Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mai Phục

Tiểu thuyết gốc · 2745 chữ

Đánh đến lúc này dù Trần Nguyên có chưa trải sự đời đi nữa cũng đã nhìn rõ tu vi cự mãng, Trần Nguyên thầm oán trong lòng một câu, thế nhưng lại rất nhanh thở phào ra một hơi.

Trên thân rắn có một vết thương lớn, trông không giống như vừa mới bị đánh mà ra, thực tế Trần Nguyên đã sớm thấy vết thương kia ngay từ khi nó xuất hiện.

Bởi vì vết thương này nên dù cự mãng là yêu thú cấp hai nhưng lại không còn quá nhiều sức lực để chiếm thế thượng phong, một nguyên nhân khác chủ yếu là do yêu thú tu luyện là luyện một thân yêu thú, tương tự luyện thể nên công kích bằng thuật pháp là rất ít thấy, vậy nên Trần Nguyên mới có thể lợi dụng việc nó bị thương mà đấu ngang tay.

Ngọn lửa dần lăn ra xa phạm vi Trần Nguyên và cự mãng, càng lúc càng mở rộng, đúng lúc này Trần Nguyên lại cảm thấy thời gian thi triển Bạo Huyết Thuật sắp sửa đến hồi kết.

Cảm nhận được như thế, Trần Nguyên nhanh chóng chủ động tấn không.

Trần Nguyên lại lần nữa quét ngang trường côn đánh về phía cự mãng, cự mãng ngay từ đầu đã chiếm thế thượng phong nhưng lại bị đánh rớt xuống hai bên cân bằng khiến nó vô cùng giận dữ, lúc này thấy Trần Nguyên dám công kích trước khiến nó càng nổi điên hơn.

Cự mãng hơi nhũn người lại như lò xo sau đó nhảy lên không trung, cái đuôi dưới ánh trăng quất ngang vừa vặn chặn lại trường côn quét tới.

Trần Nguyên vốn trong tình trạng sắp sửa hết cường hóa lúc này cơ thể hắn lại càng thêm yếu nhược hơn, đặc biệt là khi va chạm trường côn với thân thể cứng cáp của cự mãng.

Đúng lúc khi cự mãng lại lần nữa vồ tới trước người Trần Nguyên, hắn vốn trông như sắp sửa thua tới nơi lại tế ra một ngọn núi lớn bằng ngôi nhà, một tay trực tiếp ném nó về phía cự mãng.

Cự sơn va chạm với cự mãng tạo nên chấn động mạnh khiến ngọn lửa xung quanh bị thổi vụt tắt, đương nhiên đó chỉ là phạm vi gần đó mà thôi.

Trần Nguyên dốc hết tốc lực đạp lên cự sơn sau đó phóng ra trước mình cự mãng, trường côn đánh xuống khiến cự mãng lảo đảo, miệng nó rú lên một tiếng nghe trông mà rợn người.

Đúng lúc cự mãng lại sắp sửa phản công lần nữa, Trần Nguyên lại lấy ra một lá phù dán lên trên thân nó.

Chưa đợi cự mãng kịp rút lá bùa ra, Trần Nguyên ngay lập tức chạy như điên cách xa cự mãng ra.

Dưới vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của Trần Nguyên, thân thể cự mãng bị bạo liệt phù nổ cho nửa thân trên nát nhừ.

Trần Nguyên cẩn thận lấy máu từ trên thi thể tàn phá của Hoả Độc Xà, kết quả thu được khiến hắn cực kì hài lòng. Chỉ là nhìn lại bản thân do dùng Bạo Huyết Thuật mà bị thương khiến hắn không thể không thở dài.

"Nếu thực lực đủ mạnh, há phải dùng đến bí thuật tự tổn hại chính mình như vậy!" Trần Nguyên chỉ có thể tìm một chỗ gần chân núi nghỉ ngơi chữa thương.

Sáng hôm sau.

Một đêm trôi qua nhưng cảm giác đau nhói từ cơ thể vẫn không ngừng truyền tới, phần lớn cơn đau là do trúng phải hỏa độc, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không ổn.

Hắn không tính đi trở về bằng đường cũ, chủ yếu là hắn sợ tên lần trước ở trước Phù Chiếu Điện sẽ xuất hiện chặn đường.

Nhưng tránh gì thì thứ đó tới, đi đường chưa tới mấy dặm, Trần Nguyên bất giác cảm thấy có một tia nguy cơ.

Quay đầu lại nhìn nhưng vẫn chẳng thấy gì, thấy vậy, bước chân Trần Nguyên càng thêm nhanh chóng.

Trước đó hắn cũng không quay trở lại chỗ cũ nên lúc này không có ngựa để cưỡi, thế nên hắn chỉ có thể đi bộ.

"Xoẹt..." Đột nhiên một tiếng xé gió vang lên bên tai.

Vốn luôn cảnh giác cao độ nên khi âm thanh kia vang lên Trần Nguyên liền theo phản xạ né tránh.

Nhìn lại vị trí vừa rồi, người xuất hiện trước mắt Trần Nguyên là thanh niên lần trước hắn gặp ở Phù Chiếu Điện, tay hắn còn đang nhanh chóng rút một thanh kiếm cắm trên mặt đất, rất rõ ràng âm thanh vừa rồi là do thanh kiếm kia phóng tới tạo nên.

"Ngươi vì một nhiệm vụ mà thật sự đuổi giết ta đến tận đây?" Trần Nguyên nhìn hắn, ánh mắt cực kì lạnh lẽo.

"Dám tranh đoạt với Vương Hạp ta, cùng cảnh giới ngươi chính là người đầu tiên, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết có những người ngươi không thể trêu vào..." Lời còn chưa dứt trường kiếm trên tay thanh niên đã đánh tới, Trần Nguyên phản ứng lại liền lùi ra sau, trên tay cũng xuất hiện một cái trường côn.

"Thứ đó là sao?" Vì tập trung cao độ nên trong lúc Vương Hạp đánh tới, Trần Nguyên vô thức nhìn xuyên qua lớp áo của Vương Hạp, trên da thịt hắn xuất hiện những đường vân màu đỏ mờ mờ ảo ảo.

"Chẳng lẽ đây là dị năng khác của Đạo Đồng, có thể nhìn xuyên qua quần áo sao? Không đúng, những đường máu đó chẳng lẽ là quỹ tích vận chuyển của linh lực..." Không đợi Trần Nguyên suy nghĩ xong, hắn đã bị ép phải vung côn đỡ lấy một kiếm chém tới.

Vừa lao vào chiến đấu Trần Nguyên đã bị áp sát, có thể thấy rõ Vương Hạp là muốn đánh cận thân.

Trần Nguyên bất đắc dĩ phải lùi lại liên tục, ké đó là hơn mười mấy kiếm liên tục chém tới.

Ngay lúc này, Vương Hạp bỗng chuyển từ chém cận thân thành nhảy lên cao, trên thân kiếm theo đó phát ra một luồng sáng.

Hào quang màu vàng trên thân kiếm hóa thành vô số kiếm mang điên cuồng bay tới, đáng nói là chúng không chỉ bay thẳng mà còn rẽ ra hai bên hóa thành đường vòng cung chém ra phía trước ngắn cản đường chạy của Trần Nguyên.

Có thể điều khiển kiếm mang biến hóa như vậy, chứng tỏ tên này là một kiếm tu dày dặn kinh nghiệm.

Trước thế công như vũ bão, Trần Nguyên còn chưa kịp né tránh lại thấy hơn năm sáu tấm phù bay đến phía trên không trung.

Tình thế lúc này rõ là hướng nào cũng không chạy được, thấy vậy Trần Nguyên chỉ có thể từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm phù lục.

Phù lục vừa ra, không gian quanh hắn liền lập tức ngưng tụ ra một quang tráo bao bọc hắn lại.

Kiếm mang chém tới trên quang tráo lập tức bị đánh tan, còn những phù lục kia thì phát nổ khiến bụi đất bay tán loạn.

Tuy nhiên uy lực mạnh là thế nhưng sau khi tấm phù cuối cùng phát nổ thì quang tráo lại chỉ bị rạn nứt một chút.

Thấy thế, Vương Hạp khẽ nhíu mày, vốn hắn định một kích đánh chết Trần Nguyên để tránh giao đấu lâu về sau sinh biến nhưng lại không nghĩ tới phản ứng của Trần Nguyên lại nhanh nhạy đến vậy, đã thế cũng đành, vậy mà hắn lại còn có loại phù lục cao cấp này.

Tấm quang tráo phù vừa rồi là hắn lấy được từ vị sư tôn gặp một lần kia của mình, lúc đầu vì hắn chưa giao chiến với người khác bao giờ nên chưa từng lấy ra dùng, hiện tại vừa vặn có thể dùng tới.

Phần lớn vật sư tôn đưa cho hắn đều là một số phù lục và pháp khí tiêu hao dùng một lần, khó hiểu chính là sư tôn hắn vậy mà không đưa một tý linh thạch nào nên mới có chuyện hắn phải đi cày chay kiếm linh thạch như bây giờ.

Thừa lúc lá phù cuối cùng phát nổ xong Trần Nguyên liền lập tức tế ra một cái phi kiếm, thứ này cũng là lấy từ sư tôn hắn.

Phi kiếm bay tới trên không trung, lập tức từ một hóa thành hai, hai hóa bốn, cứ vậy mà hóa ra mấy chục thanh khi kiếm lấy thế như chẻ tre đánh về phía Vương Hạp.

Vương hạp cũng không phải tầm thường, chỉ thấy tay hắn nhanh chóng kết ấn, một tấm chắn vô hình lập tức hình thành ngăn trước người, đồng thời kiếm trên tay cũng chém ra vô số kiếm nhận đánh tới phi kiếm.

Hai bên va chạm, âm thanh leng keng vang lên chói tai, chỉ là dù Vương Hạp có chống đỡ như nào cũng bị mấy phi kiếm đánh trúng một bên vai, máu tươi như nước chảy xuống.

Vương Hạp nhíu mày nuốt xuống một viên đan song kiếm trên tay khẽ lật, một cơn cuồng phong trên đầu kiếm dần hình thành, vô tận kiếm khí thuận theo đó chém bay đi như thủy triều kéo tới.

Thừa lúc này, Vương Hạp liền phóng theo sau cuồng phong kiếm khí, kiếm vung lên chém thẳng lên đầu Trần Nguyên.

Trần Nguyên phản ứng khá nhanh nhưng cuồng phong lại quá mạnh, chỉ trong nháy mắt đã quét tới khiến thân hình hắn lảo đảo, thậm chí trong gió còn có một cỗ sát khí nhàn nhạt và vô số lưỡi kiếm vô hình chém đứt da thịt Trần Nguyên.

Ngay lúc một kiếm trên tay Vương Hạp chém tới, tình hình lập tức càng nguy cấp hơn. Trước cảnh tượng như vậy, Trần Nguyên chỉ có thể dốc sức né tránh một kiếm kia chém vào cổ mình.

Cái giá phải trả cho hành động này chính là một bên bả vai hắn bị chém vào một vết rất sâu, cảm giác đau đớn từ đó truyền tới đồng thời cảm giác bị cắt chém và cuồng phong vẫn đang bao lấy toàn thân khiến hắn bất lực nhìn bản thân lần nữa bị chém tiếp một nhát kiếm.

Một kiếm này chém tới lại có chút lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, nhắm thẳng vào vòng eo Trần Nguyên.

Thấy di chuyển vừa rồi của mình đã né được đòn chí mạng, Trần Nguyên lại cắn răng chịu đựng kiếm khí cắt chém, hắn đánh ra một quyền đến người đối diện khiến gã không thể không lùi lại một chút.

Nhân cơ hội này Trần Nguyên lại tránh ra khỏi vòng vây của kiếm khí, chỉ ánh mắt hắn lúc này lại đang tập chung vào thân thể người đối diện, đặc biệt là vô số đường vân màu đỏ như mạch máu kia.

"Ra là thế." Nhìn ra quỹ tích vận chuyển linh lực của người đối diện, Trần Nguyên liền nảy ra suy nghĩ, đồng thời hiểu ra một chuyện mà hắn vẫn luôn thắc mắc.

Đến lúc này hắn dám khẳng định những đường vân kia chính là kinh mạch đang vận chuyển linh lực, còn suy nghĩ của hắn chính là dựa vào việc nhìn ra linh lực trong cơ thể người kia, biết rõ về hắn nên Trần Nguyên sẽ chơi chiến thuật câu kéo đến khi hắn tiêu hao đủ nhiều thì liền một chiêu phản kích.

Nếu là trước đó thì có lẽ Trần Nguyên sẽ nghĩ cách đánh nhanh thắng nhanh càng tốt, nhưng sau khi nếm trải qua kiếm thuật của Vương Hạp, Trần Nguyên liền bỏ đi ý tưởng viển vông kia, chỉ có thể dùng chiến thuật tiêu hao.

Với số lượng phù lục và pháp khí tiêu hao hắn đang có thì muốn tiêu hao Vương Hạp là chuyện có thể làm được.

Có suy nghĩ như vậy, Trần Nguyên lập tức tế ra vô số phù lục phòng ngự, tạo ra lá chắn bảo vệ hắn.

Cứ mỗi khi dùng hết phù lục này là hắn lại dùng đến phù lục khác, pháp khí này đến pháp khí khác.

Chưa mất bao lâu Trần Nguyên liền đã dùng hết sạch đồ vật sư tôn đưa, thế nhưng tin tốt chính là đối thủ cũng đang dần yếu đi, thể hiện rõ nhất ở chỗ linh lực trong cơ thể đang dần tiêu hao đi hơn phân nửa.

Lúc này đột nhiên khí tức toàn thân Trần Nguyên tăng lên với tốc độ chóng mặt, Bạo Huyết Thuật vốn là một loại bí thuật thiêu đốt huyết khí để tăng lên sức mạnh và tu vi, vì vậy nên tu vi hắn lập tức thăng lên Luyện Khí Hậu Kỳ trong nháy mắt.

Thấy vậy, ánh mắt Vương Hạp càng trở nên điên cuồng, vốn dĩ hắn cũng là tu sĩ Luyện Khí Hậu Kỳ nhưng bị vô số phù lục pháp khí mài cho đến bây giờ nên thực lực cũng chẳng còn lại là bao.

Kỳ thực giữa hai tiểu cảnh giới trung kỳ và hậu kỳ cũng chẳng cách biệt quá xa, cho nên ngay từ đầu Trần Nguyên vẫn có thể coi như có sức đối phó, chỉ là so với Trần Nguyên lúc này thì Vương Hạp lại gần như không có cửa đánh lại.

Nguyên nhân của việc này chủ yếu là vì sức bạo phát của Bạo Huyết Bí Thuật đã khiến cho linh lực trong cơ thể Trần Nguyên tăng lên mảng lớn, đáng nói hơn nữa chính là thể lực của hắn đã có thể coi như tương đương với tu sĩ luyện thể giai đoạn đầu.

Lúc này Vương Hạp thật sự có chút nuốt không trôi, hắn vốn không giàu có gì nên pháp khí lẫn phù lục có thể dùng đều dùng hết, hiện tại rõ là chỉ có thể so đấu bằng tự thân thực lực, mà thực lực của người đối diện lại bất ngờ tăng mạnh khiến hắn thật sự không còn cách nào đối phó.

Thấy Vương Hạp có ý định muốn rút lui, Trần Nguyên dưới trạng thái bạo huyết không chút chần chờ cầm lên trường côn, toàn thân hắn phóng ra khí thế cường đại đánh tới Vương Hạp.

Vương Hạp thấy vậy thì không tiếp tục bỏ chạy, hắn gần như dốc hết sức lực tung ra một quyền, một quyền này bỗng hóa thành một cự chưởng hư ảo đánh lên trường côn.

Bất ngờ là một chưởng kia khi đánh lên trường côn lại khiến Trần Nguyên trực tiếp bị đánh bay.

Trần Nguyên không thể ngờ bản thân vậy mà lại bị đánh bay nhẹ nhàng như vậy, song khóe miệng hắn lại chậm rãi chảy ra một vệt máu.

Cùng lúc ánh mắt vốn luôn chăm chú nhìn Vương Hạp cũng chảy máu, đây rõ là biểu hiện của việc sử dụng đạo đồng quá nhiều lần.

Ở đối diện, Vương Hạp lại càng bất ngờ hơn khi một chưởng kia có thể đánh bay Trần Nguyên, vốn dĩ hắn cũng chỉ vừa học được một chiêu này cách đây không lâu, lần vừa rồi cũng là lần đầu tiên hắn thi triển, vốn chỉ nghĩ trì hoãn thế công của Trần Nguyên nhưng lại không ngờ vậy mà lại có thể phá vỡ thế công kia của Trần Nguyên.

Nhân lúc Trần Nguyên bị đánh bay trọng thương, Vương Hạp cực kỳ quyết đoán chém ra một kiếm như vũ bão, kiếm mang chém tới trực tiếp đánh lên người Trần Nguyên, máu tươi từ trên thân hắn điên cuồng chảy ra, đây vẫn còn là hắn đã thúc giục bí thuật đến cực hạn chống đỡ một phần uy lực của kiếm mang.

Vương Hạp lần nữa hào hứng áp sát đến, kiếm hắn vung lên cao trực tiếp chém xuống một cái, nhát chém này hướng thẳng lên cổ Trần Nguyên.

Bạn đang đọc Khí Vận Chi Chiến sáng tác bởi HongLeee
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HongLeee
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.