Huyền Ảnh Trùng
Bầu trời trong xanh, ánh nắng oi bức chiếu rọi khắp mọi ngóc ngách, gió nhẹ thổi mang theo khí nóng lướt qua, thỉnh thoảng lại có một vài đám mây trắng bồng bềnh che chắn lại ánh mặt trời nóng bức kia.
Trên con đường không một cái cây ngọn cỏ, Trần Nguyên vội vã phi ngựa chạy đi, chuyến đi này hắn không dẫn theo Từ Uyên, vốn lúc đầu hắn dự định sẽ dẫn theo con bé nhưng sau khi kết thù với tên ất ơ kia hắn lại thay đổi ý định.
Để thuyết phục được Từ Uyên ở lại động phủ, Trần Nguyên đã phải tốn một lượng lớn nước bọt, lại thêm một hồi cam đoan sẽ an toàn trở về mới khiến con bé an tâm ở lại.
Từ Uyên cũng biết lần này sư tôn nàng đi chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, thế nhưng nàng còn nhỏ không giúp được gì nên cũng chỉ có thể cầu nguyện sư tôn không xảy ra chuyện gì.
Phi nhanh vó ngựa hơn nửa canh giờ, cuối cùng trước tần mắt Trần Nguyên xuất hiện một khu rừng không biết trải dài bao xa, khóe môi hắn khẽ nhếch lên một vạch đường cong, trong lòng thầm nghĩ: "Ta đến đây, lần đầu thật sự tiếp xúc với thiên nhiên của thế giới tu tiên!"
Nửa ngày sau, bầu trời lúc này đã dần tối, Trần Nguyên chỉ có thể dừng chân lại trong một hang đá, tuy rằng khoảng cách của hắn tới điểm đến chỉ còn chưa tới nửa canh giờ nhưng hắn không định tới đó, bởi vì trong miêu tả có nói nơi đó có một số loại yêu thú thường hay xuất hiện vào ban đêm, tuy số lượng ít nhưng hắn vẫn khá e ngại.
Cân nhắc tới an toàn bản thân, Trần Nguyên rải vô số loại bột đuổi rắn rết và côn trùng, trước hang lại bố trí một số dây nhỏ, đầu còn lại của dây cột lại trên ngón tay hắn sau đó mới lấp đá chắn lại cửa hang.
Cột dây lại là để trong lúc tu luyện sẽ có thể phản ứng kịp nếu có nguy hiểm hay thứ gì đó chui vào hang.
Một đêm trôi qua không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm sau khi ăn một ít lương khô Trần Nguyên lại lần nữa lên đường.
Nửa canh giờ sau hắn đã đi tới trước một đống những dãy núi dốc, Trần Nguyên không chút do dự dọc theo núi đi lên, về phần con ngựa thì hắn đã để lại chỗ gần hang động tối qua, chủ yếu là hắn sợ dẫn ngựa tới quá gần nơi này sẽ bị yêu thú nhắm tới.
Mất thời gian nửa nén nhang, cuối cùng Trần Nguyên cũng tìm thấy một gốc Huyền Linh Thảo.
Tìm được gốc đầu tiên thì sẽ có gốc thứ hai, càng đi lên cao Trần Nguyên lại càng tìm thấy nhiều gốc, chỉ là đường đi càng lúc càng hiểm trở, trong lúc leo lên một vách đá đứng thẳng chỉ thiếu chút nữa là Trần Nguyên bị rơi xuống, chỉ là càng là trong nguy hiểm thứ tìm thấy lại càng có giá trị.
Chỉ trong thời gian nửa ngày trời hắn đã tìm ra hơn mười mấy gốc linh thảo, theo như trong phù chiếu thì chỉ cần tìm đủ ba mươi gốc linh thảo là có thể nhận được năm mươi linh thạch.
Cách mục tiêu càng gần Trần Nguyên lại càng cảm thấy lo lắng, bởi vì vị trí của hắn cách chân núi đã rất xa, càng đi lên núi cao hắn lại càng cảm thấy có một loại cảm giác bất an.
Cho đến khi đã cách chân núi hơn một dặm, Trần Nguyên bắt đầu cảm thấy loại cảm giác bất an kia dần trở nên mãnh liệt hơn.
Đi thêm trăm bước chân nữa, Trần Nguyên phát hiện nơi này bắt đầu có một số loại yêu thú.
Bàn tay Trần Nguyên duỗi ra định ngắt lấy một cây Huyền Linh Thảo thì một con độc xà bỗng phóng ra từ trong bụi cỏ.
Trần Nguyên giật mình rút tay trở lại, hắn nhanh chóng lùi ra sau sau đó mới ổn định thân hình nhìn lại phía kia.
Một con hỏa xà lè ra cái lưỡi dài của mình nhanh như chớp phóng về phía Trần Nguyên, thấy vậy Trần Nguyên liền né sang một bên, ngón tay hắn nhanh chóng phóng ra một đạo thủy tiễn đâm thẳng vào trên đầu hỏa xà.
Hỏa xa đang lao tới đột nhiên rơi tự do xuống đất, toàn thân giãy giụa một hồi rồi bất động.
Trần Nguyên chém đứt lấy máu rắn bỏ vào một cái bình rồi cất vào nhẫn trữ vật sau đó lại tiếp tục hái xuống linh thảo.
Chuyến đi lần này của hắn có hai mục tiêu chính là Hỏa Độc Xà và Huyền Linh Thảo, lúc đầu cũng vì hai phù chiếu này đều có chung một đích đến nên hắn mới cùng lúc nhận cả hai nhiệm vụ.
Chỉ không ngờ là vừa bắt đầu không lâu đã phát hiện ra một con Hỏa Độc Xà, với tốc độ này chỉ cần một ngày chắc chắn hắn sẽ thu thập đủ số lượng trở về.
Thế nhưng hắn vẫn vô cùng cảnh giác, hắn dám chắc tên kia chắc chắn cũng đã tới, hoặc có thể là hắn ta đang đợi ở giữa đường cũng nên.
Lại tiếp tục đi về phía trước, Trần Nguyên lại thu thập thêm một vài gốc linh thảo và độc xà, chỉ là loại cảm giác nguy hiểm kia vẫn luôn bao quanh khiến Trần Nguyên có chút muốn chùn bước.
Nhưng khi nghĩ tới bản thân và con nhỏ còn phải ăn thì hắn lại tiếp tục đi về phía trước.
"Phi... Con nhỏ cái beep, ta đúng là đang nghĩ cái gì đây..." Suy nghĩ hắn còn chưa dứt thì lại thấy một con yêu thú xuất hiện, chỉ là hắn còn chưa kịp nhìn rõ thì nó đã nhanh như chớp chạy đi.
Lần theo hướng chạy của yêu thú, Trần Nguyên lại phát hiện bản thân càng đi về hướng này thì loại cảm giác nguy hiểm kia lại càng trở nên mãnh liệt.
"Đó là..." Nhìn thấy thứ xuất hiện trước mắt khiến Trần Nguyên suýt không nhịn được mà thốt lên thành tiếng.
May mắn âm thanh của hắn khá nhỏ nên một con thỏ yêu trong đám yêu quái dù nghe được âm thanh lạ nhưng vẫn tiếp tục cúi đầu xuống tiếp tục ăn uống.
Xuất hiện trước mắt Trần Nguyên là một cảnh tượng mà hắn chưa từng thấy, cũng chưa từng tưởng tượng ra.
Trên mặt đất là một thi thể yêu thú to lớn, kích thước ít nhất lớn bằng hai cái xe buýt gộp lại. Chỉ là yêu thú kia lại đang nằm phủ phục trên mặt đất, hơi thở yếu ớt chỉ có thể mặc cho vô số yêu thú nhỏ hơn tranh nhau cắn xé.
Lại gần nhìn rõ hơn một chút mới phát hiện yêu thú kia là một con trùng trông khá giống sâu róm, loài này có một cái tên gọi là Huyền Ảnh Trùng.
Theo như ghi chép trong sách, Huyền Ảnh Trùng là một loại yêu thú cực kỳ đặc biệt, sinh sống ở nơi hắc vụ bao quanh hằng năm, toàn thân nó đều là độc.
Người bị nhiễm độc Huyền Ảnh Trùng thường sẽ rơi vào ảo cảnh sau đó sẽ tự động hiến dâng mình thành thức ăn cho loại yêu trùng này.
Yêu trùng này có kích thước rất lớn nhưng lại cực kỳ khí tăng tiến tu vi, cả đời một con Huyền Ảnh Trùng chỉ có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh nên loài trùng này cho đến nay đã gần như tuyệt chủng.
Da của chúng, hai con mắt và cả máu đều có thể dùng để luyện đan và luyện khí, có thể nói loài yêu trùng này chính là một thân tài phú.
Tuy nói toàn thân Huyền Ảnh Trùng đều là độc nhưng kỳ thực độc này lại không gây chết người mà chỉ đơn thuần khiến người nhiễm phải tiến vào trạng thái mê man và rơi vào ảo cảnh, một số trường hợp khác chính là có thể khiến người ta rơi vào điên loạn.
Trong lòng Trần Nguyên đã nảy ra lòng tham, máu của loại yêu trùng này có thể luyện thành thuốc gì thì hắn không biết. Nhưng hắn biết da của loài trùng này có thể dùng để luyện chế một loại mặt nạ gọi là Huyền Ảnh Diện.
Huyền Ảnh Diện có thể khiến người sử dụng biến ảo khuôn mặt và cải biến cả thân hình, dù không rõ lắm nó có thể qua mắt được tu sĩ cấp cao hay không nhưng ít nhất cùng cảnh giới hoặc hơn một hai cảnh giới là không có vấn đề gì.
Dù rằng hiện tại Trần Nguyên đã có Dịch Dung Thuật nhưng nó căn bản chính là phế thuật, chỉ đơn giản là biến hóa khuôn mặt mà thôi, so với Huyền Ảnh Diện thì đúng là tiểu vu gặp đại vu.
Còn về phần hai mắt Huyền Ảnh Trùng lại càng giá trị, nghe nói mắt loài trùng yêu này có thể sử dụng để luyện ra một loại pháp khí nào đó cực kỳ có uy lực, cụ thể hắn chỉ biết là pháp khí được luyện từ mắt nó có thể gây ra huyễn cảnh và mộng ảo, nhưng cấp độ chắc chắn không phải loại Luyện Khí Kỳ như hắn có thể nghĩ tới.
Nghĩ muốn lấy tài liệu từ con yêu thú này thì dễ lắm, thế nhưng thực tế lại dội cho hắn một gáo nước lạnh.
"Đám yêu thú này tu vi kém nhất cũng đã là cấp một đỉnh, thậm chí bên trong đó còn có thể có cấp hai tồn tại không chừng, mà cái tên kia cũng xui thật, đường đường là yêu thú cấp ba nhưng lại ra nông nỗi như hiện tại thì cũng đúng là quá mức không bình thường." Trần Nguyên vẫn đang cẩn thận cân nhắc vấn đề tiếp theo.
Nhưng rất nhanh hắn lại lắc đầu ngao ngán chính bản thân mình phản ứng chậm: "Ta đang nghĩ đi đâu chứ, đám yêu thú kia chỉ sợ giờ đã mê man trong ảo cảnh, một khi đã ăn thịt Huyền Ảnh Trùng thì bị trúng huyễn độc là chắc chắn.
Nghĩ vậy, Trần Nguyên đã không còn chút e sợ gì nữa, hắn lại gần chém ra hai đạo phong nhận, kết quả là con Huyền Ảnh Trùng giãy giụa mạnh mẽ, toàn thân chấn động mạnh khiến đám yêu thú đang ăn thịt xung quanh thân nó bị chấn bay.
Khiến Trần Nguyên thở phào là đám yêu thú sau khi mê man nhìn xung quanh một hồi lại tiếp tục thi nhau cắn xé lấy yêu trùng.
Lúc này, Trần Nguyên điều động hơn phân nửa linh lực đánh ra mấy chục đạo phong nhận, hầu hết phong nhận này đều mang theo uy áp kinh người chém vào đầu trùng yêu.
Trùng yêu không còn cử động được nữa, nó cứ thế chết đi mà chẳng biết ai là người giết mình.
"Không hổ là yêu thú cấp ba có thân thể yếu đuối nhất tu tiên giới a, chậc chậc!" Trần Nguyên cảm thán không thôi, đồng thời hắn cũng chậm rãi đi tới trước thân thể yêu thú, động tác nhanh như gió thoảng, chưa tới mười mấy hơi thở đã hội đi một phần nhỏ lớp da bên ngoài.
Trần Nguyên không dám lột phần da gần đám yêu thú khác nên chỉ có thể chấp nhận lấy được mỗi một tấm da rộng đủ trải giường.
Kế đó là công đoạn móc mắt, hầu như là thuận lợi đến không thể thuận lợi hơn.
Trần Nguyên mất cả một ngày trời mới miễn cưỡng thu thập đủ linh dược và máu rắn đủ cho nhiệm vụ lần này.
Khi trời đã tối om Trần Nguyên mới bắt đầu đi xuống núi, chỉ là ngay khi hắn vừa đi không xa thì loại cảm giác nguy hiểm ban ngày lại lần nữa xuất hiện.
Trần Nguyên quay đầu lại nhìn phía sau, không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái đã khiến trái tim hắn trầm xuống, toàn thân lạnh toát.
Xuất hiện trước mắt Trần Nguyên là một đầu cự mãng thân dài hơn trượng, cái miệng to như cái chậu của nó gần như chỉ trong chớp mắt khi Trần Nguyên trông thấy nó liền đợp tới một cái.
Trong lúc nhất thời trong lòng Trần Nguyên ngoại trừ sợ hãi ra chính là suy nghĩ tránh né mãnh liệt nổi lên.
Trần Nguyên phản ứng nhanh nhất có thể, hắn cũng nhanh không kém cự mãng né sang một bên khiến nó cắn hụt.
Thấy vậy, cái đuôi to lớn của cự mãng liền quất tới đập thẳng vào người Trần Nguyên khiến hắn bay ra xa hơn trượng.
Trần Nguyên hộc ra một ngụm máu tươi, tay chống đất định đứng dậy nhưng cự mãng lại lần nữa đánh tới.
Đuôi rắn trực tiếp quất tới, chỉ là nó không quất bay Trần Nguyên mà là khi đuôi rắn va mạnh vào Trần Nguyên liền quấn lại, trực tiếp xiết chắc Trần Nguyên.
Mãi cho đến lúc này Trần Nguyên mới nhìn rõ nó là loại rắn gì, yêu thú trước mắt không gì khác chính là một con Hỏa Độc Xà.
Cảm giác đau đớn rã rời từ trên thân thể truyền tới, lực quấn của cự mãng càng tăng mạnh, siết chặt tới nỗi xương cốt Trần Nguyên vang lên âm thanh ken két, với tình hình này có khi chưa tới vài hơi thở nữa Trần Nguyên liền sẽ bị siết đến xương cốt gãy nát toàn bộ, thậm chí là mất mạng.
Dưới cơn đau, Trần Nguyên chỉ có thể cắn răng dốc hết sức, linh lực trong cơ thể điên cuồng di động, máu huyết trong thể nội gần như sôi trào lên.
Toàn thân Trần Nguyên run mạnh, tiếp đến là một luồng sức mạnh mạnh đến không hợp thói thường từ trong cơ thể Trần Nguyên bộc phát ra, hai mắt hắn nổi ra từng tia tơ máu, trông vô cùng dữ tợn.
Bạo Huyết Thuật sau khi được thi triển ra, Trần Nguyên lập tức vặn vẹo thân thể, lực mạnh giãy thoát khỏi trói buộc.
Ngay trước khi Trần Nguyên thoát khỏi cự mãng, cái miệng lớn của nó trực tiếp phun mạnh ra một ngọn lửa, may mắn Trần Nguyên nhanh chóng giãy thoát đồng thời lùi ra xa.
Trên bàn tay Trần Nguyên xuất hiện một cây trường côn màu đen, hắn nhanh chóng quán trú linh lực sau đó nhảy lên đánh ra một côn.
Một côn này mang theo uy áp như muốn nghiền nát tất cả, đối diện với nó, thân hình cự mãng lại nhanh như chớp bật nhảy, phóng trên không lao về phía sau lưng, miệng lớn lại phun ra ngọn lửa.
Một côn đánh hút, Trần Nguyên còn chưa kịp có cách nào phòng ngự phía sau thì cảm giác nóng rực đã lan tới trên lưng, ngay sau đó là một cái va đập mạnh từ đuôi rắn vào kính hắn, áo hắn mặc lập tức bị đốt chạy.
Trước cảnh tượng như vậy, Trần Nguyên chỉ có thể nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài, lộ ra thân hình không gầy cũng chẳng cường tráng của hắn.
Ánh mắt Trần Nguyên khẽ nhíu lại, hắn tập trung cao độ nhìn cự mãng đồng thời Đạo Đồng đang cố nhìn rõ động tác cự mãng.
Mặc dù không hề nhìn ra cái gì thông qua Đạo Đồng nhưng Trần Nguyên cũng không quá thất vọng ít nhất hắn cũng đã sớm suy nghĩ đến trường hợp như vậy.
Cái Trần Nguyên thực sự lo lắng lúc này là trạng thái buff bẩn này có thể giữ trong bao lâu, hơn nữa nãy giờ có lẽ vì thiêu đốt khá nhiều huyết khí nên thân thể hắn đang dần trở nên mệt mỏi.
Chỉ trong nháy mắt, cự mãng lại cắn tới một cái, một phát cắn này khiến Trần Nguyên dù đang được buff cũng không thể may mắn né kịp, cánh tay hắn trực tiếp bị ngậm lấy.
Tay còn lại liên tục đánh ra mấy quyền mới khiến cự mãng nhả ra, sau đó Trần Nguyên nhanh chóng đá bay nó, trường côn lại lần nữa hoành không đánh tới.
Một côn đánh lên cự mãng khiến nó bay đụng vào một gốc cây cổ thụ, lập tức ánh mắt cự mãng lóe lửa, nó liên tục tụ lực rồi lần nữa phu ra ngọn lửa.
Thế nhưng ngọn lửa lần này so với lần trước mạnh hơn gấp nhiều lần, nhiệt độ tỏa ra từ nó như dường như có thể thiêu đốt cả một cánh rừng.
Sự thật cũng đúng là như vậy, ngay sau khi lửa phun ra, vô số cây cối bị bốc cháy ngay trong nháy mắt, khói đen chỉ trong thoáng chốc bao phủ phạm vi mười mấy trượng quanh đó.
Đăng bởi | HongLeee |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 7 |