Nhập Vạn Linh Bí Cảnh
Phi chu phi hành hơn bốn ngày mới tới một tòa tiên thành, tòa tiên thành này có quy mô rất lớn, tên gọi của nó là Minh Đế Tiên Thành.
Đối với tòa tiên thành này Trần Nguyên chẳng hiểu biết chút gì cả, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn theo hai vị trưởng lão dẫn đội đi vào truyền tống trận bên trong tiên thành, khiến hắn ngạc nhiên chính là Mặc Vũ vậy mà cũng đi theo đoàn người.
Sau khi truyền tống trận phát động, chỉ chốc lát họ đã xuất hiện trong một trận pháp khác.
Tiếp đón đám người là một vị thị vệ trung niên, hắn vừa thấy đồng phục Mặc Gia trên đám người liền cung kính tiến lên đón: "Hóa ra là Mặc Hải Minh tiền bối trực tiếp dẫn đội lần này, vô cùng vinh hạnh được gặp mặt tiền bối!"
Mặc Hải Minh phất tay, hắn dẫn theo đám người Trần Nguyên trực tiếp rời khỏi pháp trận sau đó đi ra khỏi phạm vi Trấn Nguyên Thành rồi tế ra phi chu bay thẳng về hướng Khu Thần Sơn.
Khu Thần Sơn là một dãy núi lớn hình vòng cung, quanh năm gió lốc nên dãy núi này rất ít người lui tới, tuy nhiên gần dãy núi này lại có một bí cảnh tồn tại ở đây hơn vạn năm nay, đối với Tây Bắc Vực mà nói, bí cảnh này chính là thánh địa cung cấp hơn sáu mươi phần trăm linh thảo cho khắp Tây Bắc Vực.
Đến cách Vạn Linh Bí Cảnh hơn mười mấy dặm, hai người trưởng lão dẫn đội bày bố một bộ phòng ngự và cách âm trận pháp sau đó để đệ tử trực tiếp nghỉ ngơi trên phi chu, dù gì còn hơn hai ngày nữa mới bí cảnh mới bắt đầu mở ra.
Trên phi chu, Trần Nguyên lại lần nữa bắt gặp Mặc Vũ, lần này là nàng tự tìm đến tận trong phòng của Trần Nguyên, mỗi một gian phòng cực kỳ nhỏ nên nàng vừa bước vào liền trở nên khá chật chội.
"Cho ngươi, tự bảo vệ bản thân cho tốt!" Chỉ thấy Mặc Vũ không chút biểu tình ngồi xuống ghế, nàng trực tiếp vứt ra một tấm phù, nói.
"Đây là?" Trần Nguyên tò mò hỏi.
"Phù lục ẩn chứa một kích toàn lực của Nguyên Anh Kỳ, vì thứ này mà tiểu Nguyên đã tự bỏ ra công sức đi cầu phụ thân đó, tốt nhất đừng để mất mạng trong đó, bằng không muội muội ta sẽ thành góa..." Mặc Vũ như cười như không nói.
"Ngươi đây là đang trù chết ta sao?" Trần Nguyên thầm nghĩ vậy, thế nhưng hắn vẫn cất đi tấm phù lục kia, dù gì có thêm một biện pháp bảo mệnh vẫn là vô cùng tốt.
Vốn Trần Nguyên tưởng nàng đưa đồ xong sẽ rời đi nhưng không ngờ lại ngồi lì mãi trên ghế, tiếp đó lại tự nhiên như ở nhà mình bắt Trần Nguyên nấu ăn cho nàng.
Trần Nguyên vô cùng bất đắc dĩ làm theo, hắn cũng không ghét nàng ta nên đối với việc tính cách như này của nàng hắn cũng không quá quan tâm.
Trong phi chu quá mức chật chội, dù không muốn lộ mặt quá nhiều nhưng đối với loại người không thích an phận thủ thường như Trần Nguyên thì làm sao chịu nổi ở lì một chỗ.
Rời khỏi phòng riêng của mình, Trần Nguyên định đi dạo bên ngoài một chút nhưng ai ngờ lại bị mấy người chặn lại, ánh mắt không chút thiện ý.
"Các vị...?" Trần Nguyên không hiểu vấn đề gì đang diễn ra chỉ có thể thăm dò.
"Xem ra ngươi chính là tên ở rể kia rồi, tiếc cho tiểu thư nhà chúng ta, quốc sắc thiên hương vậy mà giờ lại thành hoa nhài cắm bãi cứt trâu." Một người thanh niên tuấn tú đánh giá Trần Nguyên, ánh mắt không chút che đậy sự khinh thường.
Những người bên cạnh thấy thế cũng hùa theo buông lời chế nhạo.
"Mặc Tương đường huynh nói vậy là không đúng rồi, đệ nghe nói vị cô gia này của Mặc Gia ta không chỉ có phúc hơn người được tiểu thư nhà chúng ta nhìn trúng mà lại còn có phận đào hoa, ngày nào cũng thấy lượn lờ trước cửa thanh lâu, trêu hoa ghẹo nguyệt vô số..." Một tên nào đó trong đám người nói.
Trần Nguyên cực kỳ hoang mang nhìn người nọ, trong lòng thầm nghĩ: "Có sao? Sao ta lại không biết mình từng tới nơi như vậy... Các ngươi đây là thấy ta một mình dễ bắt nạt phải không." Nghĩ tới đây, Trần Nguyên lại liếc nhìn người gọi là Mặc Tương kia một cái sau đó nhớ lại câu nói trước đó của gã.
"Con mẹ ngươi nói ai là bãi cứt trâu, khinh người quá đáng, ngươi tên Mặc Tương phải không!" Vừa nghiến răng nghiến lợi giận dữ, Trần Nguyên vừa thầm ghi nhớ tên người nọ, kế đó hắn lấy ra một quyển sổ tay ghi vào trong đó một cái tên.
Mấy người khác thấy vậy cũng không để ý mà tiếp tục kiếm chuyện để gây hấn.
"Ta và các vị không quen không biết, vì sao buông lời cay đắng." Trần Nguyên có phần không vui hỏi.
"Ha ha ha, lời cay đắng gì chứ, bọn ta chẳng qua là nói sự thật mà thôi, nhìn lại bản thân mình đi, có góc nào xứng với tiểu thư, huống chi ngươi dám nói bản thân không phải đang bám váy đàn bà." Mặc Tương nhìn liếc Trần Nguyên một cái rồi nói.
"Ồ, vậy ra các ngươi ghen tị việc ta có được nương tử xinh đẹp, còn các ngươi thì không! Nói thật cảm giác bám váy đàn bà vẫn là rất tuyệt, cảm giác treo cái tên nương tử lên đầu đi ra ngoài cũng không phải người như các ngươi có thể hiểu đâu, địa vị quá thấp, lại không có nương tử chống lưng, ta thật sự vô cùng đồng cảm với các ngươi." Lời mỉa mai của Trần Nguyên vừa dứt, một vài người nóng tính đã nhìn hắn như không đánh chết hắn thì thôi.
"Lời vô sỉ như này ngươi cũng nói được!" Một người bên cạnh Mặc Tương lên tiếng, ánh mắt cực kỳ ghét bỏ.
"Ánh mắt này của ngươi là gì, cái gì mà vô liêm sỉ, ta nói ngươi không hiểu chính là không hiểu. Ngươi đang an an ổn ổn có ai tự nhiên chạy qua đòi rước ngươi về làm rể chưa? Chưa đúng không, vậy chỉ có thể là ngươi trong mắt người khác còn chả bằng hạt cát bên đường, dạng như ngươi..." Nói tới đây, Trần Nguyên hơi dừng lại một chút.
Hắn liếc nhìn toàn thân trên dưới của tên đứng bên cạnh Mặc Tương, sau đó lại quay ra nhìn Mặc Tương bên cạnh phán một câu: "Chậc chậc, dạng như ngươi, nghĩ cũng đừng nghĩ, tư cách để ăn bám còn chưa có thì nói làm gì, ngươi vĩnh viễn không hiểu được cảm giác của ta, những gì phu thê bọn ta trải qua... Chậc, vẫn là không nên nói, quá đả kích người..."
"Ngươi... Ta sống nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu gặp loại người mặt dày như ngươi!" Người kia cảm thấy mặt mình nóng rát, thế nhưng khi nghĩ tới câu nói kia, tất cả những kẻ mỉa mai vừa rồi đều không khỏi đố kị.
Nghĩ tới cảnh vị tiểu thư tuyệt sắc giai nhân kia ngày ngày bị cái bãi cứt trâu di động trước mắt đè phía dưới... "Con mẹ nó tên chết tiệt!" Trong lòng đám người đều không hẹn mà chửi thầm một câu như thế, mặt mũi như thể vừa nuốt phải ruồi.
Nhìn đám đông từng người vẻ mặt khó chịu, trong lòng Trần Nguyên chẳng biết vì sao cảm thấy cực kỳ vui vẻ, hắn chắp tay sau lưng như trưởng bối đi qua đám người.
Đừng nói là những người khác, ngay cả Mặc Tương cũng không thể không nghiến răng nhìn Trần Nguyên rời đi.
Trong đám người Mặc Tương, Trần Nguyên lại để ý đến một người ở đằng sau cùng, người này từ đầu đến giờ vẫn luôn không lên tiếng, từ người nọ hắn không cảm nhận được ác ý, thế nhưng lại bởi vì vậy mới khiến hắn chú ý đến người nọ.
Ngoại trừ việc đó ra chính là sau khi hắn thử dùng đạo đồng thăm dò người kia lại phát hiện toàn thân hắn bị một loại năng lượng bí ẩn nào đó bao trùm lại, kỳ quái hơn là loại năng lượng này hắn lại chưa từng nghe hay thấy qua ở bất kỳ nơi nào.
Thế nhưng dù nhìn thế nào thì người kia vẫn trông rất bình thường, nếu đặt trong đám đông chỉ e sẽ là người đầu tiên bị người ta phớt lờ, người nọ thật sự quá bình thường, bình thường đến nỗi đến cả Trần Nguyên suýt nữa không thèm ngó tới.
Trần Nguyên âm thần để mắt tới người này, tuy không cảm nhận được ác ý nhưng cũng không thể không đề phòng được.
Khi Trần Nguyên gặp lại Mặc Vũ ở bên ngoài phi chu thì nàng vừa lúc cũng đang nhìn hắn, ánh mắt quái dị nhìn trên liếc dưới khiến Trần Nguyên cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Tỷ, tỷ muốn gì? Trần Nguyên khó khăn lên tiếng.
"Nếu không phải ta biết rõ Nguyên Nguyên với ngươi chưa từng phát sinh chuyện gì thì chỉ e ta cũng đã tin những lời hồ ngôn vừa rồi của ngươi rồi đấy!" Mặc Vũ như cười như không nói.
"Tỷ nghe trộm ta..." Trần Nguyên có chút ngại ngùng nói, trong lòng lại bổ sung thêm một câu: "Quả đúng là đẹp trai quá cũng khổ!"
"Chuyện đó, dù gì nàng và ta là phu thê, những lời kia căn bản không có vấn đề!" Nói thì nói vậy nhưng trong lòng hắn vẫn có chút chua chát.
Thành hôn gần một năm nay nhưng đụng còn chưa từng đụng tới nương tử dù chỉ một lần, đến cả nói chuyện cũng chỉ có vài lần, nói hắn không chút bất mãn thì chính là nói điêu.
Nhưng dù như thế thì đã sao, hắn chỉ có thể nhịn xuống tất cả, thực lực yếu không thể không nhịn.
Giờ mà chạy đi đè nương tử xuống... Như vậy chỉ có chết thôi, cái bản mặt kiêu ngạo tự phụ kia dù là nương tử hắn vẫn khiến hắn có chút khó chịu lẫn sợ hãi, nói hắn động vào nàng thì khác gì kêu hắn tìm chết.
Thời gian trôi nhanh như chớp, mới đó đã đến lúc bí cảnh mở ra.
Buổi sáng hôm đó, hơn mấy trăm phi chu do các thế lực lớn nhỏ điều khiển dừng lại trên không trung Vạn Linh Bí Cảnh.
Tất cả những phi chu này đều lấy một phi chu khổng lồ ở phía trước nhất dẫn đầu, trên phi chu nọ có treo một lá cờ vẽ hình hoa sen, đây chính là biểu tượng của Tây Bắc Vực Tuyết Liên Thánh Địa.
Từ trong phi chu đi ra một mỹ phụ yểu điệu, khí tức từ người nàng phóng ra rõ ràng là Nguyên Anh Kỳ.
Trên mũi thuyền, mỹ phụ liếc nhìn tứ phương rồi mới ôn nhu nói: "Chư vị đạo hữu hôm nay có mặt ở đây ắt hẳn đã rõ hết quy tắc, như vậy Tuyết Liên Thánh Địa chúng ta hôm nay xin phép được chủ trì mở ra bí cảnh."
Liếc nhìn bốn phương thấy không ai có ý kiến nàng lại nói tiếp: "Ắt hẳn chư vị đều đã nhận được tin tức, lần này không rõ vì sao trong bí cảnh có chút dị động nên những vị tiểu hữu sắp sửa vào trong cần phải cực kỳ cẩn thận."
Lời nàng vừa dứt, một số thế lực nhỏ không nhận được tin tức liền có chút bối rối, nhìn ra tâm tư đám người nọ, mỹ phụ lại nói: "kỳ thực chuyện này các vị cũng không cần quá lo lắng, từ xưa đến nay xuất nhập bí cảnh há lại không có nguy hiểm, huống chi đấu đá bên trong là chuyện không thể tránh khỏi. Tuy dị biến lần này xảy ra có chút cổ quái nhưng cũng coi như là một lần cơ duyên cho các vị tiểu hữu. Theo như thánh mẫu dùng thuật diễn toán tính qua, tuy dị biến lần này có chút nguy hiểm nhưng lại có thể từ nó kiếm ra cơ duyên khó cầu, vậy nên chư vị có thể xem xét lại việc để hậu bối nhà mình đi vào."
Đối với thuật bói toán của Tuyết Liên Thánh Mẫu, đám người các thế lực đương nhiên không chút hoài nghi, vì vậy nên một vài người sau khi do dự đều dự định để hậu bối nhà mình đi vào.
Dưới sự dẫn đầu của Tuyết Liên Thánh Địa, toàn bộ phi chu có mặt tại đó đều lần lượt phóng ra hào quang, chiếu thẳng vào cửa vào bí cảnh.
Theo những luồng hào quang kia chiếu rọi, cổng vào của bí cảnh cũng phát ra ánh sáng xanh chói mắt, từng âm thanh vang dội truyền ra.
Hơn thời gian nửa nén hương, một cánh cổng không gian mở rộng ra, tất cả những người ở đó thấy vậy đều vui vẻ nhìn lệnh bài trên tay, chắp tay cung kính với trưởng bối nhà mình rồi hướng thẳng vào cổng không gian kia.
Trần Nguyên nhìn lệnh bài trên tay chỉ có thế bất đắc dĩ lắc mình đi theo những người khác, tuy nhiên hắn cũng không định đi chung với đám người Mặc Gia, chủ yếu là do trước đó đã gây sự với bọn hắn vì vậy nên hắn là người giành trước nhất đám người đi vào.
Đi vào trước có lợi thế rất lớn, có thể tránh khỏi việc để người khác vào trước giăng bẫy đợi sẵn mình, nguyên nhân chính vì như vậy nên hắn mới chọn đi vào trước.
Theo một trận trời đất quay vòng, hai mắt Trần Nguyên bỗng tối sầm lại, đợi cho lần nữa mở mắt ra mới phát hiện bản thân đang ở dưới một cái cây cao vút.
Cẩn thận nhìn xung quanh, Trần Nguyên lại hồi tưởng một chút mới chú ý đến một vấn đề.
Hắn nhớ rõ lúc bản thân tiến vào trong lối vào còn có có mấy người cùng đi vào, thế nhưng hiện tại lại chẳng thấy dù chỉ là một người.
"Như vậy liền chỉ có một khả năng chính là truyền tống môn kia là truyền tống không định hướng." Nghĩ như thế Trần Nguyên rất nhanh rời khỏi chỗ đang đứng, hướng đi của hắn là một ngọn núi cao có thể trông thấy rõ từ xa.
Theo như trong bản đồ thì hướng hắn đi chính là khu vực trung tâm bí cảnh, gần như phần lớn linh dược trân quý đều mọc ở đó.
Đương nhiên vì cân nhắc an toàn nên Trân Nguyên không tính thật sự vào khu vực trung tâm mà chỉ đi quanh bên rìa ngoài mà thôi.
Đang định tăng tốc nhanh hơn nhưng Trần Nguyên chợt nhìn thấy một ngôi mộ trước mắt, Trần Nguyên chỉ cảm thấy cực kỳ xui xẻo nên không để ý lại vòng qua muốn chạy đi tiếp.
Thế nhưng khóe mắt hắn lại co giật mấy cái nhìn cảnh tượng trước mắt, xuất hiện trước tầm mắt là một đống những ngôi mộ san sát nhau kéo dài từ chỗ hắn đang đứng đến tận nơi xa còn trông thấy.
Sau lưng Trần Nguyên bỗng truyền đến cảm giác lạnh giá, càng hồi tưởng lại bản đồ vừa xem, trong lòng Trần Nguyên càng cảm thấy rét lạnh.
Rõ ràng trong bản đồ có ghi chép về một nơi tương tự nơi này, nhưng nơi đó rõ ràng được đánh dấu là ở sâu trong bí cảnh, hơn nữa muốn đi tới đó cũng khó nên sẽ không thể truyền tống rơi trực tiếp vào đó.
Nhìn mộ địa trước mắt thật sự rất giống Tiên Nhân Chi Mộ trong bản đồ, thế mà Trần Nguyên lại bị truyền tống thẳng vào trong này, không biết nên nói hắn may mắn hay xui xẻo.
Nói may mắn chính là nơi đây có một gốc ngộ đạo trà thụ, nói xui xẻo chính là chưa ai đi vào nơi này có thể trở ra ngoài.
Trần Nguyên vừa tìm kiếm lối ra vừa không khỏi chửi rủa trong lòng, vì quá bực bội và hoảng sợ nên hắn không chú ý đến tiếng sột soạt đằng sau, mà nguồn gốc phát ra âm thanh kia vậy mà lại là một cánh tay khô lâu đang chậm rãi bò ra khỏi ngôi mộ cũ nát.
Đăng bởi | HongLeee |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 14 |