Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trục Xuất

Tiểu thuyết gốc · 2952 chữ

Ban đêm.

Trần Nguyên ngồi trên giường đá, hắn lấy ra công pháp đã chọn trước đó nhưng không vội tu luyện mà đọc qua một lượt, sau đó hắn bắt đầu nghĩ đến một chuyện khác.

"Hệ thống...." Trần Nguyên âm thầm gọi một tiếng, thế nhưng đợi mãi hồi lâu vẫn không thấy ai đáp lại.

"Hử... Lẽ nào là ta ảo tưởng sao, thật sự không có hệ thống, vãi chưởng, thế mà trước đó ta còn một mực nghĩ mình sẽ dựa vào hệ thống mà trở thành thiên kiêu gì đó, một phen tự sướng không ngất..." Trần Nguyên ê hết cả răng, hắn có thể xác định pha này không giống với phim ảnh, thật sự là không có hệ thống nào cả.

Hắn không phải một kẻ kiêu ngạo ếch ngồi đáy giếng, trước đó nghĩ ra cả đống viễn cảnh phần lớn là nghĩ chơi chơi, hơn nữa hắn cũng có một ít suy nghĩ thử vận may xem có lòi ra hệ thống nào không. Nhưng bây giờ kết quả hắn cũng đã hiểu.

"Mẹ nó ngươi nói với ta không có hệ thống, vậy cái màn hình chết dở trước đó đâu rồi, ngươi không phải hệ thống thì là gì. Chui ra cho bố..." Trần Nguyên cực kì hoảng, hắn đã sớm biết thế giới tu tiên là nơi mạnh được yếu thua, hơn nữa hắn kế thừa một phần ký ức của Trần Nguyên ở thế giới này nên hắn biết rõ kẻ thù của mình nguy hiểm như nào.

"Không được, nghe sư tôn nói thể chất của ta không quá phù hợp tu tiên, má nó đây là ý gì, người khác xuyên không nào là có hệ thống, bàn tay vàng các thứ, ta đây không hệ thống thì thôi, thế mà lại còn không có thiên phú tu luyện, con bà ngươi cái màn hình khốn nạn chết tiệt kia mau ra đây cho ta!" Hắn gần như là gào to trong lòng, mà suy nghĩ cuối cùng vừa mới dứt thì màn hình kia thật sự xuất hiện.

"Quả nhiên, còn may..." Lời hắn nói chưa dứt thì màn hình kia đã phát ra âm thanh chen ngang.

"Ngươi đừng vội mừng hụt, ta xuất hiện ở đây là để thông báo cho ngươi biết, cái mà ngươi gọi là hệ thống kỳ thực có tồn tại nhưng vừa mới ba giây trước đã được phân bố cho ba người khác, đáng tiếc chỉ có ba cái hệ thống mà ngươi lại là người được rút thăm cuối cùng nên ba phiếu rút trước đó của ba người chơi khác đều đã trúng. Cho nên ngươi đã bị loại, không thể trở thành người sở hữu hệ thống."

Trần Nguyên: "???"

Gần như trong nháy mắt, đầu óc Trần Nguyên nổ ong ong, chỉ là ngay sau đó hắn lại lấy lại bình tĩnh hỏi: "Vậy thì, ta sẽ ra sao? Hơn nữa đây chỉ là game thôi phải không, ta có thể đăng xuất không?"

"Ngươi ư, đương nhiên ngươi sẽ chẳng có chuyện gì cả, chẳng qua là sẽ không có bàn tay vàng nào có thể giúp ngươi mà thôi, sống hay chết còn phải xem ở ngươi. Còn về phần thế giới này có phải game hay không thì chỉ có thể nói là ngươi nghĩ nhiều rồi." m thanh từ màn hình lạnh nhạt đáp lại, rõ ràng âm thanh kia có chút hỗn loạn.

Trần Nguyên nao nao: "Không phải game, vậy là..."

"Nói chính xác thì nó là một thế giới tương tự Trái Đất, cho nên đừng nói về việc đăng xuất gì đó!" Màn hình lại nói.

"Con mẹ nó ngươi đưa ta đến đây rồi nói với ta đây là một thế giới thực, đã thế rồi còn không cho ta một cái bàn tay vàng nào, ngươi..." Trần Nguyên gần như vừa hoảng vừa giận quát.

"Tuy ngươi mất đi quyền sở hữu hệ thống nhưng lại may mắn nhận được hai lời khuyên và một lần rút thưởng ngẫu nhiên, ngươi nghĩ sao?" Màn hình nói.

"Lời khuyên gì?" Trần Nguyên tò mò đồng thời cũng hơi bình tĩnh lại.

"Lời khuyên sao. Thứ nhất, vào bất kỳ thời điểm nào ngươi có thể ngắt kết nối dịch chuyển giữa hai thế giới." Màn hình nói chưa xong thì Trần Nguyên đã nghe ra được điều không đúng liền hỏi: "Đợi chút, ý ngươi là sao?"

Màn hình: "Ý ta là ngươi và tất cả ba người khác đều có một khoảng thời gian nhất định tồn tại trong thế giới này, sau khi hết quãng thời gian này, các ngươi đều sẽ bị dịch chuyển trở lại thế giới ban đầu. Khi ở thế giới ban đầu một khoảng thời gian tương đương, các ngươi đều sẽ lại bị dịch chuyển tới thế giới này một lần nữa. Đối với chuyện này thật ra các ngươi có thể lựa chọn từ chối dịch chuyển trở lại thế giới nguyên gốc bằng cách ngắt kết nối với thế giới đó, cho nên ta mới đưa ra lời khuyên trên!"

"Còn về lời khuyên thứ hai rất ngắn gọn, đừng để lộ ra thân phận là người xuyên không của ngươi cho người ở cả thế giới này lẫn thế giới nguyên gốc, bằng không cách ngươi chết ta đã tưởng tượng ra hết rồi!" Màn hình lại nói.

Trần Nguyên hiểu ý nó, đừng nói là người của thế giới này, chỉ sợ dù có là người Trái Đất một khi biết chuyện này không chừng sẽ xem hắn như vật thí nghiệm mà ngày đêm mổ xẻ để nghiên cứu.

"Tiếp đi." Trần Nguyên âm trầm nói.

"Tiếp đến là một lượt rút thưởng ngẫu nhiên, ngươi có muốn rút ngay hay không?"

"Rút!" Trần Nguyên vừa dứt lời, trên màn hình xuất hiện một vòng quay hình tròn, nó liên tục xoay hơn mười mấy vòng mới giảm dần tốc độ.

Dưới sự tập trung cao độ của Trần Nguyên, cuối cùng vòng quay dừng lại ở một ô bí ẩn.

"Chúc mừng người chơi Trần Nguyên đã may mắn quay được Thiên Diễn Đạo Đồng, ngươi có muốn lập tức sử dụng Thiên Diễn Đạo Đồng?" Giọng nói từ trong màn hình kia lại vang lên lần nữa.

Trần Nguyên có chút cân nhắc sau đó mới nói: "Nó là thứ gì, có tác dụng gì?"

Ngay lúc này, trên màn hình xuất hiện một hộp quà, Trần Nguyên nương theo chỉ dẫn mở ra. Kết quả thứ xuất hiện bên trong là một con mắt trông cực kỳ sinh động, dù chỉ là nhìn qua màn hình nhưng hắn lại cảm thấy có chút khó chịu.

"Thiên Diễn Đạo Đồng, một đôi mắt có thể diễn hóa vạn vật; truy về nguồn cội vạn sự, đồn rằng thời xa xưa từng có người dựa vào loại dị đồng đặc biệt này sáng tạo ra một bộ tiên kinh." Màn hình kia chậm rãi giải thích.

"Lợi hại, sử dụng ngay luôn đi!" Trần Nguyên mừng rỡ không thôi, trong lòng không khỏi tự nhủ nếu có được thứ này thì bản thân hắn còn cần gì lo lắng nữa.

"Khoan! Ngươi vừa nói một đôi, vậy vừa rồi hình như chỉ có một con mắt...?" Cảm nhận được có thứ gì đó chậm rãi ngọ nguậy trên mắt, Trần Nguyên lúc này mới nhớ tới một chuyện, hắn hỏi.

"Dung nhập hoàn tất, chúc mừng ngươi đã sở hữu cho mình con mắt Thiên Diễn. Còn về phần câu hỏi của ngươi, kỳ thực nó vốn là một đôi mắt hoàn chỉnh nhưng một bên đã bị phá hủy, hiện tại chỉ còn lại một con mắt. Năng lực hiện tại của nó chỉ có thể coi như khá tiện lợi, đại khái là có thể giúp người sở hữu nó dễ dàng giác ngộ một vài thứ hơn so với người khác!" Màn hình kia nói.

"Đệch! Bỏ đi, đúng là đen đủi hết sức..." Trần Nguyên cực kỳ thất vọng nhưng chỉ đành cắn răng chịu đựng.

"Vĩnh biệt kẻ bị bỏ rơi, chúc ngươi có những tháng ngày vui vẻ trong thế giới này. Nhớ kỹ, ngươi có thể tùy lúc ngắt kết nối với thế giới ban đầu..." m thanh vụt tắt, không gian dần trở nên yên tĩnh.

"Đi rồi... Ta còn muốn nói là ngắt kết nối như thế nào vậy?" Trần Nguyên có chút không kịp trở tay, đang muốn hỏi nhưng màn hình kia đã biến mất, chỉ là lời cậu ta vừa dứt thì âm thanh kia lại lần nữa vang lên: "Quên mất, cách ngắt kết nối duy nhất nằm trong đầu ngươi, chỉ cần ngươi muốn thì chỉ việc suy nghĩ ngắt kết nối là được."

"Chưa đi nữa..?"

Lần này âm thanh kia không vang lên nữa.

Yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh.

Nửa đêm.

Trần Nguyên ngồi khoanh chân xếp bằng trên giường, miệng thầm niệm khẩu quyết gì đó, trên người hắn từng trận từng trận cảm giác thư thái truyền tới.

"Không phải nói thiên phú của ta không tốt sao, thế mà chỉ vừa nửa đêm thôi ta đã gần nhập môn rồi, ha ha, cứ cái đà này chắc chắn ta có thể hoàn thành một chu thiên nhanh thôi!" Trần Nguyên âm thầm vụ sướng, vốn nghĩ với tư chất của mình, hắn sẽ phải mất vô số ngày mới có thể chính thức nhập môn công pháp nhưng lại không nghĩ tới chỉ mới đó hắn đã coi như sắp sửa nhập môn.

Cảm giác thư thái khi linh khí nhập thể khiến Trần Nguyên không nhịn nổi rên một tiếng, cho đến hơn nén nhang sau hắn mới chính thức hoàn thành chu thiên đầu tiên, chính thức nhập môn tu luyện.

"Luyện Khí Kỳ, cuối cùng cũng được rồi." Trần Nguyên vui mừng, cho đến lúc này hắn mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Tự mình trải qua quá trình tu luyện mới hiểu được hóa ra nó lại khó khăn đến vậy, dù như thế Trần Nguyên cũng không nản chí, ít nhất hắn hiểu cái gì gọi là cường giả vi tôn, ở cái thế giới này mà không cày cấp mạnh lên thì sớm muộn cũng chỉ có chết.

Dường như ông trời cũng đang đáp lại ý nghĩ này của hắn nên...

Sáng hôm sau.

Trước Chấp Sự Viện, Hứa Thanh Hà bối rối nhìn lão nhân trước mắt, thần sắc nàng như thể đang cố cầu xin cái gì đó.

"Tiểu nha đầu, đây cũng không phải ý của ta, hiện tại học phủ đã sớm không thu nhận đệ tử, ngươi vị sư đệ kia vẫn là..." Lão nhân tóc bạc bất đắc dĩ, nói.

"Trưởng lão, ngài thật sự không thể giúp đỡ đệ tử một chút gì sao? Hay là nói... Ta hiểu rồi, là những người kia làm khó ngài phải không." Nói tới cuối, ánh mắt của Hứa Thanh Hà như hiểu ra tất cả, bởi vậy mà trở nên cực kỳ tức giận

"Ngươi vốn là nên biết sớm a, sư tôn ngươi cũng thật là, nên biết rõ những người kia sẽ không để nàng tùy tiện thu đệ tử, vậy mà lại còn cố thu thêm." Lão nhân thở dài.

Hứa Thanh Hà uể oải bỏ đi, dù nàng vô cùng căm tức nhưng cũng chẳng thể làm gì.

"Sư tôn, ngài vì sao muốn thu lưu người đó, con biết người nhà của hắn đối người có ân, nhưng là ngài nên biết những kẻ kia nhất định sẽ không để ngài toại nguyện, huống chi hắn vốn không thích hợp tu tiên."

Nghe những lời này của Hứa Thanh Hà, Hàn Anh chỉ có thể lắc đầu thở dài, nàng nói: "Chuyện này nói ra rất dài, sở dĩ ta thu nhận hắn cũng bởi vì cảm thấy hắn quá khổ."

Hơi suy nghĩ một chút, Hàn Anh lại nói tiếp:

"Hơn mười tám năm qua, tiểu sư đệ của con vẫn luôn phải sống một cuộc sống thực vật, từ nhỏ đã vậy, lúc hắn vừa chào đời liền đã không thể mở mắt, không thể khóc càng không thể cử động, như một khúc gỗ vậy. Vốn cha mẹ hắn, người nhà hắn đều đã tuyệt vọng từ bỏ, thế nhưng không lâu trước đây chẳng biết vì sao nó đột nhiên rời giường, thoát khỏi cuộc sống thực vật ấy, nhưng không thể ngờ tới niềm vui tới chưa lâu thì cả thôn hắn đã bị người ta tru diệt, haizz, con nói ta làm sao có thể bỏ mặc đứa nhỏ này chứ."

"Hóa ra là như vậy sao, nhưng... Chỉ sợ những tên kia sẽ không dung đệ ấy, không chừng cũng sẽ giống như mấy vị sư huynh sư tỷ kia!" Mặc dù Hứa Thanh Hà thường hay tỏ ra không ưa Trần Nguyên nhưng tính cách nàng vốn không xấu, nên sau khi nghe xong sư tôn nói, trong lòng nàng cũng có chút thương xót cho Trần Nguyên.

Hàn Anh: "Chuyện đó ta sẽ tự sắp xếp, vẫn là để lát nữa ta tự đi nói với Tiểu Nguyên vậy."

"Ha ha, xem ra ta đã chính thức được coi là một tu tiên giả, chỉ tiếc là vừa mới thành Luyện Khí Sơ Kỳ, tạm thời coi như nhập môn..." Vừa rời khỏi trạng thái tu luyện, Trần Nguyên đã vội kiểm tra bản thân, trong lòng một trận cười sung sướng.

"Hử, ai đến?" Nghe tiếng động bên ngoài động phủ, Trần Nguyên vội vàng đi ra mở cửa.

"Ồ, các vị là?" Trần Nguyên có chút không rõ nhìn mấy người trước mắt.

"Tiểu tử ngươi mau thu dọn đồ đạc của ngươi sau đó rời khỏi học phủ, nơi này không chào đón cũng không chứa chất người ngoài như ngươi!" Một thanh niên có chút hung dữ vừa thấy Trần Nguyên mở cửa đã vội ra oai, nói.

Trần Nguyên còn đang mộng thì mấy người kia đã lao vào dọn hết đồ trong động phủ, cái gì là của hắn đều bị vứt ra, trên thực tế cũng chẳng có đồ gì nhiều, chẳng qua là vài bộ đồ mặc sư tôn hắn đưa cho trước lúc rời đi.

"Các ngươi đây là?" Trần Nguyên mơ mơ màng màng hỏi.

"Cút, nói ngươi không hiểu à, học phụ không thu nhận loại đệ tử như ngươi, nói ngắn gọn chính là bảo ngươi cút!" Tên cầm đầu trong đám người quát.

"Vãi, nhưng ta có sư tôn, sư tôn ta..."

"Hahaha, sư tôn ngươi à, chẳng qua cũng chỉ là một đạo sư ngoại viện mà thôi, ngươi thế mà cũng dám nói ra, sư tôn ngươi còn không có tư cách thay học phủ nhận đệ tử." Chưa đợi Trần Nguyên nói xong người kia đã cắt ngang, lời nói cực kì châm chọc.

"Cho ngươi thời gian nửa nén nhang, rời khỏi học phủ, rời khỏi tiên thành này, bằng không đừng trách học phủ ta vô tình." Tên kia lại quát.

"Con bà nó các ngươi ức hiếp ta quá đáng, ta còn chưa biết nguyên nhân là vì sao các ngươi lại nổi điên đây, không nhận thì không nhận, làm gì mà căng!" Hắn suy nghĩ như vậy nhưng cũng chẳng dám nói ra, bước chân chậm rãi đi khỏi động phủ, ánh mắt liên tục nhìn ngó xung quanh tìm kiếm hai hình bóng quen thuộc nọ.

"Ồ, sư tôn đâu?" Trong lòng Trần Nguyên có chút mong chờ sư tôn sẽ xuất hiện cứu hắn khỏi tình trạng khó xử này, nhưng tiếc là cho đến khi hắn đi đã khá xa vẫn chẳng thấy nàng.

"Má, cái quần què gì đây, mô típ phân thối này lại còn rơi lên người ông đây à, mẹ kiếp, ta còn đang hăng hái cho một tương lai sáng lạng đây, con mẹ nó Bách Nguyên Học Phủ chứ gì, ta nhớ kỹ các ngươi rồi, mẹ nó chứ làm người ai lại làm thế..." Trần Nguyên chửi rủa vô số lần, hắn thật sự nổi giận. Hết lần này đến lần khác chuyện xui xẻo đều bám lên người hắn, nói ai không giận bây giờ.

Khu vực động phủ của đạo sư.

"Sư tôn, bọn hắn thật quá đáng, đây là gì chứ, chúng căn bản là muốn làm xấu hình ảnh người trong mắt tiểu sư đệ, thật là quá đáng!" Hứa Thanh Hà gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

"Nhưng chúng ta có thể làm gì chứ, chỉ cần ta thật sự ra tay giúp đỡ tiểu Nguyên thì chúng sẽ tìm đủ cách ra tay với hắn ở bên ngoài, còn may chúng đã dùng lời thề đạo tâm để cam kết, ít nhất tiểu Nguyên ở bên ngoài sẽ không bị chúng nhắm vào, coi như hắn có hận ta thì đã sao." Hàn Anh bất đắc dĩ thở dài.

"Đệ ấy còn nhỏ như vậy, gặp phải tình huống này chỉ sợ sẽ ghi hận trong lòng, hy vọng hắn sẽ hiểu cho sư tôn." Hứa Thanh Hà ủ rũ nói.

Hàn Anh chỉ có thể đứng từ trên cao trông về phía cổng thành xa xôi, ánh mắt nàng lặng như nước, nhưng trên thực tế trong lòng đã cực kỳ tức giận, nắm tay siết chặt đến nỗi móng tay đâm sâu vào thịt.

Bạn đang đọc Khí Vận Chi Chiến sáng tác bởi HongLeee
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HongLeee
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.