Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chu Hồng Đạo Quả

Tiểu thuyết gốc · 3022 chữ

"Thật không ngờ ta chờ bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được các ngươi!" Khô lâu Nam Vô Cương gần như điên cuồng cười lớn, có chút không kìm nổi hưng phấn mà chỉ thẳng tay vào đám năm người vừa tới, nói.

Năm người Thượng Quan Vân mờ mịt nhìn nhau không hiểu cái mô tê gì, nàng liếc nhìn khô lâu một cái rồi hỏi dò: "Các hạ là...?"

"Ta sao? Hậu bối như ngươi không biết ta là ai cũng đúng, nhưng ngươi chỉ cần biết hôm nay các ngươi đều phải bỏ mạng lại đây!" Lời Nam Vô Cương vừa dứt, một kết giới lớn lập tức bao phủ lại không gian xung quanh, đồng thời hơn mười mấy cái lối vào hang động cũng đóng lại.

"Mọi người cảnh giác, lập tức chuẩn bị chiến đấu!" Không biết là ai trong lúc tất cả mọi người còn đang hỗn loạn đã hô lên, theo sau đó là tất cả mọi người lần lượt tế ra pháp khí của bản thân.

Đao sau lưng Nam Vô Cương phóng lên không trung, cách không đánh ra một đao kinh đào hãi lãng.

"Quang Liên Tráo!" Nhận thấy một đao kia rõ ràng chém về phía mấy người mình, Thượng Quan Vân không chút do dự thi triển ra một chiêu, lập tức không gian quanh các nàng được bao phủ bởi một hư ảnh hoa sen khổng lồ.

Một đao đánh xuống bị cản lại, khô lâu thong dong thu hồi lại đao chiêu, hắn vung vẩy cự đao trên tay, lần nữa cách không chém ra mười mấy đạo đao nhận bay đi.

Một kích này của Nam Vô Cương là dùng tu vi siêu việt Trúc Cơ Kỳ đánh ra, ngay chớp mắt trên không xuất hiện vô số lôi điện dường như muốn xé mở không gian đánh xuống gã.

Đánh tiếc trong sự chờ đợi của mọi người, đạo thiên lôi kia lại không đánh xuống mà thay vào đó chậm rãi thu lại.

Ánh mắt đám người nhíu chặt, bên trong có thể thấy rõ sự sợ hãi bất an, đương nhiên không bao gồm thánh nữ Thượng Quan Vân.

Trên tay Thượng Quan Vân đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, nàng chỉ vung lên một cái đã thấy cuồng phong gào rít, thiên địa như muốn vì một kiếm này của nàng mà xé nứt ra.

Kiếm mang bay ra chém thẳng vào mấy đạo đao nhận đánh tới khiến công kích hai bên triệt tiêu lẫn nhau.

Ngay lập tức trên bầu trời tụ hội một đám mây đen, thiên lôi chằng chịt kéo đến muốn đánh xuống mấy người Thượng Quan Vân.

Thượng Quan Vân nhanh tay lẹ mắt, nàng trực tiếp tế ra một cái bình nhỏ, vừa mở nắp ra, từ trong bỗng có một đám khói đen lao ra tụ thành một hình người nam tử râu dài chắn phía trên đỉnh đầu mấy người.

Thiên lôi đánh xuống tới nửa chừng chỉ trong nháy mắt đã ảm đạm thu lại, mây đen chậm rãi tiêu tán, chỉ còn lại sự trợn mắt há mồm của đám người xung quanh.

Đến cả Nam Vô Cương cũng vô cùng kinh ngạc, miệng khô lâu của hắn khép mở nói: "Ngươi làm sao làm được? Thiên đạo chính là thứ khó tránh nhất, các ngươi như này chính là nghịch thiên!" Lời nói tới đây hắn bỗng như nhớ ra gì đó.

"Chờ chút! Chẳng lẽ... Không thể nào... Hahaha, danh môn chính phải cái chó má các ngươi, cười chết ta mất! Đến cả việc thu thập thiên địa khí vận các ngươi cũng làm được, phải biết để có thể thu thập thiên địa khí vận thì phải đồ sát cướp đoạt khí vận từ đám khí vận chi tử! Xem ra các ngươi đã giết không ít thiên kiêu nhỉ, hahaha..." Giọng nói khàn khàn kèm với điệu bộ điên cuồng cười to của Nam Vô Cương khiến cho đám người nghe thấy không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Một vài người thuộc các gia tộc lớn đương nhiên biết rõ cái gì gọi là khí vận chi tử nên ánh mắt không khỏi đều nhìn sang bên đám người thánh địa.

"Chuyện này..." Ngay cả bạch y nữ tử đeo khăn che mặt trước đó cũng khẽ liếc ngang, trong lòng không khỏi tự hỏi.

"Muốn quăng nồi cho người khác đội sợ gì không có lý do, thánh địa chúng ta há lại làm những chuyện thương thiên hại lý như vậy, huống chi đây rõ ràng chính là bí pháp của bản thánh địa!" Thượng Quan Vân không biến sắc, dù nàng không biết rõ thứ trong bình là gì nhưng nếu đã là đại trưởng lão đưa cho thì tất nhiên sẽ không phải thứ như tên khô lâu trước mắt nói.

"Ngươi tên là gì?" Một trong số mấy nữ tử đi bên cạnh Thượng Quan Vân có chút biến đổi sắc mặt sau khi nghe khô lâu nói những lời vừa rồi, nàng có chút không chắc chắn hỏi.

"Hahaha, ta đã nói rồi, tên ta là Nam Vô Cương, Nam Vân Phi kia, hừ! Con tiện nhân đó không ai khác chính là muội muội tốt của ta đấy!" Khô lâu gần như điên cuồng nói ra những lời này, hốc mắt hắn chăm chú nhìn năm người kia đồng thời ngón tay đang chậm rãi làm ra một động tác bí mật.

"Ngươi..." Nữ tử vừa rồi lên tiếng hỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nàng là một trong số những người đã theo chân đại trưởng lão lâu nhất nên biết một ít chuyện cũ của nàng, hơn nữa lần này ra ngoài vốn là do đại trưởng lão phái nàng đi ra để tra tìm tung tích của tàn dư năm đó.

"Không ngờ ta vẫn còn sống phải không! Thú vị thật, hôm nay có thể tận tay giết chết đám khốn Tuyết Liên Thánh Địa các ngươi thật đúng là không còn gì bằng!" Lời vừa dứt, không gian xung quanh động lớn liên tục rung động.

Từ dưới mặt đất nứt ra vô số khe nứt lớn, vô số khô lâu nhanh chóng từ trong đó chui ra bao vây những người xung quanh lại, trận chiến giữa khô lâu và người bắt đầu nổ ra, cùng lúc đó Nam Vô Cương cũng động.

Cốt đao trên tay nam vô cương vung lên đồng thời áo choàng vốn choàng kín thân thể hắn cũng mở ra, để lộ ra bên trong thân thể hắn là một bộ xương bình thường nhưng lại khắc vô số hoa văn kỳ lạ.

Vô số hoa văn trên thân thể hắn phát sáng, đồng thời cốt đao trên tay ngưng tụ, hắn lao đến nhanh như điện chớp, chỉ nháy mắt đã xuất hiện trước năm người Thượng Quan Vân.

"Táng nhân!" Âm thanh quái dị của Nam Vô Cương vang lên, một thức kiếm này đánh ra với uy lực kinh người, gần như những người ở gần phạm vi đó mấy trượng đều bị sóng đao quét đến khiến cho toàn thân hóa thành tro, đương nhiên những người xui xẻo này không bao gồm đám người Thượng Quan Vân.

Chỉ thấy Thượng Quan Vân động tác càng nhanh hơn, kiếm trên tay vung lên không trung, miệng thầm đọc một khẩu quyết nào đó đồng thời nàng và cả bốn người còn lại đều cùng lui về sau mười mấy bước.

Một kiếm chỉ lên kéo đến vô số hơi nước, trong hơi nước mơ hồ ngưng tụ ra một đóa hoa sen vô cùng đẹp mắt, chỉ là rất nhanh nó lại hóa thành vô số cánh hoa nước tung bay quanh kiếm.

Một kiếm chém ra, vô số cánh hoa đánh thẳng về phía khô lâu đang lao tới, mà cùng lúc đó bốn người khác cũng đánh ra những chiêu thức mạnh nhất mà bản thân có thể đánh ra.

Những đòn đánh này gần như là dùng tu vi chân chính của họ, bởi vậy nên đám người xung quanh trong lúc chiến đấu với đám khô lâu không kịp đề phòng đều bị dư uy đánh chết hơn mười mấy người.

Thiên lôi lần nữa giáng xuống nhưng lại bị khí đen từ trong bình ngăn cản, mà phía khô lâu thì càng không phải nói, sau khi hoa văn trên xương cốt hắn phát sáng mấy cái thì thiên lôi vốn đang hội tụ cũng đã tiêu tán ngay lập tức.

Người xung quanh nhao nhao né tránh khỏi chiến trường của năm người Tuyết Liên Thánh Địa cùng khô lâu, để lại một đám năm người đánh nhau kéo dài một khắc nhưng chẳng thể phân ra thắng thua.

Chiến trường bên đám người Mặc Vũ cũng không khá hơn là mấy, lúc này Mặc Vũ cùng Hứa Thanh Hà đang phải giằng co với một tên khô lâu có tu vi Nguyên Anh Hậu Kỳ, may mắn thay nó cũng không có thủ đoạn như Nam Vô Cương nên không thể thi triển ra tuyệt chiêu trên cấp Trúc Cơ.

Vẻ mặt mấy người Mặc Vũ vô cùng lo lắng, chủ yếu là vì số lượng khô lâu quá đông, hơn nữa mỗi một người sau khi bị khô lâu giết chết đều sẽ hóa thành một bộ khô lâu mới khiến đám người vô cùng chật vật đối phó.

Mặc Vũ và Hứa Thanh Hà bởi vì đối phó với cùng một đối thủ nên rất nhanh bị tách khỏi đám người Mặc Gia khác.

Đúng lúc này bỗng một cây cốt mâu từ một bên bay qua, chỉ thiếu chút là đã đâm trúng vào một bên mặt Hứa Thanh Hà.

Nàng quay đầu lại nhìn mới biết hóa ra nơi cốt mâu đánh tới là từ trên một con khô lâu đang chiến đấu với nữ tử áo trắng của Thần Vũ Thánh Địa.

Chỉ trong chốc lát, chiến trường của ba người các nàng bị kéo lại gần, dù là lần đầu gặp mặt nhưng Mặc Vũ vẫn luôn cảm thấy dáng người kia trông như đã từng gặp nên khi thấy hai con khô lâu đồng loạt tấn công nàng ta Mặc Vũ liền không ngần ngại ra tay chống đỡ một khô lâu.

"Đa tạ!" Nữ tử kia chỉ kịp nói một lời cảm ơn như vậy rồi lại tiếp tục đối phó với khô lâu trước mắt, lập tức chỗ ba người họ liền thành thế trận ba đánh ba.

Nam Vô Cương đá bay Chu Thiên Minh, đao trên tay lần nữa chém về sau khiến một nữ tử khác bị đánh bay.

"Ngươi đừng vội vui mừng, nếu không phải ở nơi đây tu vi bị áp chế thì chỉ sợ ngươi còn chả chống đỡ được hai chiêu của thánh nữ!" Nữ tử do đại trưởng lão phái đến sau khi bị đánh trọng thương có chút tức giận nói.

"Nực cười, nếu không phải ở nơi này bị áp chế tu vi thì tiện nhân Nam Vân Phi đó đứng trước mặt ta còn phải sợ hãi bỏ chạy, huống chi đám sâu kiến các ngươi!" Nam Vô Cương không biết nên cười hay khóc, nói.

Kiếm trên tay Thượng Quan Vân vừa tụ lực để đánh ra đại chiêu vừa phải thúc dục khí đen trong bình ngọc khiến nàng bất đắc dĩ chỉ có thể trở thành người trợ chiến, cơ hội ra tay thực sự khá ít.

Đao trên tay khô lâu lần nữa ngưng thành đại chiêu, miệng quát lớn chém ra, Thượng Quan Vân thấy vậy cũng đồng thời đánh ra một kiếm.

Đúng lúc đao trên tay Nam Vô Cương đang chém ra nửa chừng thì ngọn lửa trong hốc mắt hắn bỗng hơi chút chập chùng sau đó hoa văn trên thân thể hắn nhấp nháy mấy cái, toàn thân lảo đảo muốn lùi về sau nhưng lại cảm nhận được một loại cảm giác chết chóc kéo đến.

"Chết tiệt! Rốt cuộc là ai?" Nam Vô Cương miễn cưỡng chống đỡ một kiếm nhưng xương cốt trên tay hắn rõ ràng đã bị nứt ra khiến hắn chỉ có thể lảo đảo lùi về sau.

Cảm nhận được khí tức khô lâu trước mắt biến hóa, đám người Thượng Quan Vân đồng loạt đánh ra chiêu thức mạnh nhất của bản thân, muốn tiếp cận một kích tất sát khô lâu.

Chỉ là đột nhiên khô lâu lại bỏ chạy, hắn giận dữ nhìn về phía động phủ của mình quát lớn.

Hắn còn chưa chạy tới cửa động phủ thì bỗng thấy một bóng hình chạy nhanh ra khỏi đó, tay vung lên làm tư thế ném vật nào đó.

Thời gian quay lại hơn nửa khắc trước.

Trần Nguyên sau một trận tức tối cuối cùng cũng dần lấy lại bình tĩnh, hắn chậm rãi ngó nhìn xung quanh căn phòng chứa đầy xương cốt.

"Ồ!" Trần Nguyên mở hộp vuông trước đó lấy được từ Chu Bình, sau khi thông qua đạo đồng dịch và đọc xong tờ hướng dẫn trong đó hắn không khỏi trố mắt, trong lòng cảm thấy cực kỳ hưng phấn.

Bên trong hộp vuông là ba mươi quả lựu đạn, năm quả bom neutron dạng thu nhỏ và một quả bom cobalt, mấy thứ vũ khí khoa học tiên tiến này hân hiểu biết khá ít, hơn nữa hầu như chúng đều đã bị cải tiến khác xa kiến thức hắn từng tìm hiểu qua!

Ngoại trừ những thứ đó ra bên trong còn có một loại gồm mười quả bom khá kỳ lạ, dù là trong phim khoa học viễn tưởng Trần Nguyên cũng chưa từng thấy qua.

Loại bom này có tên là bom nén, sau khi phát nổ sẽ khiến mọi vật trong không gian hơn phạm vi mấy mét xung quanh vụ nổ bị nén lại tại một điểm, đối với thứ này Trần Nguyên cũng cảm thấy khá hứng thú.

Cất cái hộp nhỏ trên tay lại, hắn không khỏi cảm thấy có chút hài lòng, dù gì thứ này cũng coi như là vật chứa không gian nên để lại sau này còn có thể dùng tới.

Ánh mắt Trần Nguyên đảo một vòng qua căn phòng, kết quả là thông qua Đạo Đồng hắn lại trông thấy ở một góc trong phòng có một lối vào bị che kín lại bằng pháp trận nào đó, nếu không có đạo đồng chỉ sợ hắn cũng sẽ không nhìn ra.

Trần Nguyên dùng đạo đồng đến mức cực hạn khiến mắt hắn chảy ra một dòng máu nóng mới miễn cưỡng tìm ra điểm mở trận.

Trước khi tiến vào hắn đã suy nghĩ rất kỹ, thông thường những nơi như này thường sẽ rất nguy hiểm, bởi vậy hắn quyết định một khi có nguy hiểm sẽ chạy trốn, đương nhiên vũ khí bảo mạng bây giờ cần dùng tới chính là mấy quả bom kia rồi.

Vừa đi vào trong, thứ xuất hiện trước mắt Trần Nguyên là một hang động lớn, phía trên có một thác nước chảy xuống, ánh sáng cũng từ trên chiếu xuống khiến nơi này không những không tối tăm như những hang động bình thường mà lại còn rất sáng tỏ.

"Đó là..." Trần Nguyên vừa liếc mắt đã để ý đến một cái pháp trận ở gần bên thác nước.

Bên trong pháp trận là một cái cây cao hai thước, phía trên cây là vô số lá màu đỏ rậm rạp, thế nhưng trên cả thân cây lại chỉ có duy nhất một trái cây màu đỏ.

Quả có hình dạng trái ớt, rơi vào mắt Trần Nguyên rõ ràng không khác ớt chỉ thiên hắn thường ăn ở thế giới cũ, khác biệt duy nhất chính là trái này khá lớn, kích thước ít nhất cũng phải bằng một cái bàn tay người lớn.

"Thật sự là Chu Hồng Đạo Quả! Quá tốt rồi!" Trần Nguyên mừng rỡ không thôi, hắn gần như muốn lao đi hái lấy nhưng lại sợ trận pháp kia đánh chết nên không dám manh động.

Cẩn thận nhìn xung quanh động một hồi, Trần Nguyên lại thấy bên trong cùng hang động là một động phủ khác, bên ngoài không có trận pháp nào bảo vệ, dù sao nơi quái quỷ này thì ai lại lui tới thường xuyên, có lẽ là vậy nên chủ nhân nơi này nới không thèm bố trí trận pháp.

Trần Nguyên quyết định sẽ đi vào động phủ xem thử trước, nghĩ là làm, hắn không chút chần chờ đi vào trong động phủ.

Bên trong động phủ không có chút gì ngoại trừ xương khô chồng chất thành đống, mà thứ khiến hắn còn cảm thấy có chút thuận mắt chính là cái hộp trên giường đá.

Mở hộp ra, bên trong chỉ có mười mấy hộp lá Trà Thụ trông có chút thâm niên, còn lại là một quyển sách chỉ ghi một chữ Địa trên bìa.

Cân nhắc an toàn nên Trần Nguyên không ở lại lâu, hắn đi ra ngoài tiếp tục quan sát pháp trận bên ngoài Chu Hồng Đạo Quả.

Trận pháp này là loại hình giảo sát, còn tên trận thì Trần Nguyên không biết, thế nhưng thông qua Đạo Đồng hắn có thể thấy bên trong trận còn có một ấn ký.

Loại ấn ký này trông vô cùng lạ, nó giống như một ngọn lửa vô hình vậy, dù là Đạo Đồng nhìn cũng phải mất một chút thời gian mới nhìn ra được một chút manh mối.

"Xem ra người bố trận muốn thông qua ấn ký này để phát hiện tình hình trong này, nhưng mà sao ta lại cảm thấy ấn ký này trông giống quỷ hỏa trong mắt đám khô lâu kia thế nhỉ?"

Bạn đang đọc Khí Vận Chi Chiến sáng tác bởi HongLeee
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HongLeee
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.