Hồn Đạo Chi Thể
Trần Nguyên mở mắt ra, thấy bản thân vậy mà ở trong một không gian kín màu đen, cúi đầu không thấy chân, ngẩng đầu không thấy mặt trời.
Hắn có chút bất an, bàn tay sáng rực hỏa cầu nhưng nhanh chóng vụt tắt, thậm chí hắn còn chẳng kịp nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Trần Nguyên mở miệng nhưng lại phát hiện không có tý âm thanh nào, dần dà trong lòng hắn nổi lên một nỗi sợ hãi khó tả.
Trần Nguyên cố gắng chờ đợi, đợi mãi đợi mãi nhưng lại không nhìn thấy ánh sáng hay nghe thấy âm thanh nào cả.
Trong lúc nhất thời Trần Nguyên cảm giác như thời gian đã trôi qua rất lâu, càng là như vậy Trần Nguyên càng cảm thấy tâm thần bất định.
Thời gian dần trôi qua, cảm xúc của Trần Nguyên càng lúc càng không ổn, hắn có thể xác định hiện tại bản thân hắn đã ở nơi này rất lâu, nếu phải dùng một con số để xác định thì tuyệt đối là hơn mười mấy năm.
Thời gian cứ thế trôi qua, Trần Nguyên càng lúc càng cảm thấy tuyệt vọng, lúc đầu hắn còn cố gào thét nhưng về sau chỉ có thể bất lực đờ đẫn đứng tại chỗ.
Có lúc hắn từng nghĩ liệu suy nghĩ muốn sống ở thế giới này hơn so với Trái Đất của hắn trước kia liệu có phải suy nghĩ đúng đắn.
Thời gian dần trôi, vẻ mặt Trần Nguyên chỉ còn lại là sự chết lặng, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt gần như mất đi tiêu cự.
Một ngày này, hai mắt hắn chảy xuống hai dòng huyết lệ, trong lòng có một ngọn lửa vô hình đang dần thiêu đốt, đến cả linh lực trong thể nổi cũng đang dần nghịch chuyển.
Trần Nguyên hiểu tình trạng này là gì, đây có lẽ chính là tẩu hỏa nhập ma trong truyền thuyết, dù biết là vậy nhưng hắn lại cảm thấy vui mừng thay vì sợ hãi.
So với việc bị nhốt ở đây ngày ngày đối diện bóng tối vô tận thì tẩu hỏa nhập ma còn tốt hơn, không phải hắn không nghĩ đến tự tử mà là không làm được, dường như có một loại lực lượng nào đó khiến hắn không thể tự thương tổn bản thân.
Ngay khi Trần Nguyên nghĩ bản thân sẽ đánh mất đi ý thức thì toàn thân lại truyền tới một loại cảm giác mát lạnh, sau khi làn khí mát này quét qua, con mắt của hắn bỗng hơi chuyển động như sống lại.
Một tia sáng từ trong mắt lóe lên, chậm rãi chui vào thức hải khiến Trần Nguyên tỉnh táo trở lại, hắn nhìn xung quanh mới thấy bản thân đã xuất hiện trong thức hải.
Nhìn thứ thân trong không gian thức hải đang chìm vào hôn mê khiến hắn có chút sửng sốt, sau đó là chậm rãi hồi thần.
"Ta... Thoát ra rồi?" Trần Nguyên có chút không chắc chắn lẩm bẩm.
Đột nhiên trong nhẫn trữ vật trên tay bay ra một quyển sách cũ kỹ, nhìn kỹ mới thấy quyển sách này chính là thứ hắn lấy được từ trong động phủ của khô lâu lúc trước.
Theo sau quyển sách kia chính là vô số linh thạch cùng bảo vật hắn lấy được đều bay ra, thế nhưng điều khiến hắn chú ý nhất vẫn là quyển sách có chữ "Địa" kia.
Lần nữa cất vào đám bảo vật kia đi, Trần Nguyên mở quyển sách kia ra, nhìn nội dung bên trong khiến ánh mắt hắn trợn to, tiếp đó chính là cực kỳ mừng rỡ.
"Địa Sát Biến!" Không sai, bên trong quyển sách kia chính là ghi lại một trong số Địa Sát Biến, "Giả Hình".
Trần Nguyên mừng rỡ khôn xiết nhưng lại đột nhiên ủ rũ.
"Giả Hình thì làm được gì chứ, cũng đâu thể giúp ta thoát khỏi nơi quái quỷ này! Ông trời của ta ơi!" Trần Nguyên chỉ có thể tuyệt vọng lần nữa.
Hắn mơ mơ hồ hồ đọc lướt qua nội dung, dùng tâm trạng vô lực lĩnh ngộ Địa Sát Biến, chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, dần dà thức hải hắn cũng chậm rãi tan biến, hắn lần nữa xuất hiện trở lại không gian đen tối khiến hắn tuyệt vọng lần nữa.
Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, Trần Nguyên lại phát hiện bản thân hắn vậy mà trong lúc vô thức lại đã lĩnh ngộ được thuật giả hình.
"Ta... Ngộ rồi...!" Trần Nguyên không biết nên khóc hay cười, giờ lĩnh ngộ ra thứ này thì có ích gì chứ.
Ngay khi hắn nghĩ như vậy thì một vật sáng chui ra từ nhẫn trữ vật trên ngón tay hắn, khác với hỏa cầu thuật hắn thi triển trước đó, quang ảnh kia bay ra không những không vụt tắt mà trái lại lại càng sáng.
Đợi Trần Nguyên nhìn rõ ràng mới phát hiện hóa ra quang ảnh kia là quyển sách chứa Địa Sát Biến trước đó, ngay lúc này hắn lại thấy quyển sách này bay lên trên mi tâm mình, ké đó chính là dung nhập vào trong mi tâm hắn.
Trước mắt Trần Nguyên bỗng lóe sáng, cảnh tượng trước mắt bỗng trở nên rõ ràng, trong thức hải hắn cũng chậm rãi xuất hiện một cuốn sách lớn trên không trung.
Trước mắt hắn là một căn phòng kín màu đen, điều khiến hắn thở phào chính là lúc này bản thân hắn đã có thể chủ động vận chuyển pháp lực đồng thời nhìn thấy một cánh cửa.
Cánh cửa này vậy mà ở ngay sau lưng hắn, nếu không phải bị hạn chế cử động thì lúc hắn còn bị bóng tối bao phủ chỉ cần lùi lại mấy bước cũng có thể lọt qua cánh cửa kia.
Trần Nguyên vô cùng ảo não, thế mà lối ra ở ngay phía sau, sớm biết vậy thì thay vì dốc sức khiến bản thân nhập ma hắn đã sớm dùng sức lực để đi lùi lại.
Trần Nguyên không kịp chờ đợi liền chui ra khỏi cảnh cửa, đợi hắn nhìn rõ xung quanh thì phát hiện bản thân đang đứng trước một đại sảnh, ở phía trên cùng đại sảnh là một cái ngai vàng.
Trên ngai vàng là một mỹ nhân ăn mặc diêm dúa, đôi chân dài lộ ra hết dưới chiếc váy đỏ đen, khuôn mặt thanh tú tuyệt mỹ, làn da trắng như ngọc khiến nàng cực kỳ mê người, đặc biệt nhất có lẽ chính là hai gò núi ở trước người nàng.
"Chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng có người đến được nơi này!" Nữ tử diêm dúa hở hang phía trên ngai vàng quyến luyến nhìn Trần Nguyên, nói với giọng điệu quyến rũ.
"Ngươi nói ngươi đang ở đây chờ người tới, vậy cái căn phòng đen tối kia...?" Trần Nguyên cảm thấy CPU của mình có chút load không kịp, hắn dùng giọng nói có chút khó hiểu hỏi.
"Cái đó sao? Đó là một chút khảo nghiệm ta dành cho người muốn tới nơi đây, ngươi đã vượt qua nó, vậy thì ngươi đủ tư cách để làm... Làm... Làm tướng công của ta!" Nữ tử kia dùng giọng điệu rụt rè của thiếu nữ nói, vừa nói vẻ mặt nàng còn thực sự lộ ra một tia đỏ ửng.
"Phụt!" Trần Nguyên đang đứng nghe đột nhiên phun ra một ngụm nước, hắn cũng cảm thấy khó hiểu sao lại là phun ra nước nhưng lại không quá để ý.
"Ngươi bị điên à? Ai muốn làm nam nhân của ngươi, tuy ngươi đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng mà ai nói ta muốn tới nơi này của ngươi? Ả điên này, rõ là ta vô tình bị rơi vào căn phòng đáng ghét kia trước, ngươi nghĩ ta có ham muốn một nữ nhân như ngươi đến mức tự làm điên bản thân như vậy không!" Trần Nguyên giận dữ nghĩ như vậy nhưng lại không dám nói ra.
"Khụ khụ, cô nương xinh đẹp như vậy, tại hạ không có chút gì đặc biệt làm sao có thể lọt vào tâm nhãn của cô nương!" Trần Nguyên làm ra vẻ vì được ưu ái mà sợ hãi nói.
"Làm sao có thể, đây là quy tắc của người ta, chàng đã vượt qua được khảo nghiệm thì người ta chính là người của chàng!" Nữ tử kia lại dùng giọng điệu ma mị quyến rũ nói với Trần Nguyên, đồng thời váy dài cũng vạch ra một bên để lộ cặp đùi trắng nõn.
Dù Trần Nguyên đã cố gắng kiềm chế nhưng khi thấy cảnh tượng nóng mắt kia vẫn không thể kìm nổi nuốt nước bọt, lại nhìn thấy nữ tử diêm dúa kia đứng dậy chậm rãi đến gần.
Nhìn hai quả núi phập phồng trước người mỹ nữ, Trần Nguyên lại lần nữa nuốt ực một tiếng, thế nhưng việc này lại không thể khiến hắn mất đi cảnh giác chút nào.
Đột nhiên mỹ nữ đang bước đến bỗng đưa tay ra cởi đi lớp áo ngoài, để lộ gần như phân nửa thân thể nàng ra.
Nhìn thân thể trắng nõn kia, Trần Nguyên thật sự chỉ muốn lao vào cắn lấy một cái, thế nhưng lại thấy nàng ta đã tới trước mắt, đột nhiên ôm lấy cổ Trần Nguyên.
Hơi thở như lan thổi vào mặt khiến Trần Nguyên vô cùng mê say, bàn tay hư hỏng của hắn cũng thuận theo ôm lấy eo nàng ta.
Nữ tử nũng nịu hít hà khắp người Trần Nguyên, cánh tay trắng nõn của nàng vuốt ve khắp người hắn, tiếp đó là chậm rãi thò tay muốn cởi áo Trần Nguyên ra.
Trần Nguyên nâng mỹ nữ lên, dẫn mỹ nữ trước người đặt lên ngai vàng, bản thân hắn thì tự mình chậm rãi cởi ra áo ngoài của mình.
Nữ tử diêm dúa uốn éo thân thể trông có vẻ rất hưởng thụ, lớp nội ý cuối cùng của nàng chậm rãi rơi ra.
Đột nhiên nàng trông thấy một thứ gì đó lướt tới ngay trước mắt, và rồi là một cú va đập mạnh đến mức nữ tử kia cũng không kịp trở tay.
Vừa tung ra một cú đấm, Trần Nguyên lại dùng tốc độ nhanh nhất có thể tung ra một côn đập lên người nữ tử phía trên ngai vàng.
Làm xong hết thảy, Trần Nguyên nhanh chóng xoay người nhảy vào một cánh cửa ở trong góc tối đại sảnh, trước khi chạy ra hắn lại ném ra mấy quả lựu đạn rồi mới cắm đầu bỏ chạy.
Cánh cửa này Trần Nguyên đã sớm để thứ thân trong thức hải nhìn qua, nhận được tin tức cánh cửa này có lẽ là lỗi ra hắn mới dám hành động như vừa rồi.
Thực ra một khắc trước đó hắn thật sự muốn thuận theo ăn lấy nữ nhân kia, thế nhưng trực giác của một kẻ đa nghi nói cho hắn biết nếu thực sự làm vậy thì hắn chắc chắn phải chết.
Thượng Quan Vân nhìn vẻ mặt bất thiện của Hứa Thanh Hà, nàng có chút không biết nên làm sao chỉ có thể đứng cách xa một chút, nhìn lại mỹ phụ ngồi ở vị trí thượng vị phía trước đại sảnh khiến nàng cảm thấy có chút bất an.
Hai ngày trước sau khi lạc mất Trần Nguyên thì nàng đã đi một mạch cho đến khi gặp nấy người Mặc Vũ và Hứa Thanh Hà, lại hay tin Hứa Thanh Hà và Trần Nguyên là sư tỷ đệ, Mà nàng cùng Hứa Thanh Hà vốn sớm có khúc mắc nên vừa hay tin sư đệ mình gặp nguy hiểm Hứa Thanh Hà liền quy tội cho Thượng Quan Vân khiến mâu thuẫn giữa các nàng càng sâu.
Điều khiến Thượng Quan Vân và mấy người còn lại đều thấy khó xử chính là bọn họ vậy mà bị vây lại trong cung điện này, mỹ phụ ngồi ở thượng vị kia vẫn luôn im lặng từ lúc đó tới giờ, thế nhưng uy áp trên người nàng lại chưa từng thu liễm.
Ở một bên đại sảnh cung điện có một cánh cửa, một trong số đám người bị lạc vào đây đang chậm rãi di chuyển lại gần cánh cửa, hắn muốn lợi dụng lúc mỹ phụ nhân trên chủ vị không chú ý sẽ bỏ chạy.
Ngay khi hắn tưởng chừng bản thân sắp có thể tẩu thoát thì cánh cửa ngay bên cạnh hắn bị một lực mạnh đá bay, thanh niên áo đen bị cánh cửa đập cho loạng choạng lùi tới trước đám người Hứa Thanh Hà.
Cùng lúc đó, một thiếu niên tướng mạo bình thường cũng chạy vội từ trong đó ra, vừa quay người lại liên tục ném vào trong cánh cửa mấy quả lựu đạn.
Chỉ nghe thấy tiếng nổ vang trời cùng chấn động mãnh liệt từ trong truyền ra, chợt Trần Nguyên cảm nhận sau lưng hình như có thứ gì đó.
Ngoảnh đầu nhìn sang liền thấy năm nữ một nam đang dùng đủ loại ánh mắt nhìn hắn, mỹ phụ ngồi trên bảo tọa dùng ánh mắt kỳ dị nhìn xuống, trong khi đó nam tử áo đen lúc trước hắn gặp trong hang động của khô lâu kia lại đang dùng ánh mắt giận dữ nhìn sang.
"Sư tỷ!" Trần Nguyên mừng rỡ chạy về phía sư tỷ nhà mình, hắn kéo tay nàng cùng Mặc Vũ tránh ra xa khỏi đám người, ánh mắt liếc qua một bên trông thấy Thượng Quan Vân.
Đang muốn kêu nàng chạy qua bên này thì lại trông thấy ánh mắt ghét bỏ của sư tỷ nhà mình đối với nữ nhân kia, thấy thế Trần Nguyên cũng không gọi nàng qua mà nói nhỏ bên tai sư tỷ.
"Sư tỷ, nàng và người...?" Trần Nguyên nói xong, hắn cẩn thận nhìn biểu lộ trên khuôn mặt sư tỷ.
"Nữ nhân này đệ nên ít tiếp xúc lại, nàng ta là thánh nữ Tuyết Liên Thánh Địa, nguyên do khiến ngươi bị đuổi khỏi học phủ chính là do Tuyết Liên Thánh Địa các nàng mà ra, hơn nữa sư tôn chúng ta chính là bị thế lực bọn họ uy hiếp nên mới không thể ra tay giúp đỡ sư đệ ngươi!" Dưới ánh mắt dò xét của Trần Nguyên, Hứa Thanh chỉ có thể nhanh chóng nói ra chuyện nàng biết.
"Còn có chuyện như vậy!" Trần Nguyên không tin nổi liếc nhìn Thượng Quan Vân một cái, nói.
Thượng Quan Vân thấy thế cũng không nói gì, kỳ thực nàng có chút áy náy nhưng lại không biểu lộ ra, ngược lại là chỉ liếc nhìn Trần Nguyên một cái rồi rời đi ánh mắt.
Lúc này, từ trong cánh cửa kia chui ra một mỹ nhân với dáng đi có chút chật vật, tu vi nàng không cao hoặc có thể đã bị áp chế nên bộ dạng này trông có chút buồn cười.
"Tiểu tử, lão nương hôm nay phải giết chết ngươi!" Nàng ta giận dữ quát lớn lao tới Trần Nguyên.
Đón lấy mỹ nhân kia chính là một côn được lấy ra từ túi trữ vật, ánh mắt Trần Nguyên khẽ liếc qua mỹ phụ trên bảo tọa, thấy nàng ta bất động hắn mới dám vung gậy đánh trả.
Mỹ nhân diêm dúa bị đánh trúng khiến nàng loạng choạng bước lui, nàng không thể tin nổi nhìn Trần Nguyên vậy mà có thể điều động pháp lực thể nội.
Ngoại trừ mỹ phụ trên bảo tọa ra thì hầu hết những người ở đây đều có phần không thể tin nhìn Trần Nguyên.
Thanh niên áo đen thấy Trần Nguyên quay lại nhìn mình, trái tim hắn như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
"Vị đạo hữu này, tại hạ Trương Minh, đệ nhất danh sách đệ tử Thiên Ma Thánh Địa, Thiên Ma Giáo, trước đó có chút hiểu nhầm với đạo hữu vẫn mong đạo hữu đừng so đo!" Thấy Trần Nguyên không có ý buông tha mình, thanh niên áo đen chỉ có thể mặt dày nói.
"Ngươi ngược lại rất biết điều, nể mặt thánh địa ta sẽ không giết ngươi!" Dù nói vậy nhưng thực tế Trần Nguyên là sợ giết người này xong sẽ bị thánh địa truy sát nên hắn mới không dám ra tay mà thôi.
"Đám người này ở bên ngoài tu vi thấp nhất cũng là Kết Đan trở lên, nếu có thể giết được vài tên thì tốt biết mấy, đáng tiếc..." Trần Nguyên chỉ có thể thở dài như vậy.
Nhìn ánh mắt Trần Nguyên xoay chuyển về hướng mình, Thượng Quan Vân không chút thay đổi sắc mặt, nàng đang chờ đợi xem nam tử mình từng giúp đỡ kia có thật sự tuyệt tình ra tay hay không.
Kết quả Trần Nguyên chỉ nhìn lấy một cái rồi quay người sang bạch y nữ tử trong góc phòng.
"Ngươi... Không phải trước đó ta từng giúp ngươi sao!" Nữ tử này hiển nhiên là người trước đó kéo Trần Nguyên khỏi hang động, chỉ là nhìn ánh mắt Trần Nguyên lại khiến nàng có chút bất an trong lòng.
"Ai nói cho ngươi là ta muốn giết ngươi, nhìn ta giống như muốn giết người lắm à?" Trần Nguyên chỉ có thể bất đắc dĩ để lại một câu như vậy.
"Thú vị thật, không hổ là Hồn Đạo Thể, chỉ dựa vào một giọt máu đã có thể mở ra đạo cấm ta bày ra, lại còn có thể vượt qua hắc ám vĩnh hằng, ta quả nhiên không nhìn sai?" Mỹ phụ vốn ngồi yên tĩnh trên bảo tọa lúc này bỗng lên tiếng.
Nghe nàng nói như vậy, Hứa Thanh Hà đột nhiên quay người nhìn sư đệ, ánh mắt có chút bất định, những người khác cũng tò mò không kém, kế đó chính là chấn động.
Dù là bất cứ thể chất thiên phú nào đi nữa thì miễn là bên trong tên có thêm chữ "Đạo" thì chắc chắn không phải dạng tầm thường. Tương tự như bọn họ, Trần Nguyên cũng hoài nghi lời mỹ phụ kia không kém.
Thấy vẻ mặt hoài nghi của Trần Nguyên, mỹ phụ trên bảo tọa liếc nhìn mỹ nhân diêm dúa vừa đi tới bên cạnh nàng, ánh mắt có chút cưng chiều nói.
"Xem ra ngươi cũng không biết nhỉ! Khó trách, dù gì Hồn Đạo Thể thật sự rất đặc biệt, đừng nói là ngươi, nếu là ta trước kia cũng sẽ như ngươi thôi!"
"Chuyện này... Kính xin tiền bối chỉ giáo!" Không cảm nhận được ác ý từ mỹ phụ kia, Trần Nguyên cung kính nhìn nàng, nói ra nghi vấn của mình.
Truyện Khí Vận Chi Chiến tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | HongLeee |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 3 |