Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ nhân đột ngột xuất hiện (1)

Phiên bản Dịch · 1024 chữ

Chương 5: Nữ nhân đột ngột xuất hiện (1)

Mấy chục tên tạp dịch sau lưng đầu trọc cùng nhào lên, cùng giẫm đạp Lý Bất Phàm. Nếu hắn thua ván cược này, chỉ mấy phút đồng hồ sau hắn sẽ trở thành một đống thịt nhão máu me be bét…

Được giải thoát…!

Trong lòng Lý Bất Phàm lóe lên một suy nghĩ như vậy. Trong mơ hồ hắn thấy được hình ảnh bản thân ngồi trước máy vi tính làm việc năm đó, hiện tại nghĩ lại, cuộc sống 996 tốt biết bao nhiêu!

“Dừng tay, thả hắn ra, nếu không ta sẽ báo cho Vương hộ vệ!”

Một giọng nữ dịu dàng vang lên làm đám tạp dịch xung quanh sợ tới mức cứng đờ cả người.

Nữ nhân vừa xuất hiện cũng không phải ai khác, chính là người đã dạy Lý Bất Phàm đan lẵng hoa hai hôm nay, Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt rất đẹp, vóc người nóng bỏng khỏi phải bàn. Nhưng mấy tạp dịch ở đây không có ai dám theo đuổi nàng, đơn giản là vì có người nói Lưu Nguyệt là nữ nhân của Kim hộ vệ!

“Nguyệt tỷ, tiểu tử này ra tay trước.”

Đầu trọc cung kính nói, trực tiếp đưa mình vào vị trí người bị hại, miệng thì cung kính nhưng trong mắt hắn ta lại lộ rõ vẻ dâm dục không cách nào giấu được.

Đầu trọc đã phải làm tạp dịch rất nhiều năm, cũng trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện. Hắn ta biết, nữ nhân của hộ vệ cũng không phải vĩnh cửu.

Nơi này mỗi ngày đều có người mới tới, cho nên đương nhiên cũng có người cũ chết đi!

Hộ vệ muốn chọn mấy nữ nhân trong Tạp Dịch phong là chuyện đơn giản tới không thể đơn giản hơn, cho nên hôm nay Lưu Nguyệt là nữ nhân của hộ vệ, nhưng ngày mai, ngày kia thì sao?

Đầu trọc liếm môi một cái, hắn ta biết, chỉ cần mình sống được đủ lâu, sớm muộn gì hắn ta cũng có thể nếm mùi vị của nữ nhân này…

“Các ngươi làm chuyện xấu xa như vậy, chỉ cần là người bình thường đều sẽ động thủ.”

Lưu Nguyệt nhìn thi thể nữ nhân bị treo trên cái cây xa xa, mở miệng la rầy một câu.

Nhưng nàng cũng không dám dừng lại quá lâu, trực tiếp đỡ Lý Bất Phàm đang nằm dưới đất dậy, đi về phía xa xa.

Dù sao thì mọi người sợ nàng cũng chỉ vì nàng là nữ nhân của hộ vệ. Mà về phần thực lực của bản thân, Lưu Nguyệt nào phải đối thủ của mấy chục tên tạp dịch ở đây?

Thậm chí nàng còn không phải đối thủ của tên đầu trọc kia!

Bởi vậy, nàng cũng sợ đối phương chó cùng rứt giậu.

Người có thể sống trong khu tạp dịch này, sao có thể nhân từ nương tay? Hoặc phải nói đúng hơn là, nơi này không có một người nào lương thiện…

Sau khi dẫn Lý Bất Phàm đi, Lưu Nguyệt cũng không dám đưa hắn về phòng nàng, bởi vì nàng là nữ nhân của Kim hộ vệ.

Nếu có người nào phát hiện bọn họ cô nam quả nữ ở chung một phòng, cả nàng lẫn Lý Bất Phàm đều sẽ phải nhận hết dằn vặt mà chết!

Lý Nguyệt đưa Lý Bất Phàm tới chỗ sâu trong loạn táng lâm, tìm một sơn động cực kỳ kín đáo, sau đó nàng lại móc một lọ thuốc chữa thương từ trong ngực ra, nhét vào trong tay Lý Bất Phàm.

Tới lúc này nàng mới mở miệng dặn dò: “Đừng nói là ta dẫn ngươi tới đây, nghỉ ngơi cho tốt đi!”

“Ngươi vẫn còn chút nhân tính, đáng tiếc… ở nơi này, người có nhân tính thường không thể sống lâu được!”

Sau khi dặn dò hai câu, Lưu Nguyệt vội vàng rời đi, chỉ để lại một làn gió thơm.

Chính vì tồn tại ở đây quá gian nan nên nàng không thể không cẩn thận, bởi chỉ cần sơ sẩy chút thôi, nàng sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục…

Lý Bất Phàm sờ sờ lọ thuốc trong tay, ngửi ngửi mùi hương còn lưu lại trong không khí, không nhịn được mà thất thần…

Một cước của đầu trọc khủng bố tới mức nào… Đối phương có lực lượng mạnh mẽ, chỉ một cước đã đủ đạp bể khoang bụng của Lý Bất Phàm.

Dùng cách nói của đời trước chính là nội tạng xuất huyết, cho dù có uống thuốc chữa thương rồi, hắn cũng phải tĩnh dưỡng mãi tới nửa đêm canh ba mới miễn cưỡng khôi phục năng lực hành động.

Lý Bất Phàm hoạt động thân thể một chút sau đó đi về chỗ ở của mình.

Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Lý Bất Phàm đều nghiêm túc làm việc, tuyệt không dám gây chuyện.

Không phải lần nào hắn cũng có thể cố nhấc lên dũng khí để liều mạng.

Năm ngày sau, cuối cùng Lý Bất Phàm cũng kết thúc công việc đan lẵng hoa.

Cho dù hắn có thất vọng, dù hắn biết có lẽ mình sẽ không được gặp lại Lưu Nguyệt nữa, trong lòng tiếc nuối mất mát vô cùng, cũng chẳng có tác dụng gì!

Ngày thứ sáu, lại lần nữa phân phối công việc.

“Người kia, ngươi cũng đi ra.”

Liễu Diễm vươn tay chỉ Lý Bất Phàm, dáng vẻ kiêu ngạo hệt như đang nhìn một con kiến hôi.

“Bẩm quản sự đại nhân, tiểu nhân Lý Bất Phàm, ngài có gì sai bảo tiểu nhân?”

Lý Bất Phàm cung kính trả lời. Lúc đầu hắn cho rằng sau khi bản thân nhận được hệ thống có thể chân đạp hoàn vũ, miệt thị thương sinh, lên án thiên đạo bất công...

Đáng tiếc, hắn không nghĩ ra được tác dụng của hệ thống cho nên hắn vẫn chỉ là phàm nhân, không có chút tiến bộ nào.

Bạn đang đọc Dựa Vào Song Tu Vô Địch, Biết Ta Khổ Tới Mức Nào Không? (Dịch) của Phản Chính Ngã Bất Tưởng Đương Lão Đại

Truyện Dựa Vào Song Tu Vô Địch, Biết Ta Khổ Tới Mức Nào Không? (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.