Rắc Rối Hay Vận May
Dù cảm thấy rất đói nhưng Trần Nguyên cũng không đi kiếm gì đó để ăn, chủ yếu là hắn cũng chả có tiền song cũng chẳng có kinh nghiệm đi săn nên hắn bắt đầu kiếm chỗ hẻo lánh để tu luyện dịch dung thuật.
Càng tu luyện, Trần Nguyên càng cảm thấy hoài nghi bản thân, đồng thời cũng cực kỳ vui mừng: "Ha ha, đúng là thể chất của ta chả ra hồn gì thật, nhưng mà ngộ tính của ta phải nói là không chê vào đâu được, chỉ là có liên quan gì đến Đạo Đồng không nhỉ? Không đúng, ta có thể khẳng định loại ngộ tính này không hề liên quan đến Đạo Đồng, kệ nó vậy..."
Trước quầy hàng tạm thời của lão chưởng quầy Trần Nguyên gặp đầu tiên vào ngày hôm qua đang có một thanh niên vẻ mặt tuấn tú đứng đó chắp tay sau lưng, ánh mắt liếc nhìn xung quanh trông vô cùng bình thản.
Người này không ai khác chính là Trần Nguyên sau khi đã dùng dịch dung thuật, lần này hắn lại có ý đồ xấu như hôm qua, muốn sáng tạo ra một loại pháp thuật công kích nào đó nên không quản đến cơn đói bụng mà liền chạy tới đây.
Dựa vào dịch dung thuật, Trần Nguyên liên tục làm lại chiêu trò cũ khiến cho hắn vô số lần gần như bị đuổi đánh, thế nhưng độ lì đòn của hắn càng ngày lại càng tăng lên, có lần thậm chí hắn bị hai tên Luyện Khí trung kỳ đánh đến mức phải chạy trối chết.
Chỉ là như vậy thì đã ra sao, Trần Nguyên vẫn tiếp tục lì đòn dùng lại chiêu cũ, thậm chí hắn còn dịch dung thành một cô gái cực kì xinh đẹp sau đó dùng nhan sắc để dụ dỗ mấy tên chưởng quầy kia.
Cứ liên tục đi lừa đảo như thế cả ngày trời, cuối cùng chỉ sau hai ngày hắn đã hoàn thành quá trình thu thập thuật pháp.
Sáng hôm đó, Trần Nguyên cuối cùng cũng đã hoàn thành quá trình sáng tạo thuật pháp, nói là sáng tạo nhưng kì thật phần lớn thuật pháp đều được tạo ra từ khuôn mẫu gốc lấy từ trong mấy cái quầy hàng kia.
Lại giành thêm 1 ngày nữa Trần Nguyên mới hoàn thành quá trình sơ nhập tu luyện mấy thuật pháp kia, sau khi nhập môn mấy môn thuật pháp kia, Trần Nguyên lại giành ra một chút thời gian củng cố và tập luyện.
Pháp thuật hắn tạo ra ngoại trừ dịch dung thuật trước đó ra thì còn lại lần lượt là Hỏa Cầu Thuật; Thủy Tiễn Thuật và một môn pháp cường hóa bản thân trong thời gian ngắn, Bạo Huyết Thuật.
Trần Nguyên cũng khá là ngạc nhiên khi Đạo Đồng lại diễn hóa ra pháp môn này, trên thực tế hắn cũng thấy môn thuật pháp này ở trong mấy quầy hàng kia nhưng vì nó khá khó luyện, hơn nữa loại thuật pháp này phải thiêu đốt tinh huyết bản thân nên hắn cũng không định sáng tạo ra, kết quả là chẳng biết vì duyên cớ gì hắn lại vô tình tạo ra nó.
Ngày thứ sáu kể từ khi Trần Nguyên xuyên tới Tiên Huyền Đại Lục.
Trần Nguyên tỉnh lại từ giấc ngủ, hắn đã sớm quen thuộc với cuộc sống ngủ ngoài hoang dã nên cũng không quá để ý hoàn cảnh của bản thân, chỉ là cuộc sống của hắn bây giờ quá mức khổ sở, ngày ngày nhịn đói, có hôm may mắn thì lừa được một ít thức ăn còn lại những ngày khác gần như làm quỷ đói.
"Chết tiệt, lý nào lại vậy, ta dù gì cũng là người xuyên không mà sao lại tệ hại đến mức này, hừ! Đây há chẳng phải là do đám khốn đó cứ một mực đuổi giết ta nên mới ra nông nỗi này sao, thôi được, dù gì ta cũng đã có dịch dung thuật trong tay, tiếp theo nên rời khỏi nơi thị phi này rồi!" Trần Nguyên buồn bực rời khỏi nơi này, hướng thẳng về một phương hướng khác.
Chỉ là trước khi đi hắn lại ghé qua mấy quầy hàng kia xem một cái.
Có lẽ do hắn đã lừa đám người kia quá nhiều lần nên bọn hắn người nào người nấy đều cực kỳ cảnh giác, người người đều hung hãn đứng canh bên trong quầy, như thể chỉ cần thấy ai không vừa mắt là trực tiếp tẩn cho một trận vậy.
Trần Nguyên thật sự có chút rén, thế nên hắn không định đi trêu chọc đám người kia nữa mà bỏ về hướng khác.
"Hành trình tiếp theo của ta là... Ồ, má nó..." Trần Nguyên lật bản đồ trên tay xem đi xem lại nhiều lần, trong lòng thầm tính toán, chỉ là hắn còn chưa kịp đưa ra quyết định thì một cái bóng đen cực lớn bỗng che phủ khiến bầu trời tối sầm, vừa ngẩng đầu nhìn thấy thứ bay tới lập tức khiến Trần Nguyên vừa sợ vừa giận quát thầm một tiếng.
Trên trời là một tảng đá, không! Là một ngọn núi lớn đang rơi xuống, từ trên nó tỏa ra uy áp khiến Trần Nguyên vô cùng cực nhọc chống đỡ, uy áp kia thậm chí còn vô tình đè ép khiến Trần Nguyên lập tức ngã nằm trên mặt đất.
"Thôi xong, ta vậy mà niệm ngay từ mấy tập đầu sao? Mẹ kiếp..." Trần Nguyên vừa sợ vừa giận quát lớn trong lòng.
Đang lúc ngọn núi sắp sửa đè bẹp Trần Nguyên thì nó bỗng dừng lại trên không cách Trần Nguyên chỉ chưa tới ba mét, sau đó nó lại lần nữa bay lên cao trên không trung.
Từ nơi khác, một cây gậy lớn chẳng biết dùng cách nào xuất hiện phía trên tòa cự sơn kia, một gậy hóa khổng lồ đập xuống.
"Lão quỷ chết tiệt, ngươi thật nghĩ ta không dám giết ngươi sao, con bà ngươi đồ chó, ngươi tốt nhất đừng để bản chân nhân chạy thoát, bằng không đạo lữ của ngươi, con gái ngươi, ha ha, kể cả mẹ ngươi nữa, lão tử đều phải bắt về từ từ chơi chết..." Phía dưới tòa cự sơn, một gã trung niên đang dựa vào tòa núi lớn kia chống đỡ một gậy đánh xuống, hắn giận dữ quát mắng đồng thời buông lời đe dọa.
"Ồ, lão tử cũng đang định thật sự giữ ngươi lại đây, để ta xem ma đầu ngươi chạy đi đâu!" Từ trên trời, một bóng hình mơ hồ hiện ra ở đầu còn lại của cây gậy lớn kia, gậy lớn chậm rãi hóa nhỏ rơi vào trên tay hắn.
"Hừ, vậy liền ngươi sống ta chết thôi!" Trung niên áo đen quát lớn, cự sơn lập tức thôi động hóa lớn gấp ba lần vừa rồi, chỉ là uy áp của nó đã không bao phủ lấy phạm vi xung quanh, thay vào đó uy áp nhanh chóng bị thu lại, phần lớn tập trung nhắm vào người trung niên cần trường côn.
"Mẹ kiếp, đánh nhau thì đi chỗ khác chơi, mạng nhỏ của ta suýt nữa há chẳng mất dưới tay các ngươi rồi!" Trần Nguyên âm thầm chửi rủa không thôi, thế nhưng hắn cũng rất nhanh nhạy bỏ chạy khỏi hiện trường.
Chạy ra mấy trăm mét, Trần Nguyên mới quay đầu nhìn lại lần nữa, hắn cũng không có ý định bỏ chạy, bởi vì thông qua Đạo Đồng hắn có thể thấy rõ bản thân hình như bị hai vật nhỏ nào đó bám vào, mà theo hắn hiểu biết những ngày qua, thứ này ắt hẳn là ấn ký.
"Chết tiệt, hôm nay ta không chết dưới uy áp của hai tên khốn các ngươi cũng coi như bị các ngươi giết chắc, đại tu sĩ sao, xem như ta có chạy đằng trời các ngươi cũng sẽ tìm thấy..." Trần Nguyên cực kì bất đắc dĩ, hắn biết hôm nay bản thân chắc chắn sẽ không thể nào yên ổn mà rời đi.
Không phải hắn không muốn chạy, mà là không dám, trực giác mách bảo nếu hắn dám chạy, chỉ sợ hắn sẽ lập tức hóa thành tro.
Trên không trung, trường côn lại lần nữa hóa lớn đánh xuống, một kích này sau khi đánh trúng vào cự sơn liền tạo ra một gợn sóng xung kích cực mạnh lan ra xung quanh.
Thấy thế, trung niên áo đen lại tế ra một thanh trường đao cầm trên tay. Trường đao vừa ra đã lập tức chém ra hơn mấy trăm phong nhận hướng về phía trung niên cầm trường côn.
Trường côn không những không hóa nhỏ mà lại càng tăng lớn chắn phía trước trung niên kia, đồng thời hắn cũng lấy ra một lá phù thiêu đốt nhanh chóng sau đó ném về hướng cự sơn.
"Keng keng..." Tiếng va chạm mãnh liệt giữa trường côn và phong nhận vang lên chói tai, đồng thời lá phù đang bay tới cự sơn chợt bộc phát uy lực kinh người.
Một tiếng "Bùm" song chính là một vụ nổ lớn, bầu trời dưới vụ nổ gần như muốn xé mở, chỉ là vụ nổ còn chưa tan thì từ trong nó bỗng phóng ra hơn hàng ngàn phi kiếm, khí thế cuộn trào như sông lớn cuốn đến đánh lên cự sơn.
Dù cực sơn có kiên cố đến mấy đi nữa vẫn bị vô tận phi kiếm cắt chém khiến cho trung niên áo đen chịu phản phệ liên tục hộc máu.
Trung niên áo đen tức tối chém mười mấy nhát đao về phía trước tạo nên mấy đợt cuồng phong gào rít, phạm vi trăm trượng lật tức gió lốc kêu gào, vô số đất đá bị cuốn bay từ dưới mặt đất lên tận trời cao.
Lốc xoáy ầm ầm tấn công hướng về phía trung niên cầm trường côn, thế nhưng đối diện với những lốc xoáy này, gã ta lại không hề sợ hãi mà đánh ra vô số gậy về phía trước chống đỡ.
Cùng lúc đó, hai bên tiến vào đánh cận chiến, chỉ thấy trung niên áo đen thu núi lại, một quyền tụ lực đánh bay vô số phi kiếm, tiếp đó hắn chủ động tiến lên, một quyền đánh thẳng hướng trung niên cầm trường côn.
"Hừ! Đoản phá thiên nhai!" Trung niên cầm trường côn hừ lạnh quát lớn, trường côn thu nhỏ nhưng uy thế tăng vọt, linh khí tụ tập từ bốn phương tám hướng với tốc độ chóng mặt, chỉ trong nháy mắt thân côn đã đổi màu, uy lực từ một côn này cuồng bạo đến mức có thể hủy sông phá núi.
"Hừ!" Một quyền một côn nện vào nhau lập tức tạo nên một luống sóng gợn quét xung quanh bốn phương, tiếng hừ lạnh từ trung niên áo đem lại lần nữa vang lên song hắn cũng trảm ra một đao về phía người đối diện.
"Chết cho lão phu!" Áo đen quát lớn, sau đó một đao trông như bình thường kia khi sắp sửa đánh lên người trung niên cầm trường côn bỗng trở nên cực kỳ nhanh, lực đánh cũng nhanh chóng hóa vạn cân.
"Phốc!" Trung niên cầm trường côn bị đánh trúng lập tức hộc máu, đây còn là trường côn kia của hắn đã đỡ hầu hết toàn bộ uy lực một đao kia.
Lại giao phong chính diện mấy lần, sau đó cả hai người tiếp tục rơi vào tình thế giằng co.
Ở một bên, Trần Nguyên vừa sợ vừa cảm thấy ngưỡng mộ, có lẽ đây chính là sức mạnh mà vô số phàm nhân đều cầu có, chỉ là vậy thì đã sao, hôm nay hắn còn cần sống sót trước đã. Trước đó hắn có thể làm là xem tâm trạng hai người nọ, sau khi bọn hắn đánh đủ nếu muốn tha hắn thì hắn liền sống, còn nếu muốn giết hắn... Vậy liền chết đi.
"Khốn kiếp, nhân lúc bọn hắn đang đánh hăng mình có nên chuồn không đây...? Không được, không thể cược mạng như vậy, giờ mà chạy thật chỉ sợ mình sẽ là người đầu tiên mất mạng trong vũng nước đục này." Trần Nguyên vô vàn tính toán vẫn chỉ có thể bất lực xem đấu tiếp.
Đánh cả nửa ngày, cuối cùng hai bên mới gần như đánh ra kết quả, chỉ thấy trung niên cầm trường côn hùng hổ nhất lại là người bị chịu thiệt nhiều nhất, hai tay nhuốm máu, tiếng thở dốc càng lúc càng trở nên cực kỳ nặng nề, chỉ là trên tay hắn vẫn đang tụ lấy một kích cuối cùng, tuy thời đánh ra.
Trung niên áo đen cũng không thua kém gì, toàn thân hắn nhuốm đầy máu, dù trông khá hơn đối phương nhưng kỳ thực hắn đã sắp sửa toi mạng đến nơi.
Đúng lúc này, trên tay trung niên áo đen xuất hiện một tấm phù, hắn vừa thiêu đốt phù lục liền ném về phía đối diện.
Người còn lại thấy thế cũng đánh ra một kích còn đang tụ lại cuối cùng kia, chỉ thấy trường côn đánh ra một kích mạnh nhất của hắn, trực tiếp va chạm với lá phù, sau đó.
Tiếp sau đó chính là một tiếng ầm vang rung động trời đất, uy lực từ vụ nổ lại lần nữa lan ra khiến vô số cây cối gãy đổ, đến cả Trần Nguyên dù đã cố chạy ra xa vẫn bị sóng khí quét qua đánh bay ra xa.
Trôi qua mấy chục hơi thở khi mọi thứ đã bình thường trở lại, lúc này mới có thể thấy rõ hai cái xác đang nằm dài trên mặt đất, nói là hai cái xác nhưng thực tế hai người nọ vẫn còn lại hơi thở thoi thóp, tuy không đến nỗi không chịu nổi nhưng muốn để bọn hắn lại tung ra chiêu nào nữa thì khó lại càng thêm khó.
Mất hơn thời gian nửa nén hương, Trần Nguyên mới dám cẩn thận đi qua bên đó nhìn.
Hắn vừa xuất hiện một tiếng nói yếu ớt đã vang lên bên cạnh, người nói là trung niên áo đen: "Tiểu hữu, chúng ta gặp được nhau xem như có duyên, ngươi xem lão quỷ này, hắn ta chính là..."
Tiếng nói của gã bỗng im bạt, bởi vì Trần Nguyên chả thèm nghe hắn nói mà đã bước đi sang phía đối diện.
"Còn ngươi?" Nhận thấy cả hai đều đã thoi thóp hơi thở, Trần Nguyên nghĩ lại những chuyện vừa rồi, nghĩ lại lúc bị bọn hắn hạ ấn ký không khỏi nghĩ tới mà cay, kiền chẳng còn chút sợ hãi thờ ơ hỏi.
"Tiểu hữu, hắn, chắc hẳn ngươi đã từng nghe qua uế danh của hắn, hắn chính là..." Chưa đợi hắn nói xong, Trần Nguyên đã nhanh mồm chen ngang: "Im miệng, ngươi câm cho ta, ta với các ngươi không quen biết, đừng nói tên cho ta thêm phiền, hôm nay gặp nhau là do các ngươi không may, hạ ấn ký ta là do các ngươi không sáng suốt, hầy... con người ta ấy mà, thích dĩ hòa vi quý, hai vị dù gì cũng có duyên gặp được ta, vậy ta liền..."
Nửa ngày sau, Trần Nguyên cầm trên tay hai cái nhẫn trữ vật, thông qua trăm phương nghìn kế tìm cách mở chúng ra, cuối cùng Trần Nguyên đã mở được chúng, đồng thời hắn cũng thầm chửi mẹ hai tên kia vô số lần.
Trước đó hắn không muốn nghe tên hai tên kia là vì nghĩ tới một số kịch bản trong tiểu thuyết, người ta vẫn thường nói biết càng nhiều chết càng sớm, dù gì ai lại sẽ nghĩ hai tên Kim Đan sẽ lại bị một tiểu bối chỉ vừa Luyện Khí giết chết đâu, cho nên hắn mới không thèm hỏi tên.
Nhưng giờ hắn muốn biết tên hai tên kia rồi!
"Con mẹ các ngươi, nghèo, nghèo hơn cả ta, khốn nạn thật, hai Kim Đan Kỳ đây sao?" Trần Nguyên bực bội vô cùng, lần đầu siêu độ cho người khác, ai dè tưởng chừng sẽ kiếm được món hơi từ Kim Đan tu sĩ, thế mà kết quả trong nhẫn trữ vật chẳng có gì cả.
Nói có thì đúng là có, chẳng qua chỉ là một quyển sách và mấy chục viên linh thạch hạ phẩm.
Đăng bởi | HongLeee |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 12 |