Trần Gia
Trần Nguyên vốn đang ôm ngực đột nhiên khẽ nhếch mép, kế đó chính là nhiệt độ cao bỗng bừng lên trước người hắn, hơn ba đạo phong nhận như vũ bão lần lượt bay ra.
Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, Vương Hạp vốn tưởng bản thân đắc thủ chắc nhưng không ngờ dị biến lại xảy ra, hỏa cầu thuật bình thường ít người dùng trong chiến đấu lúc này lại thể hiện ra uy lực đáng kinh ngạc, còn về phong nhận kia lại càng khiến hắn ta sợ hãi hơn.
Hỏa cầu đánh lên trước người Vương Hạp, lập tức hắn bị ép phải lui về sau, đồng thời cơ thể với tốc độ cực nhanh phóng ra một tấm chắn vô hình chặn lại phong nhận.
Đáng tiếc là tấm chắn kia trông quá mờ ảo, có lẽ là do linh lực của Vương Hạp đã dần cạn kiệt, vì vậy mà tấm chắn vô hình lập tức bị đánh nát, một đạo phong nhận cuối cùng trực tiếp chém bay đầu Vương Hạp, máu tươi điên cuồng phun trào.
Trần Nguyên thở phào nhẹ nhõm, thân thể hắn hiện tại cực kỳ suy yếu, toàn thân bủn rủn nằm ngửa lên trời, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền.
Chẳng biết qua bao lâu, Trần Nguyên tỉnh lại từ cơn mê, toàn thân hắn đau đớn rã rời, vết cắn do Hỏa Độc Xà để lại trước đó sưng đỏ, toàn thân nóng rát.
Mắt trái của Trần Nguyên lại truyền tới cơn đau, khi hắn đưa tay sờ lên thì chất lỏng nóng ấm liền dính lên tay, thế nhưng lúc này xương cốt toàn thân hắn đã đau đến nỗi gần như muốn sụp đổ nên hắn chẳng thể nào sợ hãi thêm được nữa.
Khiến Trần Nguyên có chút vui mừng chính là bên trong nhẫn trữ vật của Vương Hạp có thể coi là khá phong phú.
Ngoại trừ mấy trăm linh thạch ra còn có mấy bình đan chữa thương, một bình luyện khí đan và một quyển sách khá cũ nát.
Trần Nguyên tìm kiếm một nơi chữa thương, tìm mãi mới thấy một cái hang động khá hẹp, hắn cũng không còn cách khác chỉ có thể chui vào đó bế quan.
Dựa vào đan dược chữa thương đang có trong tay, mặc dù không thể chữa khỏi hỏa độc nhưng vẫn tạm áp chế được nó, sau đó hắn chỉ có thể chữa những thương thế khác.
Mấy ngày sau.
Từ Uyên đã chờ sư tôn mình ở động phủ gần một tuần nay, nàng vẫn luôn chờ đợi nhưng thời gian lâu như vậy lại vẫn chẳng thấy sư tôn về khiến nàng vừa sợ vừa lo.
Nàng đi đi lại lại trong phòng, không có chút tâm trạng nào để tu luyện.
Cho đến tận buổi trưa nàng mới nghe thấy âm thanh gõ cửa, nghe vậy ánh mắt nàng liền tỏa sáng, không kịp nghĩ gì liền nhanh chóng mở cửa động phủ.
Vừa mở cửa ra đã khiến nàng phải thất vọng, ở cửa nào có phải sư tôn nàng, người đến rõ ràng vô cùng xa lạ.
Nhìn một nam một nữ trước mắt, Từ Uyên có chút sợ, nàng đang muốn đóng cửa lại thì nữ nhân kia liền chặn lại.
"Tiểu cô nương có biết người này không, tỷ tỷ nghe người ta nói người này đang sống ở đây?" Nữ nhân cười mỉm hỏi Từ Uyên.
"Tỷ tỷ quen biết sư tôn muội?" Từ Uyên làm gì có chút suy nghĩ sâu xa nào cả, nàng chỉ cho rằng cô gái trước mắt là người quen của Trần Nguyên nên liền hỏi một câu như vậy.
"Xem ra là tìm đúng nơi rồi!" Một nam một nữ nhìn nhau thở phào sau đó lại nhìn cô bé, hai người lại định nói gì đó nhưng chợt có một âm thanh bên cạnh vang lên.
Quay đầu nhìn lại thì thấy một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, người cao ráo nhưng không phải dạng người cao gầy, nhan sắc bình thường không có gì quá nổi bật, người đến không phải Trần Nguyên thì là ai.
Mà nhìn thấy hai người kia, lúc đầu Trần Nguyên tưởng hai người nọ có lẽ đang hỏi thăm gì đó, chỉ là khi nghe hai người kia gọi thẳng tên mình, Trần Nguyên bỗng có chút cảnh giác, hắn thầm nghĩ: "Đây chẳng lẽ là kẻ thù tìm đến cửa rồi? Chết tiệt, bản thân mình quá mức sơ xuất rồi, vậy mà lại để chân diện mục xuất hiện ở đây!"
Đã đến nước này Trần Nguyên cũng không định bỏ chạy, dù gì đệ tử nhỏ của hắn vẫn còn ở đây, hơn nữa xem tu vi hai người trước mắt hắn có muốn chạy cũng khó.
"Hai vị tiền bối đây là?" Trần Nguyên không biết nên bắt đầu từ đâu liền chậm rãi hỏi.
"Bọn ta sao, nó ra thì hai người chúng ta và ngươi còn là họ hàng xa đấy!" Nữ tử trong hai người vừa nhìn vừa đánh giá Trần Nguyên từ đầu đến chân, miệng chậm rãi nói.
Nghe thấy không phải là kẻ thù Trần Nguyên liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ lại bản thân hắn thế mà lại còn có họ hàng xa còn sống khiến hắn không khỏi hoài nghi.
"Thấy rất kỳ lạ sao? Cũng đúng, dù gì ngươi và một mạch nhà ngươi đã rời Trần Gia chúng ta mà đi nên ngươi không biết cũng là điều hiển nhiên..."
Từ lời kể của nữ tử kia, Trần Nguyên biết được hóa ra cả nhà hắn đều là người của một gia tộc nhị lưu ở Tây Bắc Vực gọi là Trần Gia.
Nhiều năm trước bởi vì một số nguyên nhân đặc thù nên một mạch nhà Trần Nguyên phải rời khỏi gia tộc, hiện tại lại vì lý do nào đó nên Trần Gia muốn kêu gọi một mạch này của họ trở về.
"Nói như vậy, ta có thể dẫn theo đệ tử này đi cùng được không?" Thấy hai người kia nhất quyết phải dẫn hắn về, Trần Nguyên liếc nhìn nữ đệ tử của mình một cái rồi hỏi.
"Cái này... Chuyện này phải xem ở ngươi, thế nhưng ta phải nói trước, sau khi tới đó sẽ có việc quan trọng phải làm nên đệ tử ngươi khả năng cao sẽ không thể ở cạnh ngươi lâu dài, cho nên..." Trần Ninh Thiên có chút suy tư rồi từ từ trả lời.
Nghe vậy Trần Nguyên lại chẳng buồn để ý, thật sự hắn cũng không định dẫn đệ tử đi, dù gì hắn vẫn còn chưa xác định hai người này có phải đang nói thật hay không đây này.
Trần Nguyên tỏ ý muốn nói chuyện riêng với đệ tử của mình rồi liền để hai người kia đợi ở bên ngoài.
Trong động phủ, vì sợ hai người kia là kẻ thù giả vờ đến để đưa mình đi nên Trần Nguyên không định dẫn Từ Uyên đi theo, hắn đưa cho nàng số linh thạch kiếm được trước đó, sau đó lại lấy ra những môn pháp thuật hắn lấy được gần đây cũng với trước đó tự sáng tạo ra đưa cho nàng.
Trần Nguyên lại dặn dò nàng một khi hắn rời đi cũng liền phải rời đi luôn sau đó tìm một nơi tu luyện khi nào đủ mạnh mới được đi ra ngoài.
"Nhớ kỹ, nếu có người hỏi con về quan hệ hai ta thì tuyệt đối không được thừa nhận, sau này chúng ta nhất định sẽ gặp lại." Nói xong Trần Nguyên liền trực tiếp đi ra ngoài để lại Từ Uyên khóc sướt mướt, nàng từ nhỏ đã không có người thân nên cực kì trân trọng người sư tôn này, chỉ là lúc này nàng cũng biết sư tôn và nàng không còn lựa chọn khác.
"Hai vị chờ lâu rồi, vậy chúng ta liền khởi hành thôi." Đối với việc này kỳ thực Trần Nguyên không quá lo lắng mình sẽ bị hai người trước mắt ra tay giết hại, dù gì nếu bọn hắn thật muốn như vậy thì Trần Nguyên cũng không cản được nên hắn chỉ có thể ung dung chấp nhận sự thật.
Cả ba người lên đường, ra tới cổng thành liền trực tiếp cưỡi trên một cái phi chu bay đi.
Trên đường đi, Trần Nguyên lại từ miệng hai người kia biết được một số thứ, ví dụ như Trần Gia là một trong số các thế lực quản lý Bách Nguyên Học Phủ, khi nghe tới đây Trần Nguyên cảm thấy đúng là quá mức trùng hợp, thế nhưng nghĩ lại cũng đúng: "Khó trách bọn hắn lại có thể biết rõ diện mạo của ta để mà tìm tới!"
Mất hơn nửa ngày đi đường đám người Trần Nguyên mới đi tới trước cổng Trần Gia, cổng lớn vừa được hai tên gác cổng mở ra hắn liền bị hai người Trần Ninh Thiên và Trần Đức dẫn vào trong.
Sắp xếp cho Trần Nguyên một gian phòng ở rồi liền để hắn ở đó, sau đó hai người kia mới cáo từ rời đi.
Trong phòng nghị sự của Trần Gia có một đám người đang tụ tập, đám người này phần lớn đều là một đám lão già tóc bạc trắng, còn lại chỉ có một hai người là trông còn khá trẻ.
Ngồi ở chủ vị là gia chủ đương thời của Trần Gia, Trần Gia Chính, lúc này hắn đang thất thần ngồi ở đó chẳng biết đang nghĩ cái gì.
Đám trưởng lão thì lại trái ngược hoàn toàn với Trần Gia Chính, mỗi người đều đang thảo luận việc của mình.
"Bẩm gia chủ, Trần Nguyên kia đã được đưa trở về gia tộc, kế tiếp cần làm gì mong ngài phân phó." Trần Ninh Thiên vừa trở về tới đã trực tiếp đến phòng nghị sự để báo cáo.
Nghe vậy, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn qua, hầu như tất cả đều thở phào một hơi, trong ánh mắt chứa đầy sự may mắn.
"Ta biết rồi, lần này hai người các ngươi lập công rồi, mau trở về trước sau đó đi lĩnh thưởng đi!" Trần Gia Chính không chút biểu lộ nào, hắn chỉ bình thản nói một câu như thế rồi Trần Ninh Thiên liền rời khỏi phòng nghị sự.
"Ông trời thật đúng là biết trêu chọc người a, nhớ năm đó Mặc Gia kia ghét bỏ Trần Gia ta như thế nào chứ, chỉ vì con gái nhà bọn hắn thiên phú hơn người mà liền ghét bỏ đứa nhỏ kia, đến bây giờ khi ả nha đầu đó biến thành phế vật chẳng còn ai ngó tới nữa thì mới bắt đầu tìm đến Trần Gia ta. Hừ, đã thế lại còn đòi bắt người Trần Gia ta ở rể!" Trần Gia Chính vốn một mặt lạnh nhạt lúc này cũng không nhịn được nữa mà vẻ mặt thay đổi có chút bực bội, nói.
Nói tới đây, ánh mắt hắn liếc qua nhìn nhị trưởng lão Trần Kiệt một cái, ánh mắt thâm sâu không biết đang nghĩ gì.
Trần Kiệt nhanh chóng cúi đầu tránh ánh mắt gia chủ, hắn hiểu rõ hơn tất cả mọi người vì sao gia chủ lại như vậy.
Nhiều năm trước vì Trần Nguyên mãi chìm trong ngủ say, ngoại trừ một vài lần thức tỉnh khi còn sơ sinh ra thì đa phần thời gian đều ngủ mê mất tiêu, bởi thế nên hắn mới tạo áp lực đuổi một mạch nhà Trần Nguyên khỏi gia tộc.
Sở dĩ hắn làm vậy chủ yếu vì Trần Nguyên có một mối hôn ước với Mặc Nguyên Nguyên của Mặc Gia, mà Mặc Nguyên Nguyên lại là một thiên tài trời sinh, ngày nàng sinh ra trời liền giáng dị tượng, dự báo tương lai chắc chắn sẽ thiên phú hơn người, hơn cả thế chính là vì Mặc Gia vốn là một nhất lưu gia tộc, vì để ôm đùi gia tộc bọn họ nên nhị trưởng lão không ngại đuổi một mạch Trần Nguyên đi.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, không lâu trước đây thiên chi kiêu nữ cao cao tại thượng kia vậy mà độ kiếp thất bại, đạo cơ gần như sụp đổ, một thân tu vi tiêu tán gần hết khiến nàng trở thành một phế vật, vì vậy nên Trần Kiệt lúc đầu vốn luôn tìm cách tắc hợp cho cháu hắn và Mặc Nguyên Nguyên đành phải thay đổi ý định, nhất quyết không cho cháu hắn cưới một phế vật, đáng giận hơn chính là lại phải ở rể nhà họ Mặc.
Vừa lúc Trần Gia lại biết được tin Trần Nguyên đã thức tỉnh từ giấc ngủ sâu, lại được Hàn Anh của Hàn Gia thu làm đệ tử nhưng sau đó lại bị đuổi đi nên mới đi tìm hắn trở về gia tộc, muốn để hắn ở rể Mặc Gia.
"Gia chủ nhìn ta như vậy là có ý gì, ngài và bọn ta ở đây đều không phải người ngu, hà tất phải nhìn ta như vậy. Nên biết Trần Nguyên thật ra cũng không phải cháu đích tôn của người kia, nếu không phải nể mặt mũi hắn năm xưa cống hiến nhiều vì gia tộc thì há chúng ta lại chấp nhận để con trai hắn nhận nuôi một đứa trẻ bị vứt bỏ không rõ lai lịch như vậy. Hiện tại để hắn đi ở rể dù khá là thiệt thòi đối với hắn nhưng như vậy đã sao, coi như hắn báo đáp ân nuôi dưỡng của Trần Gia ta không phải sao!" Thấy gia chủ không định buông tha mình, Trần Kiệt chỉ có thể mở miệng nói như vậy.
Trần Gia Chính chỉ có thể thở dài bỏ qua, sau đó hắn lại phân phó chính nhị trưởng lão tiếp quản việc này rồi rời đi.
Nhị trưởng lão bất đắc dĩ phải tiếp nhận việc này, dù gì ai kêu hắn trước đó cứ phải rước phiền toái vào người mình chứ!
Nửa ngày sau.
Nhìn lão nhân trước mắt nói lại tất cả, Trần Nguyên sờ sững đứng tại chỗ há mồm không thốt ra thành tiếng.
"Con mẹ nó ngươi nói muốn ta đi ở rể, lão già ngươi là bị thần kinh phải không, dù ta có thật sự là người của Trần Gia ngươi đi nữa thì nhà ngươi nhiều người như vậy không cho đi ở rể mà lại chạy đường xa chỉ để tìm ta, mẹ kiếp các người ức hiếp trẻ mồ côi quá đáng!" Trần Nguyên không dám hó hé gì lão nhân không rõ tu vi trước mắt, trong lòng chỉ có thể chửi rủa như thế.
Nhị trưởng lão đương nhiên không nói nấy chuyện tốt hắn đã làm với một mạch nhà Trần Nguyên, hắn chỉ nói cho Trần Nguyên biết về chuyện phải ở rể Mặc Gia mà thôi.
"Ôm đùi đàn bà kỳ thực cũng không sao, nhưng mà ngươi để cho một người xuyên không như ta đi ở rể thì không phải có vấn đề sao? Ta còn nhớ rõ mấy cái mô típ nhân vật chính ở rể bị khinh như chó, thậm chí vợ mình lén lút với nam nhân khác còn chẳng làm được gì... Quá nhục nhã, ta quyết định không ở rể!" Trần Nguyên cảm thấy trong lòng cực kì chua chát, hắn thật sự hoài nghi bản thân mình chính là mô bản của thể loại nhân vật xuyên không ở rể.
Mặc kệ Trần Nguyên có đồng ý hay không thì nhị trưởng lão đều không cho phép hắn đưa ra quyết định, tiếp đó Trần Kiệt liền chạy đông chạy tây để chuẩn bị cho đám cưới sắp tới của Trần Nguyên.
Đăng bởi | HongLeee |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 3 |