Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tế Đàn

Tiểu thuyết gốc · 3270 chữ

Bên trong hang động tối đen.

Vô số khô lâu điên cuồng lao ra khỏi cửa động, hai mắt chúng cháy rực ngọn lửa trông cực kỳ điên cuồng.

Ở một nơi nào đó bên ngoài hang động, vô số khô lâu đang chiến đấu với năm người của Tuyết Liên Thánh Địa.

Thượng Quan Vân không thèm liếc mắt lấy một cái, tay áo phất qua nơi nào là khô lâu nơi đó liền hóa thành tro.

"Sư tỷ, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì mà đám khô lâu này xuất hiện nhiều như vậy?" Nữ tử bên cạnh khá là tò mò hỏi, trong ánh mắt nàng có một tia lo lắng xẹt qua.

"Ta cũng không rõ, chỉ nghe sư tôn nói lần này trong bí cảnh xảy ra dị biến nhưng không ngờ lại là tình hình như hiện tại, mọi người đề cao cảnh giác, chỉ e chúng ta đã sắp tiến vào khu vực trung tâm!" Thượng Quan Vân vừa chém giết mấy tên khô lâu vừa chậm rãi trả lời.

"Kỳ quái... Nơi này rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì?" Thượng Quan Vân dù là thánh nữ nhưng khi ánh mắt nàng nhìn thấy thứ trước mắt cũng không khỏi rợn cả tóc gáy, ánh mắt nàng đờ đẫn nhìn cảnh tượng đáng sợ trước mắt.

Trước mắt năm người là một phế tích đổ nát, ngày xưa có lẽ nơi này là một tòa thành trì nào đó, thứ khiến cho các nàng phải run sợ lúc này là một cái tế đàn rộng ở giữa quảng trường.

Quảng trường này chiếm hơn phân nửa diện tích tòa thành, quanh quảng trường là một cái pháp trận cực lớn, trận văn của pháp trận đào sâu xuống mấy thước, xây thành những rãnh sâu hình vòng cung, vừa vặn biến pháp trận thành một hình tròn lớn bao phủ quảng trường.

Những rãnh sâu do trận văn khắc thành kia chứa đầy máu tươi, toát ra mùi hôi tanh tưởi, nhưng điều khiến đám người Thượng Quan Vân sợ hãi lẫn cam phẫn chính là đầu nguồn chảy ra máu tươi.

Trên một cái tế đàn rộng lớn ở trung tâm pháp trận, vô số thi hài trẻ sơ sinh chồng chất lên nhau, những đứa trẻ này người thì bị cắt đứt đầu, người bị moi ruột ra bên ngoài khiến máu tươi không ngừng chảy ra, thi thể chúng chồng chất lớn gần hơn năm sáu quả núi nhỏ gộp lại.

Những thứ trên chưa phải là tất cả, ngoại trừ tế đàn khổng lồ những thi hài trẻ sơ sinh kia ra thì bên cạnh còn có sáu cái tế đàn khác, những tế đàn này đều có vô số thi thể nằm chồng chất ở đó, chỉ riêng một trong số tế đàn là có lượng thi thể khá ít.

Tuy nhiên chính cái tế đàn ít thi thể này lại khiến người ta ghê tởm nhất, vô số thi thể người chết nhuốm đầy máu tươi, trên tay mỗi người đều bị còng lại bằng dây xích nối liền với cột trụ ở trung tâm tế đàn, những thi thể này đều lóa lồ, một nam một nữ tạo thành tư thế ân ái của động vật.

Một cây lao đâm thẳng từ trên lưng người nam xuống xuyên qua người nữ, khó hiểu hơn nữa chính là dù những người này đã chết nhưng vẻ mặt sung sướng đầy thỏa mãn trước dục vọng của họ vẫn còn đó, thậm chí ở vị trí tiếp xúc của nào đó của mấy cái xác chết kia vẫn còn đang chảy ra chất nhầy màu trắng.

Cảnh tượng như vậy gần như chiếm trọn hết không gian tế đàn, mấy người Thượng Quan Vân thấy vậy đều cảm thấy toàn thân lạnh toát, trong ngực như có thứ gì đó muốn chui ra khỏi cổ họng.

Một nữ tử đi bên cạnh không nhịn được cơn buồn nôn mà trực tiếp nôn mửa tại chỗ, đồng thời cả đám người đều cảnh giác tế ra vô số pháp bảo.

"Tất cả cẩn thận, pháp trận này hình thành chưa quá lâu, hắc thủ chắc chắn còn ở đây!" Lời Thượng Quan Vân vừa dứt thì tiếng cười quái dị bỗng vang lên khắp phế tích.

Cả đám nhao nhao tế ra vô số pháp khí phòng ngự bao bọc bản thân lại rồi mới cẩn thận dò xét xung quanh, trong lúc bọn họ đều đang cảnh giác cao độ thì một bàn tay khô quắt bỗng đặt lên trên vai Chu Thiên Minh khiến gã giật mình tách rời khỏi mấy người còn lại, đao trên tay vung lên chém đến cánh tay khô quắt trên không trung.

"Khà khà khà, đao tốt, tu tiên giả sao? Tiếc là ngươi sống không lâu đâu." Âm thanh từ trên cánh tay vừa bị đánh bay ra cách đó mấy mét phát ra tiếng cười quái dị.

"Ngươi là ai?" Chu Thiên Minh làm như không nghe lời cánh tay vừa nói, hắn khẽ nhíu mày lại hỏi.

"Khà khà, ta sao? Ta nói ta là chủ nhân của nơi này ngươi có tin không?" Cánh tay kia lại phát ra tiếng cười đặc trưng của mình, nói.

Năm người quay đầu nhìn nhau, tất nhiên cả bọn đều tin tưởng nó là chủ nhân nơi này, ánh mắt liếc nhau chủ yếu là hỏi ý kiến nhau nên làm như thế nào tiếp theo.

Theo Thượng Quan Vân gật đầu một cái, cả năm người tách ra, dẫn đầu là Thượng Quan Vân tế ra một thanh kiếm, vừa chém ra một kiếm chính là vũ bão cuồn cuộn kéo đến.

Chu Thiên Minh theo sau chém ra một đao, một đao này không giống với bốn người còn lại mà trực tiếp toàn thân di dịch đến trước cánh tay kia đồng thời đánh ra.

Khi tung ra đòn đánh, trên bầu trời bốn người Thượng Quan Vân hình thành một cái lốc xoáy, sấm sét từ trong đó phóng ra mấy đạo thiên lôi, dường như chỉ cần các nàng dám đánh ra thêm một đòn nào đó nữa thì sẽ bị những tia sét kia đánh xuống ngay.

"Áp chế uy lực đòn đánh, tuyệt đối không được vượt qua uy lực Trúc Cơ Cảnh!" Thượng Quan Vân trầm mặc nói, vừa rồi vì quá gấp nên cả đám người đều quên áp chế uy lực đòn đánh.

Nhưng điều thật sự khiến Thượng Quan Vân cảm thấy nặng nề chính là cánh tay khi đối đầu những đòn đánh này lại chẳng có ý muốn né tránh.

Chỉ thấy cánh tay kia phất một cái đã đánh bay tất cả đòn đánh, sau đó Chu Thiên Minh bị đánh bay ra xa mấy trượng.

Vẻ thong dong vốn có trên mặt mấy người Thượng Quan Vân đã sớm biết mất, thay vào đó là sự nghiêm trọng chưa từng có.

"Các ngươi đã có duyên tới đây, vậy liền trở thành tế phẩm của ta đi hahaha!" Cánh tay khô quắt lại lần nữa cười phá lên nói.

Lời cánh tay kia vừa dứt thì toàn bộ khu vực xung quanh mấy trượng rung động, mặt đất dưới chân mọi người dường như có thứ gì đó muốn chui ra.

Từ dưới mặt đất bỗng chui ra vô số bàn tay khô lâu tóm lấy cổ chân đám người Thượng Quan Vân, Chu Thiên Minh dậm mạnh chân muốn dãy thoát nhưng cũng chỉ thành công cốc.

Khi bọn hắn sắp sửa bị kéo xuống đất thì trước ngực Thượng Quan Vân lóe ra một tia sáng, từ trong đó bay ra một hạt châu màu sắc sặc sỡ.

Hạt châu vừa bay ra đã vỡ vụn thành mảnh nhỏ, cùng lúc toàn bộ năm người Thượng Quan Vân cũng bị ánh sáng từ hạt châu chiếu lên lập tức biến mất tại chỗ.

Ở trước quảng trường, bàn tay khô hơi chút ngẩn ra, hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì thiên lôi vì cảm nhận được uy lực siêu việt Trúc Cơ Kỳ vừa rồi của hạt châu, vì vậy mà đánh xuống vô số đạo thiên lôi, trực tiếp phá hủy một số trận văn của pháp trận nơi mấy người Thượng Quan Vân vừa đứng.

"Chết tiệt, các ngươi muốn chết!" Cánh tay kia phát ra một tiếng thét giận dữ, nó bay lên không vẽ ra vố số đường nét kỳ lạ hòng chữa trị Trận Văn.

Qua thời gian một tuần trà cuối cùng những chỗ bị thiên lôi đánh trúng đã được chữa xong, lúc này bỗng có một thanh niên diện mạo anh tuấn chui ra từ trong khe rãnh chứa đầy máu kia.

"Nhiều năm như vậy rồi, nếu ta ra ngoài liệu nàng còn nhận ra ta không? Một cái chớp mắt chính là năm vạn năm, nàng chắc hẳn đã quên ta rồi nhỉ?" Nam tử anh tuấn nhìn trận văn đã được chữa trị hoàn thành đồng thời bắt lấy cánh tay khô quắt kia, chậm rãi dùng một loại bí pháp nào đó gán ghép vào bên tay trái của hắn.

Trong hang động tối đen, khô lâu chẳng biết bị thứ gì thu hút bỏ chạy ra ngoài hết, nói là hang động nhưng nơi này rộng lớn vô cùng, ở bên cạnh Ngộ Đạo Trà Thụ xây dựng một cung điện bằng khô lâu rất lớn.

Bên trong cùng điện có một bộ khô lâu đang ngồi trên một cái ghế đá lớn, hai ngọn quỷ hỏa trong mắt nó đang hướng thẳng đến một thanh kiếm đặt trước mắt hắn.

Đang khi khô lâu ngắm nhìn thanh kiếm này thì bên ngoài bỗng có mùi sinh mệnh thể đang tiến đến khiến nó chợt ngẩng đầu lên trông về phía cửa.

Ở bên ngoài cung điện, đám tu sĩ Trúc Cơ Kỳ vô cùng hưng phấn đứng trước Ngộ Đạo Trà Thụ, cung điện khô lâu trong mắt bọn hắn đã sớm bị cổ thụ khiến cho lu mờ.

Những người có mặt đều cảnh giác nhìn nhau, mùi thuốc súng đã sớm bốc lên, thử hỏi có mới ai sẽ kiềm chế được lòng tham của bản thân trong trường hợp này.

Mặc Vũ dẫn theo đám người Mặc Tương âm thầm ở một bên quan sát, mặc dù gia tộc các nàng là gia tộc cấp nhất lưu nhưng đệ tử Trúc Cơ Kỳ trong thế hệ này quá ít ỏi, hơn nữa thực lực tổng thể cũng chẳng ra làm sao nên nàng không dám trực tiếp giằng co với gia tộc khác.

"Tiểu thư, chúng ta..?" Mặc Tương nhìn các gia tộc khác cảnh giác lẫn nhau không kìm nổi cũng muốn tranh giành cổ thụ liền hỏi Mặc Vũ.

"Không muốn sống nữa thì ngươi có thể thử!" Mặc Vũ lườm hắn một cái, nói.

Đúng lúc này ánh mắt nàng chú ý đến một thân ảnh trong đám đông, nữ tử kia vẫn luôn điệu thấp đi trong đám người nên không có quá nhiều người để ý đến nàng, nhưng chỉ vừa xuất hiện nàng đã bị Mặc Vũ nhận ra ngay.

Mặc Vũ giả bộ như vô tình chậm rãi đi về hướng nữ tử kia, đám người Mặc Tương cũng không dám trì hoãn liền theo sát sau.

"Hứa cô nương, hóa ra ngươi cũng ở đây!" Mặc Vũ dùng thần thức truyền đến nữ tử nọ.

"Ngươi là?" Nữ tử kia ngẩng đầu nhìn một hồi ánh mắt mới liếc tới chỗ Mặc Vũ, vừa nhìn nàng cũng nhận ra nàng kia, hai người chậm rãi dùng thần thức truyền âm sau đó đều chậm rãi tách khỏi đám đông đi về phía sau.

"Mặc cô nương, sao ngươi lại đến nơi này" Nữ tử họ Hứa nói, mà Mặc Vũ nghe vậy cũng đáp lại:

"Chuyện này nói ra cũng không có gì, kỳ thực lần này gia tộc nhận được tin nơi này có khả năng xuất hiện dị bảo tuyệt thế nên phái ta tới đây..."

"Sư đệ của ta, hắn cũng tới đây chứ?" Đợi nghe rõ tất cả ngọn nguồn, Hứa Thanh Hà chậm rãi gật đầu hỏi một câu.

Việc Trần Nguyên ở rể Mặc Gia cũng không phải chuyện gì bí mật, huống hồ lúc trước Trần Gia có thể biết được tin tức của Trần Nguyên cũng là do biết được tin tức từ chỗ hai sư đồ Hứa Thanh Hà.

"Hắn... Đúng là hắn đã vào trong này, chỉ là..." Mặc Vũ có chút lo lắng nhưng chỉ có thể giải thích ấp úng như vậy.

Hứa Thanh Hà liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt có chút ý vị sâu xa nhưng vẫn không nói gì.

"Được rồi, vậy ta sẽ đi tìm hắn, còn các ngươi?" Hứa Thanh Hà nhanh chóng quyết định, nàng nói.

"Ta..." Lời Mặc Vũ chưa dứt thì phía bên đám đông các thế lực đã bắt đầu ẩu đả, vô số pháp khí đánh ra khiến không gian rộng lớn này nhấp nháy ánh sáng khác nhau, tiếng binh khí leng keng không ngừng.

Phía bên kia, một tên đệ tử của một nhất lưu tông môn cầm trên tay một hạt châu, hắn ném lên trời tạo ra một vụ nổ lớn.

Vụ nổ không chút tổn hại đến những người xung quanh, càng chẳng tổn hại chút nào đến không gian xung quanh, thay vào đó là tạo ra một lớp chắn màu trắng bao phủ lại toàn bộ người có mặt.

"Chết tiệt! Đây là kết giới phong ấn, hắn muốn nhốt chúng ta lại đây một mình kiếm hời, ngăn hắn lại." Người xung quanh nhìn ra mánh khóe của tên kia liền tức giận quát, đám người đồng loạt chuyển công kích sang hướng người vừa thi triển kết giới.

Đáng tiếc người nọ đã sớm chạy khỏi kết giới, mà kết giới này lại cực kỳ vững chắc nên không mảy may bị tổn hại.

Bao gồm cả đám người Mặc Vũ cũng bị nhốt vào kết giới, lúc này các nàng và những người khác chỉ có thể nhìn tên kia vươn tay lấy ra một kiện pháp bảo ra chuẩn bị thu cây cổ thụ kia.

Khi tất cả mọi người đều căm giận đến nỗi muốn xé xác tên kia ra thì pháp bảo trên tay hắn đã bắt đầu mở ra, chuẩn bị thu cái cây cổ thụ kia vào. Thế nhưng người nọ đột nhiên dừng động tác trên tay lại, toàn thân hắn cứng đờ tại chỗ.

Ngay lúc này, từ sau lưng người nọ mọc ra năm cái móc câu, cẩn thận nhìn kỹ có thể thấy năm cái móc câu này rõ là năm ngón tay khô lâu rất dài.

Năm ngón tay lần nữa chui vào cơ thể người nọ, lập tức từ trong cuồng phun ra máu tươi, thân thể gã cũng theo đó ngã xuống.

Lúc này, xuất hiện trước mặt mọi người chính là một bộ khô lâu được bao kín trong một cái áo choàng màu đen, hai mắt nó chứa quỷ hỏa, sau lưng đeo một câu đại đao.

"Không ngờ rằng động tĩnh lần này lại thu hút nhiều người đến như vậy! Cũng tốt, tiếp theo là lúc các ngươi phải cống hiến sức lực cho ta rồi!" Khô lâu mở miệng với giọng nói khàn khàn, thấy vậy mọi người đều không khỏi ngạc nhiên, bởi vì trước đó bọn họ đã gặp vô số khô lâu khác nhưng bọn chúng rõ là không biết nói tiếng người.

Bước chân khô lâu chậm rãi bước về phía trước, mà thi thể tên vừa rồi vừa bị giết chết không biết bằng cách nào đó đã hóa thành một bộ khô lâu.

Hai mắt khô lâu lóe ra hai ngọn lửa màu tím, nó chậm rãi cử động thân thể khô lâu của mình rồi đứng sau khô lâu mặc áo choàng nọ.

"Ngươi là ai?" Nhìn khô lâu kia đang chậm rãi bước tới, một bạch y nữ tử che mặt bằng vải mỏng trong đám người vừa thoát khỏi kết giới liền lên tiếng, giọng nói trong trẻo của nàng lập tức thu hút ánh mắt một số người.

Khô lâu nhìn sang, chỉ thấy thân hình nàng ngoại trừ hai chữ cực phẩm ra thì không còn từ nào để diễn tả, tuy nhiên khuôn mặt đã sớm bị che lại bởi vải mỏng của nàng thì hắn không rõ.

Ở một bên, Mặc Vũ trông thấy nữ tử áo trắng vô thức cảm thấy có chút quen quen nhưng lại không thể nhớ rõ nàng là ai, nàng chỉ có thể thầm ra hiệu cho đám tử đệ gia tộc cùng Hứa Thanh Hà chậm rãi lùi về sau.

"Thần Vũ Thánh Địa Trung Châu sao?" Đúng lúc này khô lâu cũng ngoảnh đầu nhìn nữ tử áo trắng, vừa liếc qua hắn đã nhận ra nàng này đang hạ tu vi để tránh khỏi quy tắc áp chế, hắn dùng giọng nói có chút khàn khàn của mình hỏi một câu.

"Quả nhiên, có thể nhận ra ta là người của Trung Châu Thánh Địa, vậy thì tin tình báo là đúng, ngươi chính là Nam Vô Cương!" Nữ tử áo trắng cảm giác nặng trĩu trong lòng, giọng nàng có chút không chắc chắn hỏi.

"Còn có thể nhớ đến tên tuổi của ta, quả đúng là chỉ có Thánh Địa các ngươi mới có thể làm được, vậy đi, niệm tình ngươi đã nhận ra ta, ta sẽ cho ngươi chết thống khoái hơn những người khác! Ngươi thấy thế nào?" Khô lâu dùng giọng nói có chút quái dị hỏi.

Đúng lúc này, không gian xung quanh có chút vặn vẹo, khô lâu có chút hoài nghi nhìn về phía động phủ của mình, nhưng khi hắn còn chưa kịp nghĩ thì không gian cách đám đông không xa bỗng bị xé toạc, từ trong đi ra năm người.

Khô lâu lại càng cảm thấy kỳ quái hơn, rõ ràng tu vi của nó vô cùng mạnh nên cảm nhận rất rõ không gian vặn vẹo hình như xuất hiện trong động phủ của nó, thế nhưng đám người kia rốt cuộc là chuyện gì.

"Hửm..." Đột nhiên hai ngọn quỷ hỏa trong hốc mắt khô lâu có chút chập chủng, bàn tay xương của nó có chút run rẩy, bởi vì hắn cảm thấy khí tức của những người vừa tới vô cùng quen thuộc.

Mà cùng lúc đám năm người Thượng Quan Vân xuất hiện trong hang động lớn kia cũng là lúc Trần Nguyên vừa vặn bị dịch chuyển trở lại trước Mẫu Kiếm.

"Chết tiệt, má nó chứ đen vãi chưởng, rõ ràng đang yên yên ổn ổn dịch chuyển trở về sao lại bị hút vào không gian loạn lưu chứ!" Trần Nguyên bị rơi từ trên bàn đá xuống mặt đất không khỏi chửi rủa.

Vốn hắn có thể được dịch chuyển về sớm hơn nhưng không ngờ tới trong lúc dịch chuyển lại bị rơi vào một không gian loạn lưu, may mắn trong lúc nguy cấp mẫu kiếm hình như thúc động năng lực nào đó ở đầu cuối không gian nên hắn mới có thể thoát khỏi.

Bạn đang đọc Khí Vận Chi Chiến sáng tác bởi HongLeee
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HongLeee
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.