là không quen biết nhiều, thiếu gia chỉ không khoe mẽ, người cũng khá khiêm tốn, nên họ mới thực sự coi cậu là người bình thường.

Có lẽ vì khí chất của cậu nổi bật, nên khi đứng trước Vu Nguyệt, họ lại dè dặt hơn một chút.

“Tôi có theo đuổi thì cũng theo đuổi Vu Nguyệt!” Chu Mạc cười hề hề, nhìn về hướng Vu Nguyệt đang đứng, nhỏ giọng nói: “Vu Nguyệt đẹp hơn cả con gái, nếu cậu ấy là con gái thật, thì chính là mẫu lý tưởng của tôi.”

Đại Hành khẽ nhướng mày.

Nghĩ đến tối qua, khi cậu nói điều tương tự, có người đã muốn đánh nhau với cậu.

Đại Hành ngồi thẳng người lại, vẻ hứng thú nói: “Câu này cậu dám nói trước mặt Vu Nguyệt không?”

Chu Mạc cảnh giác nhìn cậu: “Muốn làm gì?”

Đại Hành nhếch môi.

Cậu thật sự không tưởng tượng nổi dáng vẻ của người kia khi đánh nhau sẽ như thế nào.

Đại Hành ung dung uống một ngụm nước, lơ đãng nói: “Tôi muốn xem, cậu ấy đánh người trông ra sao.”

Chu Mạc: “…”

Tò mò thế sao cậu không tự để cậu ấy đánh cho biết đi?!

Vu Nguyệt làm thêm đến chín giờ tối.

Giờ đã hơn tám giờ, ba người họ ăn xong chưa rời đi ngay mà đợi Vu Nguyệt về ký túc xá cùng.

Qua giờ cơm, nhà hàng lúc này đã vắng người đi nhiều.

Vu Nguyệt vừa hay cũng rảnh rang một chút.

Anh mặc một bộ đồ đen, cổ áo sơ mi khẽ mở, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, dáng người cao gầy, làn da trắng lạnh, bàn tay nhẹ nhàng chống lên mặt bàn, ngón tay thon dài gầy gò, chỉ đơn giản dựa vào bàn thôi cũng khiến người khác khó mà không để ý đến.

Vu Nguyệt nghiêng người tựa nhẹ vào bàn, cúi đầu, lấy điện thoại ra định xem giờ.

“Có mệt không?”

Một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh.

Vu Nguyệt quay đầu lại.

Người đến là đàn chị Trần Tư, người cũng làm thêm cùng chỗ với cậu.

Vu Nguyệt không quen biết nhiều người ở trường, Trần Tư là một trong số ít đó.

Họ đã là bạn học cùng trường cấp ba, chỉ là lúc đó không thân thiết.

Với gương mặt như của Vu Nguyệt, đời học sinh của cậu chắc chắn không thể bình thường.

Khi Vu Nguyệt học lớp 10, Trần Tư đã học lớp 12 rồi, dù không quan tâm đến mấy chuyện tán gẫu, cô cũng nghe thấy tên Vu Nguyệt qua lời kể của người khác.

Sau khi lên đại học, họ trở nên thân thiết hơn nhờ một số sự kiện, Trần Tư nghe qua nhiều chuyện về Vu Nguyệt, cũng biết hoàn cảnh gia đình của cậu, và đã giới thiệu cho cậu nhiều công việc bán thời gian.

Vu Nguyệt khóa màn hình điện thoại rồi cất vào túi quần, nhìn lướt qua túi xách của cô: “Tan làm rồi à?”

“Ừ.” Trần Tư đã thay lại trang phục thường ngày, ngồi xuống cạnh Vu Nguyệt, tiện tay đưa cho cậu một chai nước khoáng: “Hôm nay có hẹn với nhiếp ảnh gia, sẽ chụp một bộ ảnh, nên tan làm sớm chút.”

Gia đình Trần Tư không mấy khá giả, học phí cũng phải tự kiếm, bình thường cô làm vài công việc, đôi khi cũng làm thêm như một người mẫu.

Vu Nguyệt nhận chai nước khoáng, cảm ơn cô.

“Vẫn chưa có dịp hỏi cậu,” Trần Tư tò mò hỏi: “Lần trước cậu phát sóng trực tiếp hơi ngắn, chỉ khoảng nửa tiếng đã tắt sóng rồi, có chuyện gì xảy ra à?”

Ngón tay cầm chai nước khoáng của Vu Nguyệt khẽ dừng lại.

Cha của cậu nhiều năm nay sức khỏe không tốt, vì chữa bệnh đã nợ rất nhiều khoản.

Dù mỗi ngày làm ba công việc, nhưng cậu vẫn khó mà xoay xở nổi.

Đến khi có người đưa ra cho cậu một ý tưởng.

Giờ làm streamer kiếm tiền nhanh, không có mấy rào cản. Nếu may mắn, có khi vài tháng là cậu có thể trả hết nợ, cha cậu cũng sẽ được chữa trị tốt hơn.

Vu Nguyệt xấu hổ vì bản thân đã dao động.

Một tháng trước, trong tình cảnh túng quẫn, Vu Nguyệt đã đăng ký tài khoản Douyin.

— với tư cách là một cô gái.

Bởi vì so với nam, các cô gái dễ nhận được nhiều quảng bá hơn.

Nghe theo đề xuất của đàn chị, cậu mặc đồ nữ, quay và đăng video đầu tiên, với vóc dáng cao ráo và gương mặt sắc sảo, cậu nhanh chóng thu hút một lượng người hâm mộ.

Tên tài khoản là “Cá Bơn”

*Hán việt là Đa Bảo Ngư có nghĩa là Cá Bơn trong tiếng Việt.

Có lẽ vì còn trẻ, dáng người gầy và đường nét thanh tú, đến nay chưa ai phát hiện ra cậu là nam.

Vu Nguyệt vừa mới lên đại học, không muốn để mạng xã hội ảnh hưởng đến cuộc sống thực tế.

Thân phận này, cậu chưa từng tiết lộ cho người xung quanh, ngay cả bạn cùng phòng cũng không biết cậu là một “đại thần nữ trang” trên mạng.

Thời gian qua, cậu cũng đã thử phát sóng vài lần, nhưng tiếc rằng hiệu quả không mấy khả quan.

Bạn đang đọc Đủ rồi! Anh à, em không phải phụ nữ của Thất Ngôn Tiền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GyuaOwO
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.