Hành Tinh Minh Lan
Một tinh cầu nào đó trong vô tận hư không, trong một thành phố với kiến trúc hiện đại.
Vô số quái vật với đủ hình dạng kỳ quái đang chui ra từ trong một cánh cửa không gian trên trời, dưới sự quan sát của một quái vật có hình dáng như con người trên trời cao, những quái vật khác vừa chui ra đã lao như mãnh hổ về phía có phát ra hơi thở người sống.
Ở trong thành phố chỉ còn lại là sự hoang tàn, những lối kiến trúc đổ nát cùng với xác chết vô số trên mặt đất trông thê lương làm sao!
Ở trong một căn nhà đã bị tàn phá hơn phân nửa nào đó.
Một thanh niên tuổi tác chừng hai mươi, khuôn mặt anh tuấn đang mặc một bộ áo giáp, trên tay cầm một khẩu súng công nghệ cao, trông khác hẳn những khẩu súng thông thường.
Ánh mắt thanh niên chưa đầy vẻ bi thương, trước ngực đang ôm một bà cụ bị thương cực nặng, bên cạnh hắn là một thiếu nữ còn đang mặc một bộ đồng phục của trường học nào đó.
Thanh niên bị thương nhìn thành phố đã gắn bó với bản thân hắn suốt hai mươi năm nay, trong lòng chỉ toàn là đau thương.
"Anh ơi, chúng đang tới đây, lẽ nào chúng ta sẽ..." Thiếu nữ bên cạnh nhìn thấy mười mấy con quái vật bốn chân đang bò tới có chút sợ hãi nói với anh trai mình.
"Đừng sợ, mau dẫn bà chạy đi trước, anh sẽ cản chúng lại. Nhớ lấy, phải chạy về khu tị nạn tập trung ở thành phố phía Bắc!" Thanh niên cố gắng gượng dậy với đôi chân đã sớm bị gãy của hắn, một chân kéo theo đôi chân còn lại đi tới nhặt lên thanh kiếm cách đó mấy mét.
Nhìn vào thanh kiếm trước mắt, trong lòng thanh niên chỉ có sự áy náy tận cùng. Nhớ năm đó khi cha hắn mất đã từng dặn hắn phải dùng thanh kiếm cha hắn để lại này để bảo vệ người nhà, thế nhưng hiện tại hắn sợ bản thân sẽ phụ lòng cha.
"Nhân loại chúng ta yếu đuối đến vậy sao? Không vào tiên thiên thì chỉ có thể làm thức ăn của chúng..." Thanh niên không cam lòng nhìn mấy con quái vật đang lao tới, trong lòng thầm lẩm bẩm.
Xoay người lại nhìn thấy em gái còn đang sợ hãi chưa dẫn theo bà nội rời đi, hắn chỉ có thể giục một tiếng rồi định chạy về phía đám quái vật kia kéo dài thời gian.
Trong lúc vội vã, máu tươi trên khóe miệng hắn lại vô tình rơi xuống trên thanh kiếm, thấy vậy hắn có chút sợ hãi, bởi vì cha hắn từng nói kiếm này không thể dính máu của hắn và em gái, một khi dính máu hắn và em gái thì có thể sẽ xảy ra chuyện, chuyện tốt hay xấu thì cha hắn không dám khẳng định.
Máu tươi rơi lên thanh kiếm liền như một hạt mưa rơi trên đất khô, vô số hoa văn xuất hiện trên thân kiếm dần chậm rãi hình thành một cái ấn ký kỳ quái, kế đó chữ cổ trên thanh kiếm phát sáng rồi tiếp tục ngưng tụ thêm năm cái ấn ký khác.
Một lực lượng không biết từ nơi nào truyền tới khiến cho thanh kiếm nhanh chóng phát sáng bay lên không mấy mét.
Đám quái vật đang lao tới bị một lực áp vô hình tác động không dám lao lên, bước chân chậm rãi dừng lại cách thanh niên kia mấy chục mét.
Một loại cảm giác mạnh mẽ truyền từ trên thanh kiếm khiến thanh niên đứng dưới dù được bảo vệ bởi áo giáp cũng suýt nữa bị ép cho nằm bẹp trên đất
"Đây là, khí tức siêu việt tiên thiên cảnh..?" Thanh niên có chút sợ tự lẩm bẩm.
Ngay lúc này, quái vật hình người ở trên bầu trời cách nơi này không xa cũng chuyển ánh mắt sang, hai con ngươi nó khẽ nhíu lại rồi cũng bay qua bên này.
Thấy quái vật nọ bay tới, thanh niên chỉ còn lại là bất lực tuyệt vọng, đứng trước uy áp của một quái vật Uẩn Cơ Cảnh hắn cũng chỉ là một con sâu kiến mà thôi, kết cục của hắn đã định.
Ngay khi hắn rơi vào tuyệt vọng, một trận gợn sóng không gian bỗng khuếch tán từ trên thân kiếm, sau đó chỉ trong nháy mắt bên cạnh cây kiếm kia bỗng có một cổng không gian mở ra, từ trong đó bay ra một thanh niên áo đen.
Người đến có mái tóc dài, diện mạo bình thường, trên thân hắn mặc một bộ đồ khá cổ xưa, phong cách này tuyệt đối không giống với phong cách trang phục thế giới này.
"Má nó, ta bị cái quỷ gì vậy?" Dưới ánh mắt ngạc nhiên của ba người nhà thanh niên kia, người vừa tới dường như không thấy mà chỉ lẩm bẩm một câu.
Nói xong hắn lại cảm nhận được mấy ánh mắt nhìn mình liên trực tiếp ngẩng đầu nhìn lên không trung.
"Vãi... Ta đang ở đâu?" Trần Nguyên có chút ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng hắn đang đánh nhau với đám khô lâu trong bí cảnh, còn đang định sử dụng phù chú kia lại tự nhiên bị uy áp nào đó đánh ngất, tỉnh lại đã thấy bản thân xuất hiện ở nơi kỳ quái này.
"Vị... Vị tiền bối này, ngài cũng là con người sao?" Thanh niên kia thấy Trần Nguyên phóng ra uy áp cảnh giới Uẩn Cơ, ngoại hình lại là nhân tộc liền có chút cung kính hỏi.
"Ngươi chưa thấy con người bao giờ sao, thấy ta giống thứ gì mà hỏi thế?" Trần Nguyên có chút cạn lời với thanh niên kia, ánh mắt hắn liếc qua thanh kiếm rơi xuống trước người thanh niên liền trợn to mắt.
"Chết tiệt, kiếm của ta sao lại..." Trần Nguyên vận dụng thuật khống vật trực tiếp cách không nhặt lấy thanh kiếm.
Kiếm vừa vào tay, một loại cảm giác thư thái cũng từ đó mà truyền tới, Trần Nguyên bất giác cảm thấy có chút an tâm hơn nhiều.
"Hả? Sao lại biến thành chữ "Tử" rồi, không phải trước đó còn là chữ "Mẫu" sao? Trần Nguyên liếc nhìn chữ cổ trên thân kiếm có chút ngẩn ra tự lẩm bẩm.
"Tiền bối làm ơn cứu giúp bọn vãn bối và thành phố này, kẻ trước mắt chính là quái vật từ dị giới khác xâm nhập muốn chiếm giữ thành phố này, xin tiền bối ra tay cứu giúp, thành phố chúng ta nhất định sẽ hậu tạ!" Thanh niên cung kính chắp tay nói với Trần Nguyên như vậy.
"Ồ, sao ta phải giúp ngươi... Không đúng, ánh mắt tên quái vật ngươi là gì?" Trần Nguyên còn đang cân nhắc thì ai mà ngờ tên quái vật kia lại chủ động tấn công trước, con mắt trên trán nó đánh ra một tia sáng nóng rực quét ngang.
"Khốn nạn! Chết cho lão tử!" Trần Nguyên giận giữ phóng ra một lượng lớn linh lực chuyển hóa thành một quang hoàn bảo hộ trước người, đồng thời tay phải chém ra một kiếm.
Một kiếm này rõ ràng không dùng toàn lực, dù gì hắn cũng là bị đánh lén nên không phản ứng kịp.
Vốn trước đó Trần Nguyên đã bị thương, hiện tại lại không rõ thực lực đối phương như nào nên không định giằng co quá lâu. Chỉ thấy kiếm trên tay khẽ run lên, sau đó linh lực toàn thân hắn cuộn trào tiến vào thân kiếm.
Kiếm chỉ lên trời, vô tận kiếm quang cũng chậm rãi mà hiện ra, khí thế như trường giang đại hải.
Trong nháy mắt, trên không trung đã toàn kiếm là kiếm, sấm chớp mơ hồ hiện ra bên trong vô số kiếm, khí thế ngút trời. Quái vật thấy vậy lại cảm giác được uy hiếp tử vong, hắn đang định lùi lại nhưng chợt một tiếng hừ nhẹ từ sau lưng phát ra khiến hắn nhảy dựng người.
Quay đầu nhìn lại, một thanh niên diện mạo bình thường đã ở sau lưng gã, tay hắn còn đang vung trường côn đánh tới sau ót.
Quái vật sợ hãi lùi về sau, thế nhưng hắn lại sợ hãi phát hiện diện mạo tên đứng sau và người cầm côn vô cùng giống nhau, hắn gầm lên giận dữ đánh ra một quyền chứa đầy uy lực.
"Hừ, dám đánh ông này trước, hôm nay mày chết chắc rồi con!" Trần Nguyên giận dữ quát lớn, dựa vào công kích của bản thân hắn và thứ thân lập tức hóa giải một quyền có uy lực Trúc Cơ Trung Kỳ kia, kế đó hắn bắt đầu thi triển vô số kiếm ảnh trên không.
Kiếm ảnh trên không trung từ mơ hồ hóa ngưng thực, hóa thành những thanh trường kiếm sắc bén đánh xuống như vũ bão.
"Vô Tận Kiếm Triều, phá!" Trần Nguyên hét lớn thi triển ra kiếm kỹ, vô tận kiếm từ hư ảo hóa ngưng thực điên cuồng rơi xuống với uy thế kinh khủng.
Kiếm trên không trung dường như vô cùng vô tận, cứ một kiếm rơi xuống lại hình thành ra thêm một kiếm, luân phiên như vậy đánh xuống.
Quái vật thủ lĩnh thấy bản thân bị dồn vào thế bị động trở nên cực kỳ giận dữ, hắn dậm mạnh chân khiến mặt đất rung chuyển, không gian quanh hắn xuất hiện một vòng từ trường, khi những kiếm đầu tiên đánh xuống lật tức như bị lực đẩy nào đó đẩy bay đi.
Thứ thân ở một bên thấy vậy liền lao ra, một chân đạp đất phóng lên không, thông qua thuật ngự khí ngự lên trường côn lơ lửng trên không, một tay tế ra cự sơn áp xuống.
Chủ thân Trần Nguyên cầm kiếm lần nữa vung lên chỉ huy vô tận kiếm trên không đánh xuống ào ào, chỉ là thi triển một kiếm này khiến linh lực toàn thân hắn tiêu hao rất nhanh khiến bản thân hắn chỉ có thể cố chống cự, dù gì trước đó hắn cũng đã thi triển Bạo Huyết Thuật một lần nên bây giờ cũng không còn lại bao nhiêu sức lực.
Cự sơn vừa đánh xuống, Minh Hạo Côn dưới chân thứ thân Trần Nguyên cũng bay lên trên tay, hắn từ trên không đánh xuống một côn.
Dưới ba đòn thế công từ ba hướng khác nhau, thủ lĩnh đám quái vật nhe răng trợn mắt cắn cánh tay mình một cái, kế đó là một dòng máu nhỏ từ trên ngón tay chảy ra.
Thế nhưng cảnh tượng khó tin còn ở phía sau, giọt máu của tên kia đột nhiên hóa lớn, chỉ trong chưa đầy mấy hơi thở đã hóa thành một vũng máu lớn lơ lửng trên đầu quái vật.
Gã ta trực tiếp nhảy vào trong máu tươi kia sau đó khi lại lần nữa xuất hiện phía bên trên thì đã được bao phủ bởi một cái chiến giáp màu đỏ tươi tinh xảo.
"Đệch, siêu... Con mẹ nó siêu nhân à?" Trần Nguyên chỉ có thể hình dung tên này với mấy bộ phim siêu nhân hồi nhỏ hắn từng xem.
Chỉ là cảnh tượng quái dị này chẳng được bao lâu thì kiếm triều đã đổ bộ xuống lần nữa.
Sau khi mất đi từ trường quang tráo bảo vệ, vô tận kiếm kia trực tiếp tiếp xúc với chiến giáp trên người quái vật.
Vốn tưởng vô tận kiếm kia sẽ không thể phá được chiến giáp nhưng ai mà ngờ được thanh kiếm đầu tiên vừa đâm lên chiến giáp đã trực tiếp xuyên qua khiến tên quái vật kia cũng phải trợn mắt không thể tin, tiếp đó chính là sự sợ hãi tột độ.
Trần Nguyên cũng khá bất ngờ nhưng khi nghĩ kỹ cũng hiểu ra. Kiếm kỹ này dù gì cũng là từ trong Tịch Diệt Kiếm Pháp đi ra, uy lực dù yếu đi nữa thì cũng vẫn mang theo một chút tịch diệt chi khí nên chỉ với một cái huyết giáp vớ vẩn thế kia làm sao chịu nổi.
Vô tận kiếm vừa từ trời đâm xuống thì lại thêm một cự sơn áp đảo xuống, kế đó là trường côn với uy thế kinh thiên đập xuống khiến quái vật chỉ có thể thét dài tuyệt vọng.
Kiếm trên trời không dừng lại mà đan xen lại với nhau hóa thành một thanh kiếm khổng lồ đánh xuống, sau khi đánh nát thân thể tên kia thành một đám máu huyết thì vô tận kiếm tách ra biến hóa thành một kiếm trận vòng tròn không kẽ hở.
Nhìn từ bên ngoài có thể thấy rõ những thanh kiếm kia đã hóa thành một cái cối xay khổng lồ, theo sau khi Trần Nguyên vung kiếm chém ra thì những thanh kiếm này liên tục xoay tròn, nhìn kỹ lại càng chắc chắn thứ này chính là một cái cối xay, hai phần cối trên dưới rõ ràng đang xay ngược chiều nhau.
"Dưới tịch diệt chi khí và kiếm ma của lão tử, lão tử xem ngươi sống bằng cách nào!" Trần Nguyên suy nghĩ rất kỹ, hắn sợ kẻ thù sẽ có cách nào đó sống lại nên đã ra tay phải tàn độc, hồn phi phách tán, bằng không lỡ kẻ thù có cách khác sống lại thì rất phiền toái.
Kiếm trận tản đi, Trần Nguyên thân thể rã rời nhưng vì bên cạnh còn có người nên hắn không dám buông lỏng mà lấy ra một viên đan chữa thương uống vào sau đó quét mắt nhìn bốn phương.
Chỉ thấy đám quái vật còn lại khi thấy thủ lĩnh mất mạng đều chạy như điên quay lại cổng truyền tống muốn bỏ chạy trở về.
Thanh thế bên này quá lớn, đặc biệt là sau khi vô tận kiếm thi triển trên không trung càng khiến vô số máy bay chiến đấu quanh đó chú ý đến nên đều bay qua đây.
Khi thấy thủ lĩnh quái vật bị đánh chết, quân đội trên máy bay liền thôn báo tin tức trở về tổng bộ sau đó ào ạt xả súng vào đám quái vật bỏ chạy, chỉ trong nháy mắt thế cục đã xoay chuyển khiến đám quái vật chỉ có thể chạy trối chết.
"Bà nó, cái thứ quái vật này đến cả yêu thú cấp một cũng không bằng..." Dù nói vậy nhưng Trần Nguyên vẫn có chút e ngại tên Trúc Cơ Kỳ vừa rồi, nhưng giờ tên kia đã chết nên Trần Nguyên cũng không quá lo lắng.
"Ngươi tên gì? Đây là nơi nào?" Trần Nguyên nhìn sang tên thanh niên vừa rồi, hỏi.
"Tiền bối, vãn bối tên Chu Bình, công dân của Mặc Lăng Quốc, nơi đây là thành phố Hoa Lân, một thành phố nằm ở phía Đông Nam của Mặc Lăng Quốc..."
"Ra vậy, vậy ngươi định báo ân ta như thế nào nhỉ?" Sau khi nghe Chu Bình kể xong Trần Nguyên mới biết rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Hóa ra nơi này là một thành phố thuộc Mặc Lăng Quốc của hành tinh Minh Lan, từ xưa đến nay tinh cầu này vẫn luôn phải chống chọi với chiến tranh ác liệt từ sinh vật ngoài không gian, ví dụ như đám quái vật ban nãy.
"Tiền bối, ngài là Tiên Thiên Cảnh hay Uẩn Cơ Cảnh?" Chu Bình không vội đáp lại mà hỏi ngược một câu như vậy.
"Uẩn Cơ là cái gì? Kệ đi, ta làm sao lại ở đây, hơn nữa báo đáp ngươi nói đâu?" Trần Nguyên hơi tò mò nhưng không quá để ý lắm, hắn đưa tay ra hòng đòi quà báo đáp.
"Tiền bối, vãn bối nghĩ sở dĩ tiền bối xuất hiện ở đây là vì bị thanh kiếm trên tay ngài gọi tới!" Chu Bình nói.
"Hử?" Trần Nguyên có chút nghi ngờ nhìn Chu Bình.
"Là như này, khi cha ta giao Sinh Diệt Tử Kiếm lại cho ta đã từng nói bên trong kiếm có một pháp trận truyền tống, có thể dịch chuyển người ở đâu khác đến bên này, đương nhiên người được dịch chuyển đến phải là người sở hữu mẫu kiếm." Chu Bình giải thích.
"Mẫu kiếm? Cái này..." Trần Nguyên liếc nhìn thanh kiếm trên tay, hắn có chút hiểu ra vì sao thanh kiếm trên tay lại hơi khác so với kiếm trước đó.
"Ra là vậy, trả ngươi!" Trần Nguyên không chút lưu luyến trả lại kiếm, nhưng khi hắn định ném kiếm sang thì ấn ký trên kiếm lại phát sáng.
"Tiền bối, ngài sắp sửa bị truyền tống đi rồi, vãn bối... Vãn bối không có gì lọt vào mắt xanh tiền bối, cho nên thứ này đưa cho ngài!" Nói xong Chu Bình liền ném qua cho Trần Nguyên một cái hộp sát.
"Hẹn gặp lại các ngươi!" Trần Nguyên bắt lấy, không kịp xem đã cất vào trong trữ vật giới chỉ, chỉ trong mấy hơi thở đã bị truyền tống trận cưỡng ép truyền tống hắn đi.
Đăng bởi | HongLeee |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 29 |