Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tu Tiên Giới

Tiểu thuyết gốc · 2438 chữ

"Đến lúc rồi sao..." Trong căn phòng nhỏ của mình, Trần Nguyên đang nhìn vào tấm màn hình hư hư ảo ảo trước mắt hắn, nhìn thời gian đếm ngược bên trên mà miệng hắn không nhịn được thì thầm.

Màn hình này cũng chỉ có một mình Trần Nguyên nhìn thấy, nó xuất hiện từ bảy ngày trước. Từ khi nó xuất hiện đã luôn đếm ngược thời gian cho đến bây giờ, Trần Nguyên chỉ biết là bản thân hắn bị chọn làm một người chơi Closed beta của một tựa game gì đó, còn lại rốt cuộc là sau đó sẽ như thế nào thì hắn không biết.

Thời gian chậm rãi đếm ngược, trong lòng Trần Nguyên dần cảm thấy thấp thỏm, dù sao màn hình trước mắt kia trông chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ đang đếm ngược, trông đáng sợ biết bao.

Lúc này Trần Nguyên bỗng nhớ lại vô số chuyện đã trải qua trong những năm tháng qua, trong lòng bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nghĩ đến cảnh cha hắn bị mẹ hắn hãm hại mà chết, nghĩ đến cảnh mẹ hắn đi theo người đàn ông khác để lại gia đình mình phía sau, nghĩ tới bản thân đã phải trải qua vô số gian nan để trưởng thành như ngày hôm nay. Tâm trạng Trần Nguyên bỗng nhẹ nhõm, dù ràng biết rõ có lẽ sẽ rất nguy hiểm, nhưng ít nhất có thể xác định màn hình quỷ quái kia cũng chỉ là một trò chơi gì đó nên không cần quá lo lắng.

Thời gian nhanh chóng đếm ngược về tới mười giây, Trần Nguyên nhắm mắt lại không dám tiếp tục nhìn, trong lòng nhẹ nhõm chờ đợi kết quả.

Khi thời gian điểm về con số không, một gợn sóng nhỏ giao động khiến không gian bao quanh Trần Nguyên giao động sau đó thân hình hắn nhanh chóng biến mất tại chỗ.

Bên ngoài thành phố vẫn nhộn nhịp như bao ngày, xe máy cùng xe ô tô vẫn bấm còi inh ỏi như mọi khi, thế giới tường hòa, chỉ là trên thế giới này đã có một vài người vô thanh vô tức mà biến mất.

"Này, ngươi thất thần cái gì, sư tôn ta hỏi ngươi có nguyện ý bái ngài làm sư đó..." m thanh xa lạ vang lên bên tai, Trần Nguyên giật mình nhìn lại thì thấy đó là một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, bộ ngực phập phồng tức giận nhìn hắn.

"Đồng ý... Cái gì cơ?" Trần Nguyên còn có chút hốt hoảng nên trong lúc vô tình đáp bừa một tiếng rồi mới để ý hỏi nhỏ.

"Ngươi... Tiểu tử ngươi đúng là làm tức chết người. Sư tôn ta nói muốn thu ngươi làm đệ tử, ngươi xem ngươi đi, tư chất như ngươi được sư tôn ta thu nhận còn không cảm kích thì thôi, thế mà đến cả lời nói ngài ngươi còn dám ngó lơ!" Thiếu nữ kia gần như muốn lao vào đánh Trần Nguyên.

Lúc này, vô số ký ức ào ạt tràn vào đầu khiến đầu Trần Nguyên đau đến mức suýt thì rên thành tiếng.

"Khụ khụ, vậy thì, đệ tử Trần Nguyên ra mắt sư tôn. Đệ tử phúc duyên hơn người mới may mắn được sư tôn thu lưu, hôm nay đệ tử tại đây nguyện lập xuống lời thề thiên đạo, nguyện cả đời cống hiến vì sư tôn, không phụ kỳ vọng của sư tôn. Nếu có ngày phản bội lại tông môn và sư tôn thì sẽ phải chịu thiên lôi oanh kích, thần hồn rơi vào vạn kiếp bất phục!" Sở dĩ Trần Nguyên đưa ra quyết định nhanh chóng như vậy, lại tàn độc như thế là vì luồng tin tức vừa truyền tới kia đã cho hắn biết một chuyện.

Thế giới này là một thế giới tu tiên, cường giả vi tôn, người mạnh sống người yếu tất chết.

Mà sở dĩ Trần Nguyên xuất hiện ở đây là bởi vì một người khác cũng tên là Trần Nguyên ở thế giới này bị người ta truy đuổi từ một thôn trấn nào đó đến tận nơi này, kết quả được hai người trước mắt cứu sống, đồng thời một trong hay cô gái trước mắt lại vốn có một chút giao tình với Trần Nguyên của thế giới này nên mới nguyện ý thu Trần Nguyên làm đệ tử.

Đến lúc này Trần Nguyên dù có ngu đến mấy cũng biết bản thân hắn chỉ sợ đang xuất hiện trong một trò chơi tu tiên nào đó, hoặc thậm chí là hắn đã xuyên không không chừng. Cho nên đưa ra quyết định này chính là vì cân nhắc an toàn, huống chi kẻ thù của cái tên Trần Nguyên trước đó không biết còn có bao nhiêu tên, giờ này không ôm đùi cao nhân thì đợi đến khi nào.

"Ngươi.. Cần thiết phải thề độc vậy không!" Hàn Anh nhìn tên đệ tử vừa thề vừa quỳ bái trước mắt không khỏi bất đắc dĩ cười nói, tuy hắn ta còn chưa phải tu tiên giả nhưng với tính cách quyết đoán như này thì cũng không hẳn không thể bồi dưỡng. Vấn đề lớn nhất của Trần Nguyên bây giờ chính là thể chất và thiên phú quá kém.

"Được rồi, đứng dậy đi, từ giờ ngươi chính thức trở thành đệ tử của ta rồi, chỉ tiếc là toàn thôn ngươi... Cái này phải trách vi sư, nhớ lúc trước Trần lão còn thường xuyên trợ giúp Hàn gia ta mà bây giờ ta lại chỉ có thể cứu được một mình ngươi." Hàn Anh buồn bã, nói.

"Sư tôn xin đừng như thế, tất cả đều là tại đám người độc ác kia, sau này khi có đủ thực lực, đệ tử nhất định sẽ tự tay báo thù." Trần Nguyên cố nạn ra vẻ mặt cực kì phẫn hận, nói.

Trên thực tế trong lòng hắn cũng khá tức tối, vừa mới đó thôi hắn vẫn còn là một người hiện đại, tưởng đi vào trò chơi rồi sẽ được lựa chọn hoàn cảnh hay thiết kế nhân vật ba la ba la gì đấy, thế mà vừa xuất hiện đã rơi vào tình cảnh chạy chối chết như chó.

"Mẹ kiếp! Cái gì tổ chức nhỉ, ta nhớ không rõ nữa, nhưng đợi ta ở đó nhé, ông đây tu luyện thành tài rồi qua đánh các ngươi sau..." Nghĩ như thế, Trần Nguyên lại không còn thấy bực tức gì nữa, hắn cho rằng bản thân dù gì cũng là một người hiện đại, chơi qua biết bao nhiêu con game bom tấn, một cái tổ chức nhỏ nhoi gì đó thì đã là gì.

"Đi thôi, sư tôn dẫn ngươi trở về." Hàn Anh nhẹ nhàng cất tiếng khiến Trần Nguyên thoát khỏi ảo tưởng, sau đó dưới sự ngơ ngác của hắn, Hàn Anh trực tiếp đạp lên một thanh phi kiếm bay lên không trung, nàng cũng không quên dẫn theo Trần Nguyên bay đi.

"Hừ!" Cô gái bên cạnh Hàn Anh thấy vậy thì hừ một cái rồi xoay người.

Trần Nguyên: "Con mẹ... Mấy cảnh này ta biết đấy, khinh người à, diễn y chang trong mấy cái phim tiên hiệp mô típ thiếu niên nghèo bị khinh chứ gì, con nhóc đợi anh cày lên đủ cấp rồi trị mi!"

Lúc này, Trần Nguyên mới nhìn sang sư tôn của hắn.

"Ồ, nãy giờ không quá để ý! Quá... Quá đẹp đi, hu hu ta đang mơ đấy à, mỹ nhân." Trần Nguyên thất thần nhìn khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đẹp phi khoa học kia, hắn không khỏi thầm nghĩ.

"Nhưng mà cũng đúng, ta đây đường đường là người chơi vĩ đại có một sư tôn xinh đẹp như vậy là chuyện đương nhiên." Vừa cảm nhận cảm giác được bay trên trời, Trần Nguyên không khỏi ngó ngang nhìn dọc tự sướng, mặc dù hắn có chút sợ độ cao.

"Đẹp quá..." Không lâu sau, trước mắt Trần Nguyên xuất hiện một tòa thành với kiến trúc cổ cực kỳ phồn hoa, không trung phía bên ngoài thành có vô số người bay qua bay lại, mãi cho đến khi đến trước cổng thành mới hạ xuống.

"Trong thành có lệnh giới nghiêm không cho phép phi hành, tiếp theo chúng ta sẽ đi vào mượn truyền tống trận trở về Bách Nguyên Học Phủ." Hàn Anh vừa đi vừa giải thích.

"Ra thế, vậy sư tôn người có thể nói cho con một chút về thế giới tu tiên được không?" Trần Nguyên cung kính nói.

Hàn Anh không chút lạnh nhạt giải thích, cho đến khi tới trước truyền tống trận thì mới gần như giải thích sơ lược về các vấn đề mà Trần Nguyên hỏi.

Hóa ra cái được gọi là truyền tống trận thì ra giống y chang Trần Nguyên nghĩ, nó không khác biệt mấy so với những gì hắn biết trên tiểu thuyết và phim ảnh.

Còn về cái tu tiên giả gì đó cũng vậy, cơ hồ đều y chang những gì hắn ta biết qua phim ảnh.

Hệ thống tu luyện ở thế giới này chia làm chín cảnh giới: Luyện Khí; Trúc Cơ; Kết Đan; Nguyên Anh; Hóa Thần; Luyện Hư; Hợp Thể; Phong Thánh và Đại Thừa hay còn gọi là Phong Đế cảnh.

Còn về các thế lực tu tiên thì không đếm xuể, một trong số đó là Bách Nguyên Học Phủ, là một học phủ được thành lập bởi một số tông môn ở Tây Bắc Vực.

Điểm đến sắp tới của Trần Nguyên chính là nơi đó, Bách Nguyên Học Phủ, xếp hạng thứ bảy trong các thế lực lớn nhất Tây Bắc Vực.

Sau khi bước vào truyền tống trận một hồi lâu thì trận pháp cuối cùng cũng được khởi động, ngay sau đó cảm giác choáng váng buồn nôn truyền tới, may thay sư phụ hắn ở bên cạnh sử dụng một loại pháp thuật nào đó triệt tiêu đi cảm giác kia.

Bách Nguyên Học Phủ.

Nói Bách Nguyên Học Phủ là một học phủ thông thường thì không bằng nói nó là một tòa thành, ngoại thành chủ yếu là khu giao thương như một số thành thị khác, khác biệt chính là nơi đây là một cái tiên thành.

Còn về phần nội thành thì chủ yếu là động phủ cho đệ tử học phủ và các kiến trúc giành cho khu dạy học.

Dưới sự dẫn dắt của hai sư đồ Hàn Anh và Hứa Thanh Hà, Trần Nguyên dễ dàng được dẫn vào trong nội thành, tiếp đó là được dẫn tới khu động phủ giành cho đệ tử, hắn vốn không hiểu gì về việc chọn động phủ nên việc này được sư tôn hắn chủ chương đưa ra quyết định.

"Nơi này sẽ là động phủ của ngươi, về sau tu luyện ở nơi đây, là sư tôn, ta chỉ có chút ít lễ gặp mặt này. Vì tư chất ngươi không được tốt nên vi sư cũng không biết nên cho ngươi tu công pháp nào, chẳng qua chỗ vi sư có ba quyển kinh văn, ngươi xem rồi tự đưa ra quyết định, về việc làm sao để bắt đầu tu luyện thì bên trong đều ghi rõ." Nàng vừa nói vừa lấy ra một đống đồ vật, rồi lại cất vào trong một cái túi trữ vật khác, tiếp đó là ba quyển kinh văn.

"Nhưng mà sư tôn, theo người thấy thì đệ tử nên chọn tu quyển kinh văn nào thì sẽ tốt hơn." Dù Trần Nguyên không chút hiểu biết về mấy vấn đề này nhưng dùng đầu gối và kinh nghiệm xem phim cày truyện lâu năm của hắn cũng có thể biết được kinh văn hay công pháp gì đấy đều tự có ưu nhược điểm khác nhau nên hắn quyết định sẽ tham khảo ý kiến sư tôn.

Hàn Anh: "Cái này sao, vi sư khuyên ngươi tốt nhất là chọn tu Hóa Nguyên Kinh thì hơn, kỳ thực sư tỷ ngươi cũng tu công pháp này, ưu điểm của nó là công pháp này đã sớm được hoàn thiện, thích hợp cho mọi loại linh căn hay thể chất khác nhau. Còn nhược điểm chính là nó chỉ là một quyển kinh văn huyền cấp.

"Vậy còn hai quyển còn lại?" Trần Nguyên suy nghĩ một chút vẫn chưa đưa ra quyết định mà nhìn sang hai quyển khác.

Hàn Anh không nhanh không chậm đáp: "Về hai quyển này, quyển bên trái là Thiết Nguyên Kinh, sở dĩ có cái tên gọi như vậy là vì xưa kia nó là kinh văn do một vị đại năng tên Thiết Nguyên tự lĩnh ngộ sáng tạo ra. Về ưu điểm của nó thì ta cũng không rõ, chủ yếu là vị đại năng kia cũng không phải người có danh tiếng lừng lẫy gì nên thật ra vẫn chưa từng có người tu luyện qua..."

"Vậy thì nói làm gì?" Trần Nguyên cảm thấy hết nói nổi, lúc này lại nghe sư tôn nói tiếp.

"Còn về quyển còn lại gọi là Vô Cực Huyền Kinh, nói về quyển kinh văn này thì có quá nhiều thứ để nhắc đến, ngươi chỉ cần biết nó là một quyển kinh văn không hoàn chỉnh, chỉ đủ để tu tới Nguyên Anh kỳ, cho nên ngươi nên cân nhắc kỹ."

"Chỉ vậy thôi sao?" Trần Nguyên chán nản, nhưng thấy vẻ mặt này của hắn, Hàn Anh lại thở dài nói tiếp.

"Cũng không phải chỉ có vậy, kỳ thực kinh văn này vốn là một quyển Đế Kinh, chỉ tiếc hiện tại nó chỉ còn là một tàn quyển mà thôi."

"Nói như vậy, có phải nếu để tử có thể khôi phục lại nó, hoặc là kiếm đủ những tàn quyển khác lại thì có thể khiến nó phục hồi lại thành Đế Kinh." Trần Nguyên như thấy được ánh sáng trong đêm, hắn hưng phấn nói.

Ánh mắt hai sư đồ còn lại đều nhìn Trần Nguyên một cái rồi xoa trán, Hàn Anh nói: "Đương nhiên rồi, với điều kiện là ngươi phải tìm được chúng."

"Đó là đương nhiên, đừng quên ta chính là người được chọn!" Trần Nguyên ngạo nghễ nghĩ như thế.

Bạn đang đọc Khí Vận Chi Chiến sáng tác bởi HongLeee
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HongLeee
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.