Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Tình Gặp Mặt

Tiểu thuyết gốc · 3628 chữ

Thân là người trong cuộc, Nam Vô Cương chỉ cảm thấy cốt thân của mình sắp sửa bị nổ nát tới nơi, thế nhưng may mắn hắn không phải sinh vật nên thân thể sẽ không chịu ảnh hưởng từ phóng xạ, nhờ vậy mà thoát chết.

Nam tử thần bí bên cạnh thì lại không may mắn như vậy, hắn gần như gào lên thành tiếng trước khi chết, âm thanh giận dữ chấn động bầu trời, cùng lúc có vô số yêu thú lao như điên tới trong vụ nổ cũng nhanh chóng chết ngay tại chỗ.

"Ngươi... Tìm... Chết...!" Không gian xung quanh có chút vặn vẹo, nam tử thần bí lần nữa chui ra từ trong la bàn, hắn giận dữ nhìn về hướng Trần Nguyên và Hứa Thanh Hà đang bỏ chạy, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.

Hai người Nam Vô Cương lại lần nữa cắn răng đuổi theo nhưng không kịp, trên đường bọn hắn đi qua không người nào sống sót có thể chạy thoát, gặp ai là giết người đó.

Thú triều vẫn đang tiếp tục, Hứa Thanh Hà dựa vào phi hành thuật của mình nhanh chóng đưa Trần Nguyên chạy vượt qua vô số người, đúng lúc này phía trước các nàng xuất hiện một một bóng người quen thuộc.

"Mặc cô nương! Sao ngươi còn ở đây?" Hứa Thanh Hà ôm Trần Nguyên trước người, vẻ mặt có chút cảnh giác hỏi.

"Ta... Ta phát hiện nơi này có chút gì đó kỳ lạ!" Mặc Vũ chỉ tay vào một ngôi mộ trông khá bình thường bên cạnh nàng, chỉ thấy bia mộ đã bị hư hơn phân nửa, bên trên chỉ loáng thoáng hiện ra một chữ "Bình".

Hứa Thanh Hà cũng cẩn thận quan sát, kết quả là nàng cũng phát hiện ra điều bất thường bên trong.

Hai người đều vô cùng tò mò nhưng vì tình hình nguy cấp trước mắt nên chỉ có thể bỏ qua nơi này trước, các nàng đang định chạy đi thì một giọt máu trên người Trần Nguyên bỗng rơi lên trên bia mộ.

Ánh sáng chói mắt từ bia mộ phát ra chiếu sáng trong phạm vi mười mấy trượng, chỉ trong nháy mắt những người ở trong phạm vi mười mấy trượng này đều bị hút vào trong bia mộ.

Xui xẻo thay chính là lúc này trên bầu trời lại có thêm ba người đang vừa lúc bay qua cũng bị hút vào theo.

Trước mắt Hứa Thanh Hà là một trận trời đất quay cuồng sau đó khi nàng hồi thần lại đã thấy bản thân đang đứng trước một cánh cổng lớn, bên cạnh nàng làm gì còn hình bóng sư đệ nhà mình nữa.

Thượng Quan Vân ho khan chui ra khỏi đám phế tích vừa vùi lấp nàng, quần áo trên người lại không dính chút bụi, tư thái ung dung thường ngày giờ đây cũng chẳng còn lại chút nào, nàng chỉ cảm thấy bản thân hôm nay cực kỳ xui xẻo, ánh mắt rõ ràng lộ ra một chút bực bội.

Vừa rồi trong lúc nàng đang chạy ngược lại để trốn chạy một con yêu thú lại vô tình bị hào quang từ một ngôi mộ nào đó cuốn đi, kết quả khi tỉnh lại liền thấy bản thân đã xuất hiện tại nơi này.

"Đây là..." Đột nhiên Thượng Quan Vân phát hiện bên trong đám đổ nát kia có một cánh tay chậm rãi thò ra, trông có vẻ chủ nhân của cánh tay này đã kiệt sức từ sớm nên động tác có chút trì trệ.

Thượng Quan Vân đang định phóng thích linh lực thi triển khống vật thuật cứu người kia ra nhưng lại phát hiện linh lực trong thể nội lại không thể điều động được dù chỉ một chút.

Dù với tư cách là thánh nữ thánh địa, từng trải qua vô số cảnh tượng còn đáng sợ hơn nhưng lúc này nàng không khỏi cảm thấy có chút bất an, Thượng Quan Vân chủ động đi lại gần chỗ bàn tay người kia, dựa vào hai bàn tay trắng liên tục dọn sạch đất đá phía trên cánh tay nọ.

Nhìn thiếu niên vừa được mình kéo ra khỏi mặt đất, không biết có phải ảo giác hay không mà nhìn nam nhân tướng mạo bình thường trên mặt đất nàng lại cảm thấy có chút hảo cảm và thân thiết.

Thượng Quan Vân phát hiện bản thân nàng không thể lấy bất cứ thứ gì từ trong nhẫn trữ vật ra ngoài, nàng vốn muốn lấy ra đan dược để cứu chữa cho nam nhân trước mắt nhưng chỉ có thể bỏ qua ý định này.

"Khụ khụ..." Tiếng ho sặc sụa của thiếu niên kia vang lên, Thượng Quan Vân nhìn hắn có chút luống cuống không biết nên làm gì.

Trần Nguyên cảm thấy toàn thân rã rời, đau đớn vô cùng, ánh mắt hắn liếc nhìn tuyệt sắc mỹ nhân bên cạnh có chút ngẩn ra, kế đó chính là vẻ mặt cảnh giác.

Mặc dù mỹ nhân trước mắt vô cùng xinh đẹp, so với nương tử hắn thì chỉ có hơn chứ không kém, thế nhưng đối với người lạ Trần Nguyên chưa bao giờ tin tưởng.

Huống hồ nữ nhân này đem lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ áp lực, đây rõ ràng chính là sự chênh lệch về tu vi, đương nhiên hiện tại hắn không cảm nhận được một chút tu vi nào từ nàng ta nhưng trực giác bản năng vẫn khiến hắn cảm thấy sợ hãi nàng.

Trần Nguyên muốn đứng dậy nhưng lại cảm thấy toàn thân đau nhức vô lực, hắn chỉ có thể gượng ngồi dậy dưa vào một gò đất bên cạnh, ánh mắt vẫn luôn đề phòng nữ nhân đối diện nhưng lại không dám nhìn thẳng mắt nàng.

"Không biết tiền bối là ai, vãn bối trọng thương không thể hành lễ vãn bối, mong tiền bối lượng thứ!" Dù có chút không muốn nhưng Trần Nguyên cũng hiểu cường giả vi tôn là như thế nào, hắn chỉ có thể hạ mình nói.

"Chuyện đó không cần thiết, ta đối với người không có ý gì cả! Ngươi tên là gì?" Thượng Quan Vân còn chả thèm để ý đến biểu lộ trước đó của Trần Nguyên, nàng chỉ đánh giá hắn một chút rồi nói.

"Vãn bối tên Trần Nguyên, là người của Trần Gia Vũ Tiên Thành!" Trần Nguyên có chút chần chờ sau đó mới nói, chỉ là hắn không lôi ra thân phận ở rể của mình, dù gì một đại nam nhân như hắn vẫn còn cần mặt mũi.

Đương nhiên đó chỉ là Trần Nguyên tự nghĩ vậy mà thôi, trên thực tế hắn chính thuộc vào dạng người mặt dày vô sỉ, dăm ba cái thân phận ở rể làm sao có thể chọc thủng lớp da mặt của hắn.

Hai người hàn huyên một lát rồi Thượng Quan Vân im lặng không nói gì nữa, nàng có chút lo lắng nhìn quang cảnh xung quanh.

Không gian có chút yên tĩnh khiến cả hai người đều cảm thấy có chút không quen, Thượng Quan Vân thấy thế lại chủ động lên tiếng.

"Ngươi có hiểu biết gì về nơi này không?"

Nghe lời mỹ nhân trước mắt nói, Trần Nguyên mới để ý đến cảnh tượng xung quanh.

Nơi này rõ ràng là một tòa thành cổ đã đổ nát nào đó, nơi hai người đang ở hiện tại là một gian nhà được xây dựng theo lối kiến trúc cổ nhưng vì đã tồn tại quá lâu nên gần như đổ nát hết.

"Tiền bối tu vi cao hơn còn không nhận ra nơi này, thứ lỗi vãn bối vô tri!" Trần Nguyên thật sự không có ấn tượng nào về nơi này cả.

Dù là Trần Nguyên hay Thượng Quan Vân đều luôn cảm thấy có chút bất an khi ở nơi này, Thượng Quan Vân thật sự không thích loại cảm giác này nên lần nữa chủ động đề nghị.

"Ta luôn cảm giác nơi này có chút quái lạ, tốt hơn là hai chúng ta nên rời khỏi nơi này! Ngươi nghĩ thế nào?"

"Tiền bối nói như thế nào thì liền làm như vậy!" Trần Nguyên cũng cảm thấy bất an nên không định từ chối ý kiến của nàng ta, Thượng Quan Vân lại cảm thấy có chút không thích cách xưng hô của Trần Nguyên đối với nàng liền nói: "Ngươi với ta tuổi tác cũng không chênh lệch bao nhiêu, đừng có gọi ta là tiền bối gì đó nữa, nghe già muốn chết! Ta tên Thượng Quan Vân, muốn gọi như thế nào tùy ngươi, miễn ngươi đừng một mực gọi ta là tiền bối là được!"

Trần Nguyên không thèm để ý nàng ta thích mình gọi như thế nào, hắn chậm rãi dùng thần thức dò xét vào trong thức hải và nhẫn trữ vật nhưng lại phát hiện bản thân không có chút ba động linh lực nào thì đừng nói là tinh thần lực.

Ánh mắt Trần Nguyên khẽ nheo lại, hắn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Nếu không có đan dược chữa thương thì đừng nói là đi khỏi đây, chỉ riêng việc hồi phục thôi đã là vô cùng khó khăn.

Trần Nguyên cố hết sức nhưng vẫn không thể đứng dậy, nhìn vết thương chằng chịt trên người hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thử mở nhẫn trữ vật lần nữa.

Đột nhiên một luồng khí mát lạnh truyền đến từ trong nhẫn khiến hắn khẽ giật mình, sau đó chính là mừng rỡ khôn xiết.

Hắn có thể cảm nhận rõ linh lực trong cơ thể vậy mà đã khôi phục lại như bình thường, đồng thời nhờ vậy mà tinh thần lực cũng khôi phục.

Dựa vào tinh thần lực dò xét hắn đã hiểu ra vấn đề nằm ở đâu. Hóa ra nguồn gốc của luồng khí mát lạnh kia đến từ Chu Hồng Đạo Quả hắn lấy được trước đó, vừa rồi rõ ràng là do nó tỏa ra luồng khí kia mới khiến linh lực trong thể nội hắn khôi phục trở lại.

Trần Nguyên đang định lấy từ trong nhẫn trữ vật ra thuốc trị thương nhưng lại nhớ đến một chuyện bèn hỏi: "Nhẫn vật của ngươi, còn cả pháp lực của ngươi?"

Thấy Trần Nguyên hỏi đến vấn đề này, Thượng Quan Vân có chút bất đắc dĩ đáp: "Đều bị quy tắc nơi này áp chế, hiện tại chỉ e chúng ta đã không khác gì phàm nhân, nếu không sớm rời khỏi nơi này chỉ sợ sẽ có chuyện."

Vừa nói nàng vừa nhìn biểu lộ trên mặt Trần Nguyên, nàng không phải không cảnh giác với Trần Nguyên mà ngược lại là vô cùng cảnh giác.

Nếu không phải nàng thấy Trần Nguyên bị thương nặng như vậy thì chỉ sợ nàng còn chả dám cứu hắn ra khỏi đống đổ nát kia, huống hồ tình hình bây giờ có chút quỷ dị nên nàng cũng muốn bên cạnh có thêm người đồng hành để đề phòng nguy hiểm không ai giúp đỡ.

"Đi! Ta dẫn ngươi đi tìm nơi an toàn!" Thượng Quan Vân chủ động nắm lấy tay Trần Nguyên, dùng sức lực có chút yêu ớt của mình đỡ hắn khoác lên vai nàng, muốn dựa vào cách này đỡ hắn đi khỏi nơi này.

Trần Nguyên cũng phản ứng lại nhưng không ngăn cản, dù gì nàng ta bây giờ không khác gì phàm nhân, huống chi thân phận nàng hắn cũng không biết rõ nên không thể để lộ việc bản thân có thể điều động pháp lực bản thân, bằng không nếu để nàng biết được một khi ra ngoài chắc chắn sẽ có phiền phức.

Kỳ thực Trần Nguyên có thể ra tay giết nàng vào lúc này nhưng hắn lại không làm vậy, xuất phát từ những lần làm việc thiếu cẩn trọng trước đó đã dạy cho hắn biết một điều.

Làm việc gì cũng phải đặt cẩn thận lên hàng đầu, cho nên tuyệt đối không thể ra tay với nàng ta khi còn chưa biết rõ thân phận, bằng không ngộ nhỡ nàng là con cháu của gia tộc quyền thế nào đó thì một khi giết nàng xong bị bại lộ hắn sẽ phải chết.

Huống hồ hắn là một người hiện đại, giết chóc bừa bãi vốn là điều hắn không thích làm, đặc biệt là bây giờ người ta còn chủ động muốn giúp mình đây này!

"Vậy đa tạ cô nương!" Trần Nguyên không từ chối lòng tốt của nàng ta, hắn cũng thay đổi cách xưng hô từ tiền bối thành cô nương.

Đi hơn thời gian nửa ngày trời thì trời cũng đã tối, cả hai dừng lại trước một tảng đá lớn ngoài thành, vì đã sớm tích cốc nên cả hai không cần ăn uống vẫn có thể duy trì không đói.

Đợi đến khi trời tối, nữ tử kia đã ngủ quên bên cạnh tảng đá Trần Nguyên mới lấy ra một bình đan dược từ túi trữ vật nuốt vào.

Đợi nuốt vào đan dược hắn mới thở phào ra một hơi, cảm nhận dược lực thẩm thấu khắp cơ thể mới khiến hắn sảng khoái rên rỉ.

Một đêm trôi qua, tuy đan dược không chữa khỏi hết thương thế trên người nhưng lại giúp hắn miễn cưỡng có thể đi lại được.

Đúng lúc này Thượng Quan Vân tỉnh lại, nàng có chút hoảng hốt nhìn quần áo mình rồi lại liếc nhìn Trần Nguyên một cái mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cảm thấy có chút bất cẩn vì tối qua vậy mà lại ngủ quên, vốn tu tiên giả, đặc biệt là loại cảnh giới như nàng sẽ không cần ngủ nữa nhưng vì tu vi bị phong bế nên tối qua nàng lại vô tình ngủ thiếp đi mà không hay biết.

Nàng định tiếp tục dìu Trần Nguyên đi tiếp nhưng lại phát hiện hắn lại có thể miễn cưỡng đi lại bình thường nên cũng không tiếp tục giúp đỡ.

"Chúng ta đi đâu..."

"Tránh ra!" Lời dò hỏi Thượng Quan Vân còn chưa dứt thì Trần Nguyên đã quát lớn, ánh mắt hắn có chút khẩn trương ôm lấy Thượng Quan Vân ngã sang một bên.

Hai người vừa tránh xa mấy mét quay đầu nhìn lại liền thấy một con thú có thân hổ đầu dê xuất hiện tại vị trí vừa rồi.

Thượng Quan Vân luống cuống tránh khỏi Trần Nguyên đồng thời có chút sợ hãi nhìn quái vật trước mắt.

Một cái tên đột nhiệm xuất hiện trong đầu Trần Nguyên, "Thiên Dương Hổ".

Thiên Dương Hổ là yêu thú thường xuyên xuất hiện ở những nơi mộ địa, bình thường rất ít khi có thể bắt gặp loài yêu thú này.

Loài này vô cùng hung ác nhưng số lượng rất ít hơn nữa trưởng thành đến giai đoạn mạnh mẽ nhất cũng chỉ có vài con có thể thành yêu thú cấp năm nên chả mấy ai thèm săn bắt loài yêu vật này, hơn nữa tập tính ăn xác chết thối càng khiến người ta càng ghét bỏ chúng hơn.

Thấy con yêu thú trước mắt chỉ là yêu thú cấp một đỉnh phong, nếu không phải đang phải che giấu việc bản thân có thể sử dụng pháp lực thì hắn đã một đấm đánh chết nó.

Thiên Dương Hổ lại lần nữa vồ tới nhưng đột nhiên trong tay Trần Nguyên xuất hiện một quả lựu đạn, hắn giả vờ như lấy ra từ trong áo rồi nhắn chuẩn xác ném vào trong cái miệng đang há lớn gào rú của yêu thú.

Âm thanh yêu thú bỗng im bạt, nó ngẩn ra nhìn Trần Nguyên một cái, thế nhưng đột nhiên cơ thể nó phát nổ hóa thành một đám mây máu.

Trần Nguyên không chút biến sắc, hắn sớm biết sẽ có kết quả như vậy, muốn trách thì chỉ có thể trách yêu thú kia quá ngu mà thôi.

"Ngươi... Ngươi có thể vận dụng pháp lực?" Thượng Quan Vân không dám tin nhìn Trần Nguyên hỏi.

"Đương nhiên... Không phải, ngươi không thấy thứ ta vừa ném ra à?" Trần Nguyên hờ hững nhìn nàng một cái mới nói.

Thượng Quan Vân: "Thứ vừa rồi là gì, hơn nữa trước đó ngươi không cất nó vào nhẫn trữ vật sao?"

Trần Nguyên: "Khà khà, đó là đương nhiên, con người ta luôn lấy cẩn thận làm đầu, sao có thể không để lại bất cứ thứ gì trên thân người được! Hơn nữa thứ này là gì ngươi không cần biết, dù gì nói ngươi cũng không hiểu."

Nghe vậy Thượng Quan Vân cũng không hỏi thêm, nàng nhìn ra tên này có lẽ đã có thứ đồ vật quái lạ kia làm át chủ bài bảo mệnh nên không thèm dùng cái bộ dạng cung kính trước đó để nói chuyện với nàng nữa. Điều đó dĩ nhiên nàng chả thèm để ý, dù gì con người nàng xưa nay vốn không quen dùng quyền thế để bắt nạt người khác.

"Vậy theo ngươi chúng ta nên đi đâu?" Đợi một lúc Thượng Quan Vân lại hỏi.

"Sư tỷ và đại di của ta đều bị kéo vào nơi này, đương nhiên ta phải đi tìm họ, Thượng Quan cô nương nếu như muốn đồng hành thì ta không ngại dẫn theo nàng đâu!" Trần Nguyên thản nhiên trả lời, đương nhiên hắn sẽ không nghĩ bản thân có lựu đạn trong tay thì sẽ không sợ nàng, cái đám đại lão người giàu này không biết giấu bao nhiêu cách thoát thân hắn còn chẳng hay, láo nháo với bọn họ chỉ sợ sẽ có lúc mất răng mà chẳng hay biết.

Trần Nguyên lựa chọn đại một đường để đi, cả hai theo đường này đi mất cả một ngày trời mới tới dưới một chân núi, Trần Nguyên chỉ có thể phí thêm thời gian một ngày trời nữa đi vòng qua núi.

Một ngày này, Thượng Quan Vân vẫn luôn đi theo sau hắn bỗng chậm bước chân lại, Trần Nguyên đi mãi không thấy nàng đuổi kịp mới nhìn lại thì thấy nàng đã sớm ngồi nghỉ dưới một tán cây.

Nhìn bộ dạng kiệt sức của mỹ nhân nọ khiên Trần Nguyên bỗng cảm thấy có chút không nỡ, hắn nghĩ đến trước đó dù gì nàng đã giúp đỡ hắn di chuyển nên bây giờ đến lượt hắn rồi.

Kết quả là nàng ta từ chối thẳng thừng, dù gì một thánh nữ cao quý như nàng sao có thể tùy tiện để nam nhân xa lạ chạm vào.

"Ngươi làm gì?" Đáp lại Thượng Quan Vân chính là hai tay Trần Nguyên cưỡng ép kéo nàng lên lưng, trực tiếp cõng nàng như đứa trẻ ở phía sau.

Thượng Quan Vân vừa xấu hổ vừa giận, chỉ là mặc nàng giãy giụa như nào đi nữa thì Trần Nguyên vẫn làm như không nghe thấy mà tiếp tục đi.

Dần dà nàng cũng không cố gắng giãy giụa nữa, dù gì động vào đã là động rồi thì trốn tránh còn có ích gì, huống chi trước đó nàng đâu phải chưa từng động vào hắn.

Thực sự là người Trần Nguyên có chút nhỏ gầy nên ở phía sau lưng hắn nàng thấy không quá thoải mái, mà điều này đương nhiên Trần Nguyên cũng tự biết.

Dù gì hắn cũng không phải loại cường tráng kia, huống chi là hắn cũng không luyện thể nên người nhỏ hơn người khác cũng bình thường.

Lại thêm một ngày trôi qua, thời gian lúc này đã là bốn ngày kể từ lúc vào bí cảnh, theo như quy định thì tu sĩ chỉ có thể ở trong này mười ngày, sau mười ngày cần phải đi đến cổng vào, bằng không sẽ bị nhốt lại nơi này cho đến năm năm sau mới có thể đi ra lần nữa.

Đương nhiên điều kiện là Tiên Nhân Chi Mộ cũng phải mở ra một lối đi cho trường hợp như đám người Trần Nguyên.

"Hôm nay ta có thể tự đi, ngươi..." Chưa đợi Thượng Quan Vân nói xong, Trần Nguyên lại lần nữa ném nàng ra sau lưng cõng đi đường.

Lúc đầu Thượng Quan Vân còn cảm thấy xấu hổ nhưng dần về sau nàng đã không còn chống cự, nàng thậm chí còn ngủ thiếp đi sau lưng Trần Nguyên.

Đi mất nửa ngày thời gian, Trần Nguyên trông thấy một tòa thành cổ ở đằng xa, hắn đang định bước nhanh tới đó thì bỗng cảm thấy nguy hiểm đang tiến tới.

Trần Nguyên nhanh chóng đẩy bay Thượng Quan Vân sang một bên, bản thân hắn đang định tránh ra hướng khác thì dưới chân bỗng nứt ra một cái hố lớn, cả người hắn lập tức rơi xuống.

Thượng Quan Vân bị đẩy bay lập tức tỉnh khỏi giấc ngủ, thấy Trần Nguyên rơi xuống thì có chút hốt hoảng sau đó chính là sợ hãi.

"Trần Nguyên..." Nàng gọi lớn tên hắn nhưng lại phát hiện khe nứt mặt đất đã khép lại, thấy vậy nàng chỉ có thể bất lực gọi tên mấy lần rồi lo lắng tìm xung quanh.

Bạn đang đọc Khí Vận Chi Chiến sáng tác bởi HongLeee
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HongLeee
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.