Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hệ thống tới, Luân Hồi hệ thống (2)

Phiên bản Dịch · 1018 chữ

Chương 4: Hệ thống tới, Luân Hồi hệ thống (2)

Đương nhiên, thật ra hắn cũng có thể tính là may mắn, dù sao thì bên dưới hắn còn có mấy nữ đệ tử tạp dịch xấu xí, xấu tới độ miệng méo mắt lé kia, bị hộ vệ chơi hư, bọn họ mới là người bi thảm nhất!

A, không đúng… Lý Bất Phàm lắc lắc đầu, hệ thống nhà ai mà tự khen bản thân giỏi thế, còn luân hồi bất diệt, tên thì trâu bò vô cùng, nhưng ngươi bất diệt cái quần què!

Ngày hôm sau lại giống ngày hôm trước.

Thế nhưng có kinh nghiệm cắm lẵng hoa hôm qua, tốc độ của Lý Bất Phàm nhanh hơn rất nhiều.

Mới chừng tám giờ hắn đã hoàn thành nhiệm vụ! Nhận được một câu biểu dương của Vương hộ vệ!

Vào lúc hắn thu dọn đồ đạc rời đi, lại đi qua loạn táng lâm, bên trong truyền tới tiếng khóc của nữ nhân!

Lý Bất Phàm rón rén nhìn thử, là một nữ nhân dung mạo khá thanh tú, bị treo trên một thân cây.

Thật ra, người bị treo ở đây đa số đều là đang chờ chết, nếu không có mệnh lệnh của Liễu Diễm, không ai dám thả bọn họ xuống.

Thế nhưng… nơi này có một thế nhưng, không thể thả xuống không có nghĩa là không thể chạm vào.

Ngươi có biết đệ tử Tạp Dịch phong có tâm lý vặn vẹo tới mức nào không?

Một nữ nhân bị treo trên cây rồi, cho dù chẳng bao lâu nữa nữ nhân này sẽ chết, nhưng vẫn không thể thoát được kết cục bị gian thi…

Có thể nói, sở dĩ Tạp Dịch phong loạn, một phần là vì quản lý, vì hộ vệ.

Mà một nguyên nhân càng lớn hơn nữa là vì hộ vệ với quản lý vốn không quản, chỉ cần không động chạm tới lợi ích của bọn hắn, phía dưới chẳng có quy củ gì đáng nói.

Tiếng khóc của nữ nhân rất thê thảm, hình ảnh đập vào mắt hắn đúng là thảm trạng. Lý Bất Phàm không nhịn được siết chặt nắm tay.

Hắn nhớ rõ nữ nhân kia, mới nửa tháng trước, có lẽ là vì thương cảm, cũng có thể là vì nguyên nhân gì đó khác, nữ nhân kia đã từng cho hắn 3 cái bánh bao!

Hắn là con người, không phải súc sinh! Là người sẽ ghi thù nhớ oán, cũng sẽ có ơn tất báo!

Quan trọng là, Lý Bất Phàm đã từng nghe câu cầu phú quý trong nguy hiểm rồi. Hệ thống đã từng nói, nó có tỷ lệ giúp hắn khởi tử hồi sinh, trở nên càng mạnh càng lớn hơn!!!

Nói thật, hắn thừa nhận, trong đầu hắn hiện đang có ý muốn đánh cược một phen…

Nhưng vào lúc Lý Bất Phàm mới vừa bước ra được một bước, nữ nhân đã bị một tạp dịch đầu trọc vươn tay bóp gãy cổ.

Tên đầu trọc cười rất dữ tợn, dù nữ nhân đã tắt thở vẫn không thể khiến hắn ngừng động tác.

Mà xung quanh còn có mấy chục nam tạp dịch đang xếp hàng chờ đợi.

Trào phúng lắm đúng không! Vào lúc này, nhan sắc của nàng lại biến thành gánh nặng của nàng…”

“Mau… Dừng tay!”

Lý Bất Phàm phẫn nộ quát to, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Trên lý thuyết, hắn không sợ đám tạp dịch này. Mọi người có thân phận như nhau, giữa tạp dịch lại không thể chém giết nhau, vì các quản lý cần tạp dịch làm việc vặt.

Chỉ có quản lý với hộ vệ mới có thể tùy ý xử trí tap dịch.

Sở dĩ đám tạp dịch kia dám đùa bỡn nữ nhân trên cây một cách không cố kỵ như vậy là vì bản thân nữ nhân đã bị phán án tử hình!

Lý Bất Phàm lại khác, hắn là người vô tội, theo lý, đám đệ tử tạp dịch không thể tùy tiện đánh giết hắn.

Nhưng đó chỉ là lý thuyết mà thôi, thật ra đánh chết rồi cũng không có gì ghê gớm!

“Mẹ nó, người như ngươi mà cũng muốn tới chấm mút?”

Đầu trọc cười cười, rút gia hỏa ra, ngừng động tác lại. Hắn ta đi về phía Lý Bất Phàm, không hề để hắn vào mắt.

Đầu trọc vốn là cường giả nổi danh trong đám đệ tử tạp dịch, chỉ cần không phải hộ vệ, hắn ta không sợ ai cả. Mà những đệ tử tạp dịch xung quanh cũng là đàn em của hắn ta.

“Chia sẻ cái đmm, quản lý coi chúng ta là súc sinh, hộ vệ coi chúng ta là súc sinh cũng thôi đi, chẳng lẽ chính các ngươi cũng muốn tự coi mình thành súc sinh sao?”

Lý Bất Phàm đột ngột vung nắm đấm đấm về phía đầu trọc. Chỉ cần là người, phải sống cuộc sống tối tăm đè nén không thấy lối ra như vậy đều có lòng muốn chết…

Hắn đã chết lặng, thay vì sống không bằng heo chó, chi bằng phát tiết một chút oán giận trong lòng.

Chết thì chết đi, tu tiên giới quá tàn khốc, kiếp sau không đến nữa!

Huống gì, chưa chắc hắn đã chết. Hắn đã từng nghe rất nhiều truyền thuyết về hệ thống, rất nhiều rất nhiều…

Nắm tay ẩn chứa tức giận, thoạt nhìn uy lực không lớn, mà thực tế cũng là như thế, nhưng thắng ở chỗ đấm trúng mục tiêu.

Nắm đấm trực tiếp đấm vào đầu tên trọc, sát thương không lớn nhưng lại có tính vũ nhục cực mạnh.

“Ta ĐKM ngươi… Các huynh đệ, chơi chết hắn!”

Đầu trọc nổi giận gầm lên một tiếng, bản thân cũng nhấc chân lên đá vào ngực Lý Bất Phàm!

Phịch một tiếng, Lý Bất Phàm bị đạp bay, yết hầu ngòn ngọt, máu tươi tràn ra khỏi khóe miệng.

Bạn đang đọc Dựa Vào Song Tu Vô Địch, Biết Ta Khổ Tới Mức Nào Không? (Dịch) của Phản Chính Ngã Bất Tưởng Đương Lão Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.