Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Về

Tiểu thuyết gốc · 3344 chữ

"Ta thật đúng là nguyền rủa cả dòng họ nhà ngươi!" đợi đến khi kiểm tra hết linh thạch rồi chuyển sang xem xét quyển sách trong nhẫn trữ vật của trung niên áo đen, vừa xem thấy nội dung bên trong Trần Nguyên lập tức trở nên cực kỳ giận dữ, hắn thật sự không thể ngờ quyển sách được bảo quản cực kì tốt này lại là một quyển xuân cung đồ.

Đến tận lúc này, Trần Nguyên đã thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chuyện. Thứ khiến Trần Nguyên cảm thấy tệ hại nhất hiện tại chính là vận may của hắn, thật sự mà nói thì vận may của hắn quá mức tệ.

Từ lúc vừa dịch chuyển tới đây liền đã bị đuổi giết, sau đó thì chính là không nhận được hệ thống, tiếp đến liền là bị đuổi khỏi học phủ, cuối cùng chính là như vừa rồi, suýt thì bị đánh chết sau đó lại lấy được toàn thứ tào lao trong hai cái nhẫn trữ vật này.

Trần Nguyên cũng thử nghĩ qua có lẽ trước khi chết hai tên khốn kia đã cố tình hủy hết vật phẩm trong nhẫn trữ vật thật sự mà nói thì suy đoán này có lẽ cũng không sai, còn việc vì sao bọn hắn lại không hủy luôn nhẫn trữ vật chủ yếu là do tốn quá nhiều thời gian. Đối với tình trạng hai tên kia lúc đó, chỉ sợ hủy hết vật phẩm trong nhẫn đã là cực hạn đối với bọn hắn, bằng không cũng sẽ chẳng dư lại đám linh thạch kia.

"Coi như cũng không tệ đi, dù gì cũng còn dư lại mấy trăm linh thạch, hơn nữa cái trường côn với cự sơn này, tiếc là trường đao kia lại bị hủy mất, đáng tiếc." Trần Nguyên xem xét tất cả vật phẩm còn lại sau đó mới cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa nhẫn trữ vật rồi mới cất đi.

Trong một khu rừng nào đó, Trần Nguyên đang xếp bằng luyện hóa vũ khí trường côn và cự sơn nọ, vốn hắn cũng chẳng có kinh nghiệm gì về mấy việc này nhưng sau một hồi mày mò tìm cách thông qua Đạo Đồng cuối cùng hắn cũng tìm ra cách luyện hóa chúng, so sánh với luyện hóa nhẫn trữ vật trước đó thì luyện hóa hai kiện pháp bảo khó hơn nhiều.

Cầm trường côn trên tay, dù khá nặng nhưng sau khi nhận chủ thì cảm giác đã nhẹ đi nhiều lần, Trần Nguyên vung trường côn trên tay liên tục đánh ra mấy cái nhưng uy lực chẳng ra gì, chủ yếu là do thực lực hắn vẫn chưa thể kích phát uy năng của pháp bảo, ít nhất hắn bây giờ cùng lắm chỉ có thể sử dụng trung phẩm pháp khí trở xuống.

Còn về cự sơn càng không phải nói, lúc này nó đã hóa nhỏ như viên đá, dù đã luyện hóa thành công nhưng Trần Nguyên lại chẳng thể kích phát chó nó phóng lớn huống chi là chân chính sử dụng.

Dù là như vậy thì Trần Nguyên vẫn cảm thấy khá hài lòng, đương nhiên là không bao gồm vận rủi hắn gặp phải mấy ngày này.

Vào đêm hôm đó Trần Nguyên không thèm đi ngủ mà trực tiếp ngồi lại tại chỗ dùng linh thạch tu luyện, khiến hắn cảm thấy may mắn chính là trước đó bắt được mấy con thỏ rừng làm thịt, ăn no nên một bữa nên tâm trạng hiện tại khá là vui vẻ.

Thông qua sử dụng linh thạch để tu luyện Trần Nguyên cảm thấy tốc độ tăng nhanh gấp mấy lần khi tu luyện bình thường, chỉ là dù như vậy thì vấn đề thể chất của hắn vẫn không thể nói giải quyết là giải quyết, bởi vậy nên dù có tu luyện cả đêm vẫn chỉ miễn cưỡng coi như bước vào Luyện Khí Sơ Kỳ viên mãn.

Sáng hôm sau, Trần Nguyên bắt đầu tự ra một loại côn pháp, chỉ là quá trình này khá là tốn chất xám khiến hắn phải dừng lại giữa chừng.

"Xem ra côn pháp thật sự không thể sáng tạo ra những chiêu thức hoa mỹ như kiếm pháp hay sao, tiếc thật, ít nhất cũng phải có chiêu nào đó vừa hoa mỹ vừa ngầu lòi ấy chứ..." Trần Nguyên thất vọng rời khỏi trạng thái sáng tạo pháp.

Đến lúc này hắn cũng bắt đầu chờ, chờ đợi thời khác bị dịch chuyển trở về Trái Đất.

Đợi mãi đợi mãi cho đến mặt trời nhô đỉnh, Trần Nguyên bỗng mở mắt ra, miệng khẽ nói: "Đến rồi sao!"

Ánh mắt Trần Nguyên đánh giá nhìn xung quanh, đập vào mắt hắn vẫn là căn phòng trọ quen thuộc ngày nào, chỉ là so với lúc hắn rời đi thì đã có thêm một ít mạng nhện.

"Xem ra nó cũng không lừa ta!" Trần Nguyên thở phào một hơi rồi trực tiếp lăn ra ngủ, dù gì thời gian cũng chỉ mới là buổi trưa nên đủ để hắn ngủ đến tận mai.

Chỉ là vào lúc trời vừa tối hắn đã tỉnh lại, mục đích hắn tỉnh lại chủ yếu là tu luyện, thế nhưng rất nhanh Trần Nguyên đã gặp phải vấn đề nan giải.

"Ách! Vậy mà Trái Đất thật sự không có linh khí sao..." Trần Nguyên bất đắc dĩ chỉ có thể dừng tu luyện, tiếp theo hắn lôi ra điện thoại của mình truy cập vào internet.

Vừa vào trong phần tin nhắn, thứ xuất hiện trước mắt hắn là vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ bạn học và giáo viên.

Thật ra hắn cũng chẳng có bạn bè thân thiết, chỉ là có lẽ do hắn quá nhiều ngày không đi học nên bạn học gọi giục đi học mà thôi.

Trần Nguyên cũng không tính ở lì trong phòng nên vào lúc bảy giờ tối hắn đã đi ra ngoài hóng gió, mà vừa ra khỏi cửa, cô chủ trọ khi trông thấy hắn kiền có chút không hiểu cái mô tê gì cả.

Đối với trường hợp này hắn chỉ có thể giải thích mình vừa mới về quê lên lại thành phố.

Thực tế thời điểm hắn rời đi không khóa cửa phòng, chủ yếu là lúc đó hắn cũng không chắc chắn liệu có phải tham gia trò chơi gì đó hay không, vì vậy nên hắn sợ bản thân đột nhiên bị đột tử các loại nên không khóa cửa.

Kết quả là mấy ngày sau cô chủ trọ liền qua giúp khóa cửa trọ lại, sở dĩ hắn có thể ra ngoài chủ yếu là nhờ vào Đạo Đồng diễn hóa ra một cách mở khóa cực kỳ cơ bản. Còn về trường hợp này thì hắn giải thích là bản thân dùng chìa khóa phụ để mở cửa, thực tế cũng là như vậy, hắn thật sự có chìa khóa phụ, chỉ là làm mất cách đây khá lâu mà thôi.

Nhìn xe cộ đi lại bên ngoài mà trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ phức tạp, hắn cũng không nghĩ sẽ có lúc phải đưa ra lựa chọn rời bỏ quê hương nơi mình sinh ra.

Thế nhưng nơi này đối với hắn chính là khổ đau, bình thường hắn nói rất nhiều nhưng cứ khi nghĩ đến gia đình là bất giác cảm thấy u ám.

Một khắc khi hắn biết được có thể ngắt dịch chuyển với Trái Đất, hắn suýt nữa đã không do dự mà ngắt kết nối, nói cách khác chính là hắn vốn thà rằng không thể bị truyền tống trở lại Trái Đất thì hơn.

Sáng hôm sau.

Trong lớp học, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Trần Nguyên, chủ yếu là do hắn đã nghỉ học hơn tuần nay rồi.

Đối diện với những ánh mắt này, Trần Nguyên chỉ có thể cúi đầu viết lên giấy mấy dòng chữ ngoằn ngoèo.

Những chữ này không phải chữ La Tinh mà là cổ ngữ, trông na ná chữ Hán và chữ Nôm nhưng đối với Trần Nguyên thì lại không phải.

Thực ra dù là Trần Nguyên của thế giới tu tiên kia chỉ sợ cũng chưa từng tiếp xúc qua chữ viết, nguyên nhân là vì trước đó hắn là một kẻ tàn phế nên chưa bao giờ tiếp xúc.

Chỉ là sau khi xuyên vào thế giới kia có lẽ Trần Nguyên đã bị cái màn hình kia nhồi nhét ngôn ngữ ở đó vào nên mới dễ dàng hiểu chữ và ngôn ngữ ở đó.

Không ngoài dự đoán của Trần Nguyên, sau khi giáo viên bước vào phòng học liền là một phen tra hỏi hắn vì sao nghỉ học suốt cả tuần.

Đáp lại giáo viên, Trần Nguyên chỉ có thể bịa ra lý do là trở về quê thăm họ hàng.

"Em đùa thầy đấy à, suốt cả tuần nay thầy đều gọi hỏi người nhà em, kết quả đều nói em không thấy về đó!" Thầy giáo như sớm biết tất cả liền nói thẳng ra.

Trần Nguyên câm nín, trong lúc nhất thời hắn thật sự không biết nên trả lời như thế nào, nên bịa ra lý do gì tiếp theo.

Thấy không hỏi ra được điều gì hữu ích, thầy giáo quyết định không hỏi thêm nữa mà trực tiếp vào tiết học.

Cuộc sống lại quay lại quỹ đạo như trong quá khứ, lại lần nữa lao đầu vào chuỗi ngày vác cặp sách đến trường, mới đó đã qua hai ngày.

Trong mấy ngày này Trần Nguyên rất tích cực online, lướt mạng xã hội nên biết được mai chính là sinh nhật chị mình.

Trần Nguyên vốn định không quan tâm nhưng ai ngờ lại được người em họ của hắn rủ đi cùng nên đành bất đắc dĩ đồng ý.

Thực ra Trần Nguyên từ nhỏ đã sống chung nhà với cậu mợ, chủ yếu là gia đình hắn đã tan rã từ khi còn nhỏ. Hắn vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ấy, chính hắn biết rõ mẹ hắn là người đã ra tay hại chết cha hắn rồi tạo hiện trường giả, tất cả những chuyện này đều chỉ vì để bà ta được đi theo người đàn ông khác.

Từ đó về sau Trần Nguyên được đưa đến sống cùng cậu mợ, em gái hắn thì sống với ông bà, chị gái lại may mắn hơn một chút, cô được một gia đình khá giả nhận nuôi nên cuộc sống khá tốt.

Sở dĩ Trần Nguyên luôn cảm thấy thế giới này u ám phần lớn cũng là vì từ nhỏ không có được tình thương của cha mẹ, nhiều hơn chính là bị cậu mợ đối xử tệ bạc, một phần khác là vì trong mắt chị gái và em gái, Trần Nguyên chính là loại người không ra gì.

Nguyên nhân hai chị em họ có cách nhìn nhận như vậy đối với Trần Nguyên chủ yếu là đến từ việc lúc nhỏ hắn thường hay trốn học đi chơi game.

Thành phố Buôn Ma Thuột được coi là một trong số các thành phố lớn nhất của Việt Nam, đồng thời là thành phố xếp hạng thứ nhất ở khu vực Tây Nguyên.

Những năm gần đây vì để phát triển ngành du lịch nên rất nhiều đường ray được xây dựng nối liền các thành phố từ Nam ra Bắc, vậy nên để đi đến nơi hiện tại chị gái Trần Nguyên đang sinh sống thì cần phải di chuyển bằng tàu cao tốc.

Trước nhà ga, Trần Nguyên đứng đợi đã rất lâu cho đến khi tàu đã sắp khởi hành mới thấy em họ chạy hổn hển tới bên này.

Không đợi cô nói gì, Trần Nguyên liền kéo cô rồi nhanh chóng lên tàu.

"Này, đến bao lâu rồi đấy, nãy kẹt xe suýt nữa thì..." Hoàng Thanh Ngân thở hổn hển đưa vé tàu đặt trước đó cho Trần Nguyên cầm hộ song để hắn đưa cho nhân viên kiểm tra.

"Đến khá lâu rồi, dạo này mập lên nhiều rồi đấy!" Trần Nguyên chỉ hờ hững đáp lại một cậu, mà câu này vừa thốt ra hắn mới phát hiện lỡ lời.

Lập tức một ánh mắt như muốn giết người từ bên cạnh phóng tới, nhìn cô em họ trước mắt có giống gì đang mệt nữa, rõ là chỉ cần Trần Nguyên không đưa ra lời giải thích rõ ràng thì liền sẽ đập chết hắn.

"Khụ khụ, thật ra ý anh là ngày càng đẹp hơn rồi, ha ha..."

Hai tiếng sau tàu cao tốc đã tới nhà ga, cũng là hợi họ cần tới, thành phố Hồ Chí Minh.

Vốn là người ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên đây cũng là lần đầu tiên Trần Nguyên đặt chân tới thành phố này, vì vậy nên cậu ta chỉ có thể bị em họ dắt một vòng đi qua vô số đường mới tới trước một cái công viên.

Hai người mua vé đi vào trong liền dành ra một chút thời gian mới tìm ra nơi đám người chị gái Trần Nguyên đang tụ họp.

Trần Nguyên cũng khá là khó hiểu với suy nghĩ của chị mình, hắn cũng không rõ vì sao không tổ chức sinh nhật ở trọ mà lại chạy ra đây làm loạn.

Đáng tiếc là cả buổi tiệc chị gái chẳng thèm ngó hắn lấy một cái, điều này càng khiến hắn muốn rời đi thế giới này hơn.

Cho đến khi tiệc sinh nhật sắp kết thúc thì Trần Nguyên mới đi tìm Thanh Ngân, muốn kêu cô cùng hắn về nhà.

Trên chuyến tàu trở về thành phố, Trần Nguyên vẫn luôn trầm mặc không nói gì. Hắn cảm thấy vô cùng lạc lõng, chỉ một câu hỏi quan tâm thôi cũng không nhận được.

Suốt những ngày qua hắn đã trải qua những chuyện gì chỉ có hắn biết, suýt thì chết trong tay kẻ thù tiện nghi kia, lần kia lại thiếu chút bị hai lão già khốn đó đánh chết, vậy mà khi hắn trở về cái nơi mình gọi là quê hương lại chẳng có một ai thật sự quan tâm.

Càng nghĩ Trần Nguyên càng quyết tâm không trở về nơi này nữa, nơi này là quê hương cũng là nỗi đau của hắn.

Lúc Trần Nguyên đang bi quan nghĩ mấy chuyện này thì một vụ ẩu đả trên tàu đã thu hút ánh mắt hắn.

Cách hàng ghế ngồi hắn không xa có mười mấy tên côn đồ đang bu lại đánh tới tấp một trung niên, xung quanh vô số người chỉ dám nhìn mà không dám ngăn cản.

Ánh mắt của Trần Nguyên lạnh nhạt nhìn người bị đánh ôm bụng nằm dưới đất, nhìn ông ta mỗi lần bị chà đạp càng khiến Trần Nguyên lạnh tâm với thế giới này hơn.

Dù ở bất cứ thế giới nào đi nữa, bất công vẫn luôn là có, nơi nào có sự sống nơi đó có giang hồ.

Thương hại người ta không có nghĩa là sẽ ra tay giúp đỡ, thế giới này ư? Làm ơn đôi khi lại còn mắc oán, từ nhỏ Trần Nguyên chưa từng biết giúp người lúc hoạn nạn là gì.

Hắn vẫn còn nhớ một câu chuyện nghe kể lại rất lâu về trước.

Hồi đó có một cô bé vì cha mẹ trông coi bất cẩn nên rơi từ trên tầng ba xuống, lúc đó có một thanh niên lái xe tải đi qua liền trèo lên cứu cô bé.

Lúc cô bé rơi xuống anh ta đã đỡ và cứu được cô bé, thế nhưng vấn đề tới.

Sau này vì một số kẻ ghen ghét việc tốt người ta làm nên đã tìm đủ cách, xem đi xem lại đoạn video kia rồi tìm đủ câu nói để phủ nhận việc tốt người ta làm.

Hoặc chẳng hạn như ở một nơi nào đó có một vị trưởng làng nghĩ sẽ có lũ lụt nên cảnh báo cho người trong làng chạy trốn trước, thế nhưng không may là có một số người ở khá xa không nhận được tin tức nên về sau vô số anh hùng bàn phím và cả người trong làng liền trách móc vị trưởng làng kia không làm tròn trách nhiệm.

Chẳng lẽ vì là trưởng làng nên ta phải lội qua dòng lũ để đi thông báo cho từng nhà ư? Mạng ta cũng là mạng, tình cảnh lúc đó há ta là thần nhân hay chăng mà có thể chạy qua từng nhà trong khi lũ lụt quét tới còn cuốn trôi được cả đồi núi.

Huống hồ... Ta làm trưởng làng dễ làm sao, sống làm người không tự có trách nhiệm đối với mạng sống của mình, việc gì cũng nhờ cậy người khác, ngươi đứng nói chuyện tất nhiên không đau eo, còn ta lại không phải thần thánh.

Thế giới này vốn lạnh như vậy, ngươi làm đủ việc tốt nhưng vẫn sẽ có người phủ nhận mà thôi, đã vậy thì tại sao lại phải tự chuốc lấy phiền phức.

Vốn không định quản chuyện này nhưng ai mà ngờ người đàn ông bị đánh kia lại chạy qua chỗ Trần Nguyên cầu xin cứu giúp.

"Chết tiệt, liên quan gì ta?" Trần Nguyên có chút bối rối, hắn chưa kịp nói gì liền thấy những người khác đi qua, khí thế như thể muốn đánh chết người đàn ông này vậy.

Vốn đang lúc tức giận trong lòng nên khi nhìn thấy một trong số đám người đưa đến ánh mắt khiêu khích, Trần Nguyên lập tức bùng lửa giận, khóe môi nhếch lên một đường cong.

Không gian bỗng nhiên nóng lên, nhiệt độ trong nháy mắt tăng lên khiến đám người cách đó khá xa cũng phải đổ mồ hôi nhìn lại.

Người đàn ông bị đánh kia đã sớm bị Trần Nguyên đá bay xa, mà đám côn đồ kia thì sợ hãi đứng tại chỗ nhìn quả cầu lửa trên tay Trần Nguyên.

Thanh Ngân ngồi cạnh cũng há hốc mồm, vẻ mặt cũng vô cùng sợ hãi.

Trần Nguyên bỗng đứng dậy tiến gần áp sát đám côn đồ, miệng lạnh nhạt nói: "Một đám rác rưởi chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, dù ta cũng khá thích bắt nạt kẻ yếu nhưng ít nhất ta nhìn pháp luật để làm việc. Thế giới này đã có luật pháp ở giữa duy trì công bằng, vậy thì đám người như các ngươi không nên tồn tại mới đúng! Thôi thì để ta..."

Nụ cười trên khóe môi Trần Nguyên càng thêm xán lạn song hắn đẩy em họ bên cạnh chạy sang một bên, đợi em họ đã gần như bị người khác kéo vào toa tàu khác thì hỏa cầu trên tay hắn trực tiếp phóng tới đám người trước mắt.

Chỉ trong nháy mắt, một ngọn lửa lớn gần như đốt cháy cả toa tàu đám người Trần Nguyên đang đứng.

Mấy phút sau khói bụi chậm rãi tan biến, vụ cháy trước đó trông như rất lớn nhưng đám côn đồ kia lại chẳng có ai mất mạng mà chỉ nằm lăn trên bề mặt toa tàu, còn về phần Trần Nguyên thì đã biến mất đi đâu chẳng hay.

Bọn kia không chết là vì Trần Nguyên không thật sự muốn giết bọn hắn mà thôi, dù gì nơi này cũng là quê hương hắn, không tiện ra tay với người ở đây, bằng không sau này sợ rằng người nhà hắn sẽ gặp phiền toái.

Bạn đang đọc Khí Vận Chi Chiến sáng tác bởi HongLeee
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HongLeee
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.