Chạy!
Không quản Đạo Đồng có đang chảy máu hay không, Trần Nguyên cực kỳ quyết đoán thăm dò vào sâu trong pháp trận, kết quả nhận lại chính là cơn đau như búa bổ truyền tới đầu hắn.
Thực ra Trần Nguyên có thể để thứ thân của mình làm việc này nhưng bởi vì đang để thứ thân nghiên cứu luyện đan thuật và Lục Trọng Ấn đệ tam trọng đến giai đoạn mấu chốt nên hắn chỉ có thể đích thân thử.
Ánh mắt Trần Nguyên lần nữa xoay chuyển đồng thời di dời đạo đồng vào thứ thân trong thức hải.
"Ngươi nghĩ xem, mấu chốt của trận pháp này nằm ở đâu?" Mặc dù Trần Nguyên vô cùng không muốn quấy rối thứ thân nhưng vì việc cấp bách trước mắt nên hắn chỉ có thể tạm thời để thứ thân thử lại lần nữa.
Khiến Trần Nguyên thở phào là thứ thân của hắn sau khi dùng Đạo Đồng dò xét lần nữa lại không bị gì cả, lúc này hắn mới thở phào coi như may mắn không làm chậm trễ nghiên cứu.
"Thế nào?" Trần Nguyên mong chờ hỏi, đồng thời tin tức cũng tự truyền đến trong đầu hắn.
"Nói vậy thì ấn ký này là điểm mấu chốt để mở ra pháp trận! Ghê gớm thật, tên khốn bố ra pháp trận này cũng khá đấy chứ, một khi muốn Trận Pháp này mở ra nghĩa là phải mở từ ấn ký này sao..." Trần Nguyên cảm thấy có chút khá khó giải quyết, chỉ là ngay lúc này hắn lại bỗng nghĩ ra một ý tưởng.
Ý tưởng này bắt nguồn từ cả hắn lẫn thứ thân, thông qua Đạo Đồng họ nhận ra đây là một loại ấn ký thần hồn bản nguyên, cùng lúc cả hai đều đồng loạt nghĩ ra một ý tưởng.
"Hahaha! Nếu đã là bản mệnh ấn ký thần hồn bản nguyên, vậy ta phá hủy nó thì sao nhỉ...?" Trần Nguyên như bừng tỉnh đại ngộ, hắn gần như cười thành tiếng.
Lúc này hắn cũng suy đoán ra một chuyện: "Có phải cái trận pháp quái quỷ này vốn không phải dùng để bảo vệ linh mộc bên trong hay không? Ta thật sự vô cùng hoài nghi ngươi để lại ấn ký thần hồn bản nguyên lại nơi này là có mục đích khác!"
Trần Nguyên dựa theo kết quả diễn toán của đạo đồng nhắm thẳng vào một góc nhỏ bên cạnh ấn ký, một kiếm chén thẳng về phía đó.
Trần Nguyên mừng rỡ, hắn không để ý đến ngọn lửa ấn ký kia đang dần dập tắt mà nhanh chóng thu lấy đạo quả.
Như dự đoán, quả thật trận pháp này là một pháp trận giảo sát nhưng lại chẳng có chút động tĩnh gì, càng là vậy hắn lại càng chắc chắn chủ nhân đạo ấn ký kia bố ra trận pháp này vốn không phải để bảo vệ gốc cây kia.
Chỉ có thể nói có lẽ do hắn quá mức chủ quan cho rằng sẽ không có ai đi vào nơi này nên hoàn toàn không cân nhắc đến việc nơi này sẽ bị người ngoài xâm nhập.
"Cũng đúng, bí cảnh năm năm một lần mở, huống chi tiên nhân chi mộ đâu phải cứ muốn là vào được, là ta ta cũng sẽ vậy thôi!" Trần Nguyên thầm than như vậy nhưng hắn cũng rất nhanh bỏ chạy sau khi thu được Chu Hồng Đạo Quả.
"Nương tử, ta kiếm được một trong số các chủ dược nàng cần rồi a, đợi đó! Ta đến cứu nàng đây!" Trần Nguyên hào hứng vừa chạy vừa nghĩ.
Chu Hồng Đạo Quả là một trong số mấy loại chủ dược cần thiết để luyện đan cho nương tử nhà hắn, vì chuyện này nên từ đầu Trần Nguyên đã luôn để ý đến mấy loại linh dược này, chỉ là không ngờ hắn lại may mắn đến mức có thể tìm được nó ở nơi này.
Xét về bản chất, trong linh dược có chữ "Đạo" nghĩa là đạo dược, vốn chỉ có thể tồn tại ở giới diện cấp cao, huống chi trên linh dược chính là tiên dược rồi mới tới đạo dược. Bởi vậy có thể nói việc một loại đạo dược tồn tại ở giới vực như Tiên Huyền Đại Lục là đều rất khó.
Gốc linh dược này nếu để lộ phong thanh ra ngoài thì chỉ sợ sẽ làm cho tu tiên giới phải náo loạn mất, đương nhiên Trần Nguyên cũng biết rõ chuyện này nên hiện tại hắn chỉ muốn bỏ mạng chạy trốn, cũng không quên cầm trên tay mấy quả bom nén tùy thời ném ra.
Trần Nguyên dốc sức chạy như điên ra khỏi động phủ rồi lại chạy ra nơi trước đó hắn bị truyền tống tới, chỉ trong một chốc lát đã gần như là chạy được ra ngoài.
Ngay khi cửa đá mở ra, Trần Nguyên không chút chần chờ ném ra một quả bom nén về phía trước, bởi vì ngay khi sắp ra khỏi cửa hắn đã có thể cảm nhận được một luồng sát khí đang hướng về mình.
Nhìn thứ bị ném bay tới, khô lâu Nam Vô Cương không chút nghĩ ngợi liền giận dữ phất tay muốn đánh bay nó.
Thế nhưng cái phất tay của hắn vừa vung lên đã cảm thấy không gian quanh mình có chút giao động vặn vẹo.
"Hử..." Nam Vô Cương cau mày nhìn không gian trước mắt mình như bị một lốc xoáy nào đó đang chậm rãi xoay tròn cuốn vào trung tâm, vừa vặn hắn cũng ở trong phạm vi không gian này.
"Chết tiệt!" Nam Vô Cương điên cuồng cắn răng, hắn muốn thoát ra nhưng lại phát hiện toàn thân hắn đã sớm bị kéo vào trong không gian đó.
Ngay khi hắn sắp sửa bị cuốn vào trung tâm thì toàn thân khô lâu của hắn vang lên từng tiếng răng rắc, kế đó là một ngọn lửa bên mắt trái sáng rực thiêu đốt không gian đang bị nén xung quanh khiến nó tiêu tán.
Vốn hắn tưởng như vậy là xong nhưng không ngờ tới ngay khi hắn vừa giải quyết xong không gian trước mắt thì lại có hai quả bom bay tới.
Cảnh tượng trước đó vẫn còn rõ mồn một trong mắt Nam Vô Cương, vì vậy nên vừa thấy hai vật thể kia bay tới hắn đã định né người chạy.
Thế nhưng hai vật này lại không khiến không gian bị nén lại mà chỉ tạo nên một trận nổ lớn, uy lực ngang ngửa Trúc Cơ Kỳ thi triển.
Dù uy lực không lớn nhưng đối với kẻ vừa bị dập tắt một tia thần hồn bản nguyên như Nam Vô Cương thì cũng chỉ có thể chật vật chống đỡ.
Cảm nhận được Nam Vô Cương đang rơi vào tình trạng không ổn, đám người Thượng Quan Vân gần như lao tới áp sát hắn ngay sau khi vụ nổ từ bom kết thúc.
Trần Nguyên thừa dịp này co cẳng bỏ chạy, hắn đi nửa đường lại bị mấy tên khô lâu ngăn lại, Trần Nguyên chỉ có thể bất đắc dĩ rút ra trường côn đánh với mấy tên kia đồng thời tìm cơ hội bỏ chạy.
"Sư đệ cẩn thận!" Đúng lúc này một giọng nói nữ tử đột nhiên vang lên bên tai khiến Trần Nguyên có chút ngẩn ra, chính vì khoảnh khắc thất thần như vậy hắn liền bị một cây gậy xương đánh vào sau lưng.
Lực đạo mạnh mẽ khiến hắn bay ra xa đụng ngã một tên thanh niên tu sĩ đang bị mấy con khô lâu khác vây quanh.
"Mẹ nó tên khốn nào làm ta phân tâm!"
"Khốn nạn, người là kẻ nào lại dám đánh lén ta!" Gần như là hai người Trần Nguyên vừa đụng vào nhau cùng lúc chửi ầm lên, nghe vậy thì Hứa Thanh Hà ở cách đó không xa đang đánh với đối thủ của nàng có chút xấu hổ.
"Tiểu tử..." Tên vừa bị đụng trúng còn chưa kịp nói hết câu thì bảy tên khô lâu đã đồng loạt đánh tới Trần Nguyên và hắn.
"Đen đủi!" Thanh niên chỉ có thể chửi một câu như vậy sau đó tế ra một thanh huyết đao.
Huyết đao hoành không chém khiến bốn khô lâu bay ngược trở lại, hắn còn thừa cơ đánh bay hai trong bốn con khô lâu tới chỗ Trần Nguyên.
Trần Nguyên cũng nhanh chóng quét trường côn ra chắn đánh công kích mấy khô lâu còn lại, nhưng nét mặt hắn bỗng đen như đít nồi khi thấy tên thanh niên áo đen kia vậy mà lại cố tình dẫn hai khô lâu khác tới đây, khiên hắn chỉ trong thoáng chốc đã phải đối đầu với năm khô lâu.
"Chơi ta à, con mẹ ngươi nhớ kỹ mặt lão tử!" Trần Nguyên hung ác chửi rủa đồng thời trên tay xuất hiện mấy quả lựu đạn.
Tiếng nổ vang lần nữa vang lên, khói bụi mịt mù. Mà nhân cơ hội này Trần Nguyên lại lần nữa co cẳng bỏ chạy, đồng thời ánh mắt hắn đảo qua người vừa rồi khiến hắn phân tâm suýt bị khô lâu đánh chết.
Kết quả rơi vào mắt hắn chính là nhan sắc khuynh thành đã lâu không gặp kia.
"Sư tỷ!" Trần Nguyên không biết nên diễn tả cảm xúc như thế nào, vốn hắn còn đang tức giận vì vừa rồi bị truyền âm làm phiền nhưng khi thấy là sư tỷ nhà mình thì trong lòng bất giác có chút vui vẻ.
Trần Nguyên chen lẫn vào trong đám người đang loạn chiến, hang động dù rất rộng lớn nhưng lúc này lại khiến hắn suýt thì không có đường nào để đi qua.
Hứa Thanh Hà bị một thanh cốt kiếm thừa lúc nàng không kịp để ý đâm qua bả vai, thấy vậy Mặc Vũ liền chắn ngang trước người nàng, trên tay đánh ra một kiếm chiêu.
"Lưu Thủy Hàn Băng Kiếm!" Sau tiếng quát của nàng chính là không gian xung quanh đột nhiên trở lạnh, nhiệt độ đột ngột hạ xuống vô cùng thấp.
Vô số thanh băng kiếm xuất hiện dày đặc quanh chỗ hai người các nàng, lấy thế như vũ bão đánh ra.
"Sư tỷ, đại tỷ mau chạy!" Ngay khi đám khô lâu bị đánh lui thì âm thanh Trần Nguyên cũng vang lên gần đó, kế đó mọi người đều có thể nghe thấy một tiếng nổ vang rền, kế đó là cánh cửa hang động vốn bị đóng kín liền nổ nứt ra một khe hở lớn.
"Chết tiệt, tên khốn nhà ngươi!" Khiến Trần Nguyên tức giận chính là cái tên trước đó cầm huyết đao vậy mà lại tranh hắn chạy ra khỏi hang động trước khiến hắn không khỏi tức giận mắng.
"Các... Các ngươi giỏi!" Đúng lúc này hắn lại bị một nữ tử áo trắng đẩy bay ra sau đó tranh giành chạy ra trước khiến hắn chỉ có thể câm nín tự lẩm bẩm.
Nữ tử quay đầu nhìn lại, kết quả khiến nàng có chút sửng sốt nhưng chỉ trong nháy mắt đã bình tĩnh lại, nàng lạnh lùng liếc nhìn nam nhân phía sau một cái sau đó!
"Mẹ kiếp, ta cần ngươi ném bay ra ngoài sao! Đúng là người hiền thường dễ bị bắt nạt." Nhìn bản thân vừa bị ném bay ra ngoài, Trần Nguyên vừa hãi vừa giận nghiến răng nhìn nữ tử đang nhanh chóng rời khỏi tầm mắt.
Thế nhưng rất nhanh hình bóng mơ hồ của nữ tử kia lại lần nữa hiện rõ ở phía xa, đồng thời phía sau nàng còn có một hình bóng khác, vừa nhìn Trần Nguyên đã có thể nhận ra hắn là tên thanh niên áo đen trước đó.
Phía xa xa, một làn mây đen che kín bầu trời kéo tới, cảnh tượng vô cùng bắt mắt, áp lực nó đem đến chỉ có thể dùng hai từ khủng bố để miêu tả.
"Thú triều...." Cùng lúc này vô số người cũng từ trong hang động chen chúc chui ra, vừa thấy cảnh tượng kia cả đám không thể không sợ hãi thốt lên.
Trần Nguyên phản ứng vô cùng nhanh, chỉ trong nháy mắt hắn đã chạy vòng qua khỏi phạm vi hang động, muốn thừa lúc vòng về phía sau bỏ trốn.
"Chết tiệt, thế mà các ngươi cũng làm được!" Trần Nguyên vốn tưởng mình là người chạy sớm nhất nên sẽ là người nhanh nhất nhưng không ngờ lại trông thấy đám người kia trực tiếp ngự trên pháp khí vay vút ra xa.
Trần Nguyên cũng thuận tý tế ra trường côn phóng to cưỡi lên đạp gió mà bay đi, cùng lúc ánh mắt hắn liếc nhìn xuống, kết quả là thứ bên dưới khiến hắn trợn to mắt cực kỳ kinh hãi.
"Ông trời của ta ơi, suýt nữ là bị hắn tóm được rồi!" Trần Nguyên vừa sợ vừa giận đồng thời tăng tốc phi hành bỏ chạy.
Bàn tay xương cốt khổng lồ từ dưới đất chui lên vồ hụt Trần Nguyên khiến khô lâu giận dữ ngã khuỵu, một tay chống đất nhìn lên không trung thét dài một tiếng.
"Nguy hiểm chết đi được, quyết định rồi, lần sau tuyệt đối không dám làm liều như vậy nữa, nhất định làm gì cũng phải thật cẩn thận!" Trần Nguyên vừa phi hành vừa phun ra một câu.
Thú triều quét qua mang theo tiếng rít gào long trời lở đất, mà điều khiến mọi người lẫn khô lâu Nam Vô Cương đều khó hiểu chính là lối vào Tiên Nhân Chi Mộ chỉ có một khe nứt khá lớn, làm sao có thể để đám yêu thú này lọt vào.
Dường như để đáp lại câu hỏi này của đám người, chỉ trong thời gian mấy hơi thở sau tất cả đều trông thấy một cảnh tượng kinh người.
Kết giới tự nhiên ở vị trí có khe nứt lúc ban đầu đang nhanh chóng tiêu tán, kế tiếp chính là sụp đổ dần, cảnh tượng như trời đổ sập xuống khiến không người không sợ.
Thú triều gần như sắp sửa nuốt chửng người duy nhất chưa chạy khỏi vị trí hang động Ngộ Đạo Trà Thụ, người này đương nhiên chính là Nam Vô Cương.
Ngay lúc này, một bàn tay khô quắt bỗng duỗi ra từ trong bóng tối, một cái đã kéo bay Nam Vô Cương về phía xa, cùng lúc Đạo Thụ trong động cũng nhanh chóng dùng một loại phương thức quỷ dị chui vào trong đất.
Nói là hang động nhưng thực tế hang động này nằm trong một đám những ngọn núi lớn chen chúc nhau mà thành, xung quanh núi chính là vô số ngôi mộ san sát lên tận đỉnh.
Đám yêu thú lướt qua, mặt đất lập tức bụi bay đầy trời, không còn sót lại nổi một cành cây ngọn cỏ.
Một con yêu thú loại phi hành dùng tốc độ nhanh nhất nuốt chửng một tu sĩ đang bay ngay bên cạnh Trần Nguyên khiến hắn sợ chết khiếp, hắn nhanh chóng hạ xuống gần sát mặt đất dùng tốc độ phi hành nhanh lần nữa bỏ chạy.
Đột nhiên một thân ảnh vốn bay ở xa phía trước giảm chậm tốc độ bay ngược lại phía Trần Nguyên, hắn vừa sợ vừa giận, đang lúc nguy hiểm này vậy mà còn có người dám đến kiếm chuyện.
"Là nàng ta!" Đợi người nọ đến gần, Trần Nguyên mới thấy rõ hóa ra nàng chính là sư tỷ thân thương nhà mình.
"Sư..." Không đợi Trần Nguyên kịp kêu tên thì một bàn tay khô quát đã từ trong không trung đánh tới trước người.
"Tiểu tử! Mau trả thứ kia cho ta!" Tiếng thét giận dữ của Nam Vô Cương lại lần nữa vang lên, dù bị tổn thương hỏa hồn nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ Đạo Quả nên mới đề nghị người thần bí kia đuổi tới đây.
"Thiên Chính, trực tiếp giết chết hắn! Tuyệt đối không được để hắn mang đi đạo quả." Lời vừa dứt, Người thần bí tên Thiên Chính kia duỗi ra cánh tay từ trong áo choàng, một cái trông giống la bàn bát quái từ trong nhanh chóng bay ra bố thành một kết giới chặn phía trước Trần Nguyên.
Trần Nguyên bị va đập vào kết giới khiến hắn bật ngược trở lại, đồng thời cũng nhìn thấy một cánh tay khô lâu cùng một hắc thủ ấn từ sau đánh tới.
Trần Nguyên nhịn đau cắn răng thi triển Bạo Huyết Thuật lần nữa, thế nhưng vì trước đó đã thụ thương quá nặng đồng thời từng mấy lần thi triển Bạo Huyết Thuật nên lần này chỉ vừa thi triển ra bí thuật này hắn đã trực tiếp phun ra một ngụm máu đen, thất khiếu chảy ra máu, tuy vậy nhưng hắn cũng đã đỡ được hai đòn phía sau mình.
"Chịu chết!" Trần Nguyên còn chưa kịp thở phào thì tiếng quát xa lạ truyền tới, kế đó là người áo đen lại huyễn hóa khiến không gian xung quanh Trần Nguyên hóa thành một cái bát quái trận lớn.
Khi Trần Nguyên đã gần như rơi vào thế thập tử vô sinh, bản thân gần như sắp ngất đi thì một con phi cầm lại hung hăng lao tới chiến trường chỗ bọn hắn khiến Trần Nguyên chỉ có thể giận dữ cắn đầu lưỡi để bản thân không bị hôn mê.
Hắn giận dữ lấy từ trong túi trữ vật hai quả bom neutron có được trước đó, toàn thân ráng dốc hết sức kéo ra khoảng cách mấy chục mét mới dám ném ra quả bom trên tay về phía phi cầm, quả còn lại liền không do dự ném về phía hai người Nam Vô Cương cách đó mười gần trăm mét.
Trần Nguyên gần như tế ra hết tất cả pháp khí có thể dùng để phòng ngự mà hắn có, dồn hết khả năng khiến chúng bảo vệ trước người mình, đồng thời thông qua ý niệm kích phát hệ thống nổ trong hai quả bom.
Thế nhưng đúng lúc này lại có một cánh tay nắm lấy bả vai hắn, cánh tay trắng như ngọc trực tiếp lôi kéo hắn bay nhanh rời khỏi bát quái trận.
"Sự tỷ..." Trần Nguyên vô lực chống cự thêm, chỉ có thể dốc sức thu hồi tất cả bảo vật lẫn pháp khí của mình rồi ngất đi trước người sư tỷ.
Vốn từng thể nghiệm qua bom nén trước đó nên khi bom neutron vừa ném tới Nam Vô Cương đã cảnh giác kêu nam tử thần bí còn lại chạy trốn, thế nhưng kết quả là tiếng nổ ầm vang trời lại lập tức phát nổ trong phạm vị gần một dặm, ngay cả hai người Trần Nguyên và Hứa Thanh Hà đang chạy trốn cũng bị ảnh hưởng nghiêm trong.
Thế nhưng điểm chết người thật sự chỉ vừa mới bắt đầu, sóng xung kích vô hình quét lan ra phạm vị mấy trăm mét xung quanh mang theo khí tức chết chóc khiến những người chạy chậm chưa kịp đi qua đã bị ảnh hưởng.
Thế nhưng cảm giác tử vong mãnh liệt kia dù còn tồn tại nhưng cơ thể bọn họ lại chẳng bị ảnh hưởng gì nên tất cả đều tiếp tục điên cuồng bỏ chạy, nhưng rồi bọn người lại phát hiện những người gần trung tâm vụ nổ lập tức chết tại chỗ, thân thể không bị nổ nát thì cũng là chết lành lặn một cách khó hiểu.
Đăng bởi | HongLeee |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 1 |