Dịch Dung Thuật
Ngoài cổng thành là một đám đệ tử học phủ dõi theo bước chân Trần Nguyên, biểu lộ cực kỳ đặc sắc.
"Má nó, đúng rồi, y chang trong tiểu thuyết đây rồi, cả một đám cùng ra cười nhạo ta như thể chưa được hả hê ai bao giờ á, đúng là vô lý." Trần Nguyên buồn bực suy nghĩ, hắn chờ mãi hơn nửa nén hương vẫn không thấy sư tôn mình tới liền chẳng còn mặt mũi gì mà ở lại.
"Nhưng mà ta nên đi đâu đây?" Trần Nguyên vô cùng chán nản, còn tưởng pha này coi như tìm được nơi trốn kẻ thù, không ngờ chỉ một đêm đã bị đuổi.
Hắn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, thế nhưng càng nghĩ trong lòng hắn càng lạnh đi, hắn sợ rồi. Ở trong học phủ có lẽ sẽ trốn được những người kia nhưng ra khỏi học phủ thì sao?
Tuy chỉ vừa một đêm nên kẻ thù chưa tìm tới học phủ nhưng thật sự tìm tới thì đã sao, chỉ cần hắn ở trong học phủ thì dù đám kia tìm tới cũng đã làm được gì, ít nhất trong suy nghĩ của hắn, học phủ và thế lực kia cũng chẳng chênh lệch thực lực bao nhiêu.
Nhưng điều quan trọng bây giờ chính là hắn đã bị đuổi ra khỏi học phủ, với cái đầu óc chứa đầy sự đa nghi của mình, Trần Nguyên thậm chí đã tưởng tượng ra vô số kết cục.
"Ngộ nhỡ chúng tìm tới đây sau đó đám người của học phủ này khai ta ra thì sao...?" Nghĩ tới đây, Trần Nguyên bắt đầu hoảng, lúc này hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ: "Chạy!"
Những đệ tử xung quanh thấy Trần Nguyên hấp tấp bỏ chạy đều lắc đầu ngao ngán, trong lòng vô số câu chửi hắn hèn nhát liền đã thốt ra.
Mặc kệ người khác nghĩ gì, Trần Nguyên vẫn một mực chạy như điên ra khỏi thành. Cho đến khi hắn đã sắp sửa rời đi khu vực ngoại thành mới dừng lại trước một cửa nhà dân nào đó, tiện tay liền giựt xuống một bộ đồ mặc vào.
"Cải trang như này khá ổn đấy, còn may ngày trước thường hay cải trang trốn người nhà đi chơi game, lần này coi như thật sự toi rồi, tiếp theo nên làm gì?" Trần Nguyên thở vào nhẹ nhõm, hắn chỉ có thể vò đầu suy nghĩ bước tiếp theo.
Đi trên đường, Trần Nguyên liên tục hỏi hơn mười mấy người, chủ yếu hỏi đường và một số điểm đến an toàn.
Kết quả là kẻ nào kẻ nấy đều một mực khẳng định Bách Nguyên Học Phủ chính là nơi an toàn nhất.
"Con mẹ các ngươi, ta hỏi các ngươi một đằng các ngươi trả lời một nẻo, ít tự sướng lại hộ ta cái..." Trần Nguyên chỉ có thể bất lực rời đi.
Nơi an toàn hắn không hỏi được nhưng đường đi tới nơi khác thì vẫn có, hướng đi của hắn lúc này là một tòa tiên thành khác.
Nói là tiên thành nhưng quy mô so với Bách Nguyên Học Phủ còn chẳng bằng một phần trăm, sở dĩ hắn chọn đến nơi này là vì nơi đây được coi là nơi thích hợp nhất dành cho tán tu, một tòa thành do một vị tán tu quản lý.
Để đến được nơi đây, Trần Nguyên đã phải mất hơn nửa ngày đi đường. Lúc này đã là buổi chiều, trên đường cực kì ít người qua lại.
"Vị tiểu ca này, xem ngươi là người mới tới, không biết ngươi nhìn trúng bảo vật nào của tiệm ta?" Thấy Trần Nguyên đứng lâu trước của tiệm nhà mình, gã chưởng quầy không thể không đi ra chào hỏi hắn.
Tuy bản thân là tu sĩ Luyện Khí trung kỳ nhưng đối mặt với Trần Nguyên, gã ta không có một chút khinh thị nào cả.
"Khụ khụ, ngại quá, đúng là ta có nhìn trúng một vài thứ nhưng... Ta hết tiền rồi!" Trần Nguyên lúng túng đáp.
"Cái này..." Chưởng quầy không chút bất ngờ, dù gì cái bộ dạng này của Trần Nguyên đúng là trông có chút nghèo nàn.
"Vậy thì thật ngại quá, xem ra lão phu không thể giúp được gì cho tiểu ca đây rồi." Chưởng quầy cố làm ra vẻ lúng túng, nói.
"Cái đó, hình như là lão có thể giúp ta đấy!" Trần Nguyên lại mặt dày mày dặn không chút ngại ngùng nói thêm một câu.
Vốn có ý định đuổi khách, nghe xong câu này chưởng quầy cũng chỉ có thể khựng lại động tác.
"Việc gì?" Chưởng quầy hỏi.
"Không biết lão nhân gia ngài có cho mua trả góp hay không?" Trần Nguyên hơi suy nghĩ, nói.
"Mua trả góp?" Chưởng quầy một mặt ngơ ngác không hiểu.
"Khụ khụ, hoặc là như này, ngài có thể cho ta mượn trước một vài thứ..." Nhận thấy bản thân đã dùng lầm một số câu từ chỉ có ở thời hiện đại, Trần Nguyên ngay lập tức lúng túng chuyển sang cách nói khác.
Còn chưa đợi Trần Nguyên nói xong, lão chưởng quầy đã mất hết kiên nhẫn quát: "Cút! Tiểu tử ngươi tiền không có còn dám ra đây hồ ngôn loạn ngữ, ngươi có biết giá trị những thứ này của ta hay không, có bán ngươi đi còn không đủ để mua những thứ này!"
Đứng giữa đường phố, Trần Nguyên vô cùng ảo não nhìn ngang nhìn dọc: "Đây là cái gọi là xuyên không sao? Sao ta cảm thấy bản thân như con rơi của hệ thống vậy, đậu xanh rau muống..."
"Ồ, Thiên Diễn Đạo Đồng... Ha ha ha." Trần Nguyên chợt có ý tưởng, hắn thầm tính một lúc sau đó rời đi về cửa tiệm khác.
"Chưởng quầy chưởng quầy, chỗ ngươi có các loại thuật pháp liên quan đến biến hóa, thay đổi dung mạo các thứ hay không?" Trần Nguyên vừa bước vào cửa tiệm nhà người ta đã ra vẻ bình tĩnh, nói.
Chưởng quầy lại chẳng chút để ý quần áo hắn đang mặc mà vội vàng đi ra chào đón khách: "Ồ, tiểu hữu muốn tìm thuật pháp dịch dung sao, chỗ ta vừa vặn có một vài quyển, ngoại trừ dịch dung thuật ra vẫn còn một số thuật pháp và công pháp khác, tiểu hữu nếu muốn có thể xem qua!"
Trần Nguyên giả bộ như đang cân nhắc một lúc rồi mới gật đầu đồng ý, tiếp đó hắn được chưởng quầy đưa qua cho một quyển sách có chút cũ, bên trong đúng thật là nội dung của một loại thuật dịch dung.
Chưởng quầy cũng chẳng ngăn cản Trần Nguyên mở đọc lướt qua, đối với hắn hay với đại đa số tu sĩ mà nói, chỉ mở đọc qua như vậy mà muốn học thuộc được hay lĩnh ngộ được thì nói dễ hơn làm, ít nhất là với cấp độ hiện tại của bọn hắn sẽ làm không được.
Thế nhưng hiện tại Trần Nguyên đang mang trong mình Thiên Diễn Đạo Đồng, cũng bởi vậy nên hắn mới nảy ra ý tưởng học lén thuật pháp của người khác, dù gì hắn thực sự không có tiền trả.
Trần Nguyên tập trung vừa ghi nhớ đồng thời vừa làm đủ cách để Thiên Diễn Đạo Đồng hoạt động nhưng kết quả chẳng có chút giao động nào, chỉ trong chốc lát hắn đã bắt đầu bối rối.
"Làm sao lại như thế, rốt cuộc làm sao để thi triển Thiên Diễn Đạo Đồng?" Trần Nguyên vội vội vàng vàng, chỉ có thể giả vờ tiếp tục lật đọc sang trang khác.
Cho đến khi mở đến quyển sách chứa nội dung dịch dung thuật thì hắn đã gấp đến đổ mồ hôi hột, chỉ là trời đã phụ lòng hắn, lúc này chủ tiệm đã mất kiên nhẫn giục hắn.
Kết quả là một lát sau hắn cũng bị đuổi ra khỏi quầy hàng này, thế nhưng hắn cũng không nản chí, lại tiếp tục vừa tìm cách vừa đi tới những quầy hàng khác.
Mãi đến khi trời đã chạng vạng tối, Trần Nguyên mới bắt đầu có một chút manh mối. Cuối cùng hắn tìm ra một cách vận dụng đồng thuật của mình, đó là vừa vận công tu luyện, vừa thông qua chuyển hóa linh lực sử dụng Thiên Diễn Đạo Đồng.
Trần Nguyên hưng phấn đi tới một quầy hàng khác, lần này người kia rõ ràng không quá hiếu khách nhưng vẫn đồng ý để Trần Nguyên xem qua một chút.
Người chưởng quầy này đưa ra ba quyển sách, một quyển là một loại dịch dung thuật phổ thông thường gặp nhất, hai quyển còn lại lần lượt là hai quyển sách ghi chép về hai loại thuật pháp hỏa cầu thuật và thủy tiễn thuật.
Trần Nguyên tập trung ngưng thần nhìn đồng thời chậm rãi dựa theo nội dung công pháp Vô Vực Huyền Kinh tiến hành chu thiên vận chuyển, cùng lúc đó lại chuyển hóa một lượng nhỏ linh lực đã tinh luyện đi qua con mắt.
Mấy hơi thở sau hắn đã bắt đầu lật nhanh quyển sách trên tay, bởi vì hắn phát hiện ra khả năng ghi nhớ của mình đang tăng lên một mức biên thái, dù chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhớ rõ từng chi tiết.
Tương tự, khả năng lĩnh ngộ của hắn gần như tăng lên mảng lớn, dù chỉ liếc nhìn qua nhưng sau khi ghi nhớ hắn lại cảm thấy bản thân có thể hiểu hơn phân nửa nội dung chữ trên quyển sách.
"Diệu quá..." Trần Nguyên tấm tắc lấy làm lạ, chỉ là rất nhanh tiếng ho khan của chưởng quầy vang lên, rõ ràng hắn đã có chút mất kiên nhẫn.
Nhìn vẻ mặt của chưởng quầy, Trần Nguyên có chút ngượng ngùng, bỏ quyển sách cuối cùng xuống, nội dung bên trong hắn đã đại khái ghi nhớ được một ít.
Điều khiến Trần Nguyên thất vọng nhất lúc này chính là bản thân hắn đã đọc qua cũng nhớ được một số chỗ, cũng hiểu được một vài chi tiết trong thuật pháp.
Nghĩ vậy nhưng Trần Nguyên vẫn có chút vui mừng, đồng thời hắn cũng phát hiện ra khả năng lĩnh ngộ của bản thân thật sự đã tăng lên gấp nhiều lần, hắn có một cái suy nghĩ táo bạo: "Ta có thể dựa vào những chi tiết mơ hồ kia để tự lĩnh ngộ sáng tạo ra một môn dịch dung thuật mới không?"
Suy nghĩ này vừa nảy lên, Trần Nguyên ngay lập tức vô cùng vui vẻ, chỉ là vấn đề lại tới, sắp sửa bị đuổi đánh tiếp rồi.
Trời tối, Trần Nguyên vác theo cái bản mặt sưng tấy ngồi trên một cái cây đổ ngoài thành, dù có chút đau nhưng hắn vẫn thấy khá hài lòng, ít nhất thu hoạch hôm nay cũng không tệ.
Trần Nguyên không định kiếm chỗ khác để nghỉ lại tu luyện, chủ yếu là nơi đây vốn đã ở bên ngoài thành nên không có ai đi lại vào ban đêm, tuy nói tu tiên giả vốn sẽ chẳng quan tâm đến giấc ngủ nhưng đa số tu tiên giả đều chọn ban đêm làm thời gian tĩnh tu, vậy nên hắn không quá lo lắng sẽ có người ra ngoài bắt gặp hắn vào giờ này, hơn nữa quan trọng nhất là hắn không có tiền thuê động phủ hay khách điếm.
Trần Nguyên ngồi xếp bằng tu luyện, trong đầu thì chậm rãi chỉnh lại mạch suy nghĩ, tất cả những thứ hắn đã thấy trong hôm nay.
Kết quả là những thứ hắn nhớ ra cực kỳ hỗn tạp, đầu voi đuôi chuột.
Trần Nguyên lại lần nữa thúc giục Thiên Diễn Đạo Đồng, kết quả là sau khi nó kích hoạt, vạn vật xung quanh hắn dường như di chuyển trở nên cực kỳ có tiết tấu, lúc đầu vốn chỉ là một vài côn trùng vừa bay liền vụt qua, nhưng sau khi Đạo Đồng mở ra liền có thể trông rõ sau khi chúng bay qua nơi nào thì nơi đó lại hiện ra một hư ảnh mờ mờ ảo ảo.
Những hư ảnh này chậm rãi biến đổi, từ động tác bay về trước bỗng hóa thành vô số loại động tác khác nhau, liên tục biến hóa không ngừng.
Một loại cảm giác cực kỳ ảo diệu xuất hiện trong đầu Trần Nguyên, hắn gần như có thể phân tích được vô số động tác trước đó của những cái bóng côn trùng kia.
"Chẳng lẽ là con mắt tua ngược? Không đúng a, cảm giác này ảo quá, hình như là một loại thuật bói toán, chỉ là thứ nó tính toán ra dường như đều là những động tác liên quan đến quá khứ, đây không lẽ giống như cái màn hình kia nói, có thể truy về cội nguồn sao, nhưng không phải nói chỉ còn lại một bên con mắt nên khả năng chỉ có thể giúp người khác dễ dàng lĩnh ngộ một vài thứ sao?" Trần Nguyên vừa thúc giục Đạo Đồng vừa cẩn thận suy tính cách làm sao mới có thể dựa vào những thứ hắn ghi nhớ được trước đó để tạo ra dịch dung thuật hoàn chỉnh.
"Xem ra chỉ có thể cố thôi!" Từng câu từng chữ hắn nhìn thấy trong sách trước đó chậm rãi xuất hiện trong đầu, đồng thời dựa vào Thiên Diễn Đạo Đồng thúc đẩy trí tưởng tượng của hắn tạo ra vô số ký tự.
Dựa vào tưởng tượng của mình, Trần Nguyên liên tục quan sát những chữ kia thông qua tưởng tượng, hắn có thể thấy rõ vô số chữ kia đang dần diễn hóa, biến hóa thành những câu chữ, những ký tự khác nhau.
Cho đến khi Trần Nguyên suy nghĩ đến dịch dung thuật thì nó bắt đầu biến đổi những câu chữ kia thành một câu gần như hoàn chỉnh, chỉ là dù hắn có bước vào Luyện Khí sơ kỳ nhưng tinh lực vẫn là có giới hạn, sức tưởng tượng của hắn chậm rãi mơ hồ, cảm giác buồn ngủ chậm rãi tiến đến khiến hắn suýt nữa thì ngủ quên.
"Sắp rồi, tiếc quá, vậy mà tự nhiên cảm thấy buồn ngủ!" Trần Nguyên cực kỳ tiếc nuối, hắn cảm thấy khá phiền toái vì chỉ có thể khắc hỏa những ký tự kia vào trong trí tưởng tượng, nếu như hắn có thể mở ra thức hải thì quá tốt, chỉ cần tưởng tượng một cái là những chữ kia sẽ xuất hiện trong thức hải, chậm rãi diễn hóa cho đến khi hoàn thành chẳng phải xong.
Lại lần nữa tưởng tượng ra những chữ cái kia, dựa vào kinh nghiệm lần vừa rồi, Trần Nguyên có thể nhìn ra được còn có chút thiếu sót gì đó, nhưng nghĩ đến nát đầu hắn vẫn chẳng nghĩ ra.
Thời gian trôi nhanh đến lúc tờ mờ sáng, thế nhưng dù đã vô số lần diễn hóa gần như thành công nhưng lại vẫn thất bại ở bước cuối.
Trên thực tế Trần Nguyên cũng đã sớm nhìn ra một số vấn đề, chỉ là nhìn ra thì nhìn ra, cách giải quyết nhất định là không có.
Hắn dần nhận ra nếu muốn hoàn thiện được môn thuật pháp này còn phải cần có hiểu biết nhất định về nó, mà đối với người chưa từng tìm hiểu sâu hay sử dụng qua dịch dung thuật như Trần Nguyên thì điều này là cực khó khăn.
Liên tục thử và thất bại thêm mười mấy lần nữa, Trần Nguyên mới nảy lên một ý nghĩ: "Chẳng lẽ..."
Trần Nguyên lại lần nữa tưởng tượng ra vô số chữ kia, đồng thời thông qua Đạo Đồng diễn hóa ra vô số kết quả khác nhau, tiếp đó chính là nghĩ đến những gì hắn hiểu biết trước đó khi đọc về dịch dung thuật, lần này hắn vẫn cố kiên trì không để thất bại, cuối cùng Trần Nguyên nghĩ đến một loại cách thức có thể khiến cho dung mạo thay đổi.
Đầu tiên hắn tưởng tượng ra cảnh tượng phẫu thuật thẩm mỹ để thay đổi dung mạo ở thế giới hiện đại, sau đó liên tục thúc giục Đạo Đồng biến hóa những chữ cái kia.
Trần Nguyên lấy những gì hắn ghi nhớ được trước đó kết hợp với phương pháp phẫu thuật thẩm mỹ để làm khuôn cho thuật dịch dung, liên tục diễn hóa lại thất bại thêm ba bốn lần, cho đến khi mặt trời đã mọc từ hướng đông thì hắn mới mở mắt ra, hét to một tiếng sảng khoái, vẻ mặt mừng rỡ: "Ha ha, cuối cùng ta đã thành công..."
Đăng bởi | HongLeee |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |