Thượng Phẩm Đạo Cơ
Trần Nguyên mơ mơ màng màng bị dính vào mối hôn sự không mong muốn, hắn chẳng có tâm trạng để làm bất cứ việc gì, cứ thế cho đến tận ngày tổ chức đại hôn.
Ngày hôm đó, vô số người từ các gia tộc lớn đều đến tham dự đại hôn hai nhà Mặc Trần, dù rằng Trần Nguyên là phải ở rể Mặc Gia nhưng phía bên Trần Gia cũng tổ chức cực kỳ long trọng, chủ yếu là để tỏ lòng thành đối với Mặc Gia mà thôi.
Trần Nguyên một mặt trầm mặc cho đến tận buổi tối khi tiệc tan.
Bên trong phủ đệ của nhị tiểu thư Mặc Gia Mặc Nguyên Nguyên.
Trần Nguyên một mình ngồi trước bàn trà rót ra một cốc trà cầm uống, hắn vừa uống vừa nhìn cô gái xa lạ trước mắt.
Trần Nguyên tấm tắc trong lòng không thôi, hắn thầm nghĩ: "Con mẹ nó ta biết ngay, tới rồi tới rồi, nhân vật chính ở rể bị nương tử ghét bỏ, phái nha hoàn đến để thay thế nàng động phòng, ta còn gì để nói nữa chứ."
Vốn là Trần Nguyên chỉ định từ chối khéo nàng ta nhưng ai dè hắn nhận lại lại là ánh mắt lạnh nhạt của nàng kia, trong ánh mắt dường như muốn nói: "Ngươi chê bai ta?"
"Khụ khụ, ý ta là ngoại trừ nương tử ta ra ta sẽ không cùng bất cứ người phụ nữ nào..." Nói tới đây Trần Nguyên cũng không muốn giải thích thêm.
Nghe vậy ánh mắt nữ nhân kia mới dịu xuống, nàng liếc nhìn Trần Nguyên một lượt từ trên xuống dưới rồi nới rời đi.
Thực ra đối với nhan sắc tuyệt mỹ cùng vóc dáng của nàng vừa rồi Trần Nguyên cũng cực kì ao ước, chỉ là hắn lo sợ đây là một cách thăm dò của đám người mặc gia, huống chi hắn là một người hiện đại, trong nhận thức của hắn chỉ có kẻ lăng nhăng mới cặp kè gái gú khi đã có vợ.
Vì là lần đầu ở Mặc Gia nên hắn vẫn còn chưa quen thuộc với lại trời đã tối nên hắn chỉ có thể ở trong phòng tu luyện cả đêm, vừa buồn bực không thể động phòng lại vừa tức vì hoàn toàn không biết nương tử mình trông như thế nào.
Trước phòng của Mặc Nguyên Nguyên có một cái hồ lớn, bên bờ hồ là một cây tử đằng, dưới gốc cây có một nữ tử với làn da trắng như tuyết, đôi mắt sâu thẳm có thần, mái tóc đen dài buông lơi, y phục trắng nhẹ bay trong gió tạo nên sự thanh tao thoát tục của người tu tiên.
Nàng ngồi trên một cái ghế gỗ ngay dưới gốc cây, đúng lúc này bên cạnh nàng lại có một người đi tới, cô gái kia vừa tới đã đứng bên cạnh nữ tử áo trắng, nàng ta ấp úng nói: "Chuyện đó... Hắn ta... Tên đó quả là một kẻ đạo đức giả, hắn cái gì mà giả bộ chỉ có muội, rõ ràng là giả bộ!"
Nữ tử áo trắng vẫn thất thần nhìn mặt hồ không gợn sóng kia, dường như nàng chẳng nghe lọt tiếng nào vào tai vậy.
"Vậy sao! Quan tâm hắn nhiều một chút, ta không muốn phải mắc nợ hắn!" Mặc Nguyên Nguyên vẫn luôn thất thần đột nhiên nói một câu như vậy, thấy thế cô gái phía sau mới buồn bã đáp ứng nàng.
Mặc Vũ cảm thấy chua xót thay cho muội muội của mình, từ nhỏ vì muội muội thiên phú hơn người nên luôn được gia tộc bồi dưỡng, đứng trên đỉnh cao nhân sinh nhìn xuống, có mấy ai thấy nàng mà không phải cúi đầu, đến cả nàng cũng chỉ có thể trông mà thèm thuồng thiên phú muội muội mình.
Chỉ là hai người dù gì cũng là tỷ muội nên dù Mặc Nguyên Nguyên có nổi tiếng đến thế nào, thiên tư hơn người đi nữa thì đi đâu cũng luôn dẫn theo tỷ tỷ nàng đi, bởi vậy nên tình cảm giữa hai người luôn luôn thân thiết.
Trước đó Mặc Vũ chỉ định thử thăm dò xem cái tên muội phu tiện nghi kia một chút, còn may hắn không động thủ với nàng, bằng không thì nàng đã đánh cho hắn thừa sống thiếu chết.
"Được rồi, đánh cược trước đó giữa chúng ta đã hoàn thành, sau này việc bảo hộ hắn liền giao cho tỷ, tỷ về trước đi, muội có chút mệt muốn nghỉ ngơi!"
Sáng sớm, một nha hoàn bưng tới nước ấm cho Trần Nguyên rửa mặt, lại giúp hắn thay quần áo nhưng bị Trần Nguyên từ chối sau đó mới lui ra.
"Coi như đối xử với người ở rể như ta cũng không tệ, chỉ là ta phải làm sao đây? Không phải người ở rể sẽ thường xuyên bị bắt nạt hay khinh thường gì đó rồi bản thân nhân vật chính sẽ nổi lên trang bức sao?" Nghĩ tới đây trần nguyên chỉ có thể thở dài thực lực quá yếu, hơn nữa hắn lại không có sở trường gì để mà trang bức.
Rời khỏi phòng riêng của mình, Trần Nguyên liền đi tới phòng bếp theo lời chỉ dẫn trước đó của nha hoàn kia.
Trên đường đi, Trần Nguyên không khỏi cảm thán cách người giàu vung tiền: "Đúng là làm mù mắt chó của ta rồi, người giàu a, đúng là cái nghèo đã hạn chế trí tưởng tượng của ta rồi!"
Trần Nguyên vừa cảm thán vừa thấy vui mừng trong lòng, hắn vui là vì tối hôm qua sau khi xem qua quyển sách trước đó lấy từ chỗ Vương Hạp lại bất ngờ học được một môn quyền pháp gọi là "Lục Trọng Ấn".
Tuy tối qua chỉ vừa lĩnh ngộ được quyền ấn thứ nhất nhưng điều này lại khiến hắn cực kỳ vui vẻ, chỉ tiếc là ở nơi này lại không có chỗ để thử nghiệm nên hắn vẫn chưa biết rõ về uy lực của nó.
Trong phòng bếp, Trần Nguyên không bắt gặp bất kỳ ai ngoại trừ nha hoàn lúc sáng mang nước đến cho hắn.
"Cũng đúng, đám nhà giàu này mỗi nơi một nhà bếp cũng là hiển nhiên, chỉ là thế mà lại đối với một kẻ ở rể như ta tốt như vậy, chậc chậc, coi như ta không phải xấu hổ trước những người xuyên không khác rồi!" Nghĩ như thế Trần Nguyên liền để cho nha hoàn kia lấy đến thức ăn dọn lên bàn.
Dùng cơm sáng xong, Trần Nguyên liền đi khắp nơi trong Mặc Gia để bái phỏng những trưởng bối khác, chỉ là lúc trở lại vẻ mặt hắn đã đen đi một mảnh.
"Các ngươi cứ ở đó mà trang bức đi!" Lần này đi Trần Nguyên vậy mà thật sự bị người ta khinh thường, đáng giận hơn nữa là trưởng bối trong nhà thấy hắn qua đều một vẻ ghét bỏ, đến cả muốn tặng quà gặp mặt Trần Nguyên còn không có cơ hội nói ra, mặc dù hắn thật sự chẳng có đồ tốt gì.
Chỉ là Trần Nguyên có chút không rõ vì sao ngoại trừ khinh thường hắn ra đám người kia lại cố ý nhắn đến nương tử của hắn, suy nghĩ một hồi hắn liền liên tưởng đến một chuyện.
"Đợi chút! Đừng nói với ta trường hợp này... Ta thật sự hoài nghi có khi nào đám người kia chạy đến khinh thường nương tử của ta sau đó nàng liền buông xuống câu: 'Ba mươi năm hà...."
Lúc trở về phòng của mình, Trần Nguyên bỗng liếc mắt qua cây hoa tử đằng bên cạnh hồ thì thấy ở đó có hai mỹ nhân đang đứng ngồi.
Vừa nhìn người đứng hắn đã nhận ra chính là nha hoàn tối qua muốn thay nương tử chiếu cố hắn, còn cô gái kia...
"Ông trời của ta ơi, quá.. Quá đẹp rồi..." Nhìn thân ảnh áo trắng kia, hai mắt trần nguyên như muốn lòi ra, hắn không thể không khen nàng ta quá đẹp.
Rất nhanh Trần Nguyên liền suy đoán ra thân phận nàng ta, trong lòng hắn thầm mắng một câu: "Chết tiệt tu tiên giới, cái quy định kỳ quái gì mà ở rể không được vén khăn che mặt, nhìn xem nương tử ta đẹp như vậy mà lại không biết."
Hắn chỉ dám đứng từ xa nhìn về phía hai người, trong lòng không khỏi lấy hai nàng ra so sánh: "Chậc chậc, ả nha hoàn kia dù không xinh đẹp được như nương tử ta nhưng nhìn cái thứ trước người nàng ta xem, quá to..."
Thấy hai người kia nhù về phía mình, Trần Nguyên không dám tiếp tục nhìn nữa mà chuyển ánh mắt đi.
Đợi hồi sau không thấy hai nàng có ý định mời hắn qua đó nên hắn cũng chỉ có thể chán nản rời đi.
Những ngày tiếp theo, Trần Nguyên một mực ở trong phòng tu luyện, có mấy lần hắn đi qua bên hồ ngắm bóng hình kia nhưng vẫn luôn không dám lại gần, ngược lại nàng ta cũng chưa từng nhìn hắn lấy một cái.
Ở trong phòng lâu khiến Trần Nguyên nhận ra một chuyện, hết linh thạch!
Ngày đó trước khi rời đi hắn đã để lại tất cả linh thạch cho từ uyên, thậm chí da yêu trùng và mắt của nó hắn cũng kêu nàng đem bán. Tuy hắn khá muốn luyện một cái Huyền Ảnh Diện nhưng lại không biết luyện khí nên đành đem thứ kia bán đi.
Cho đến hiện tại khi thật sự hết linh thạch hắn mới bắt đầu tìm kiếm thì đã không còn lại, mà hắn cũng không thể chạy đi xin nương tử mình được, huống chi có xin đi nữa thì liệu nàng có cho không.
Trần Nguyên suy đi nghĩ lại cả ngày cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến việc dùng kiến thức hiện đại để kiếm tiền. Thế nhưng vấn đề tới rồi đây.
"Ta không giỏi hóa, không giỏi vật lý, tiếng Anh... Chết tiệt tiếng Anh nói cho ai nghe, làm phiên dịch viên à, nói đến lịch sử lại càng không." Trần Nguyên chỉ có thể đau đầu nghĩ cháy cả CPU nhưng vẫn không tìm ra được phương pháp nào.
"Chẳng lẽ ta chỉ có thể đi nhận mấy cái nhiệm vụ nguy hiểm kia để kiếm ăn sao..." Nghĩ đến đây, trong đầu Trần Nguyên bỗng nảy ra một ý nghĩ:
"Ăn! Đúng rồi ha, không phải trước khi xuyên không ta thường hay đi làm phụ bếp, nói tới tài nấu nướng của ta cũng không phải dạng vừa đâu!"
"Chết tiệt, tu tiên giả ai cùng ngươi ăn ăn uống uống, người ta ăn uống cũng phải là linh thực linh tửu... Nhưng mà nếu như ta có thể nấu ra linh thực thì sao..?" Lúc đầu Trần Nguyên còn thật sự tuyệt vọng nhưng khi cẩn thận cân nhắc một hồi thì hắn liền tìm ra cơ hội làm giàu, chỉ là tiếp theo cần làm chính là phải tìm hiểu nguyên liệu nấu nướng ở thế giới này trước.
Buổi sáng hôm sau, Trần Nguyên tới gần bên cây tử đằng, hắn muốn từ chỗ mương tử mình xin lệnh bài để vào tàng thư các của gia tộc nên không thể chỉ đứng từ xa như mọi khi.
"Khụ khụ, Nguyên Nguyên à, nàng có thể cho phu quân nàng mượn lệnh bài vào tàng thư các một chút được không!" Trần Nguyên vốn không biết ăn nói nên vừa tới liền mặt dày gọi thẳng tên Mặc Nguyên Nguyên, sở dĩ không ngại ngùng xưng hô như vậy chủ yếu là do hắn nghĩ ta không ngại thì người ngại sẽ là người khác.
"Người có hận ta không?" Đột nhiên thân ảnh áo trắng kia phát ra âm thanh trong trẻo.
Trần Nguyên có chút bất ngờ, lúc này hắn cũng không rõ là nàng đang hỏi về vấn đề gì, trong đầu hắn thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ nàng hỏi ta có giận chuyện động phòng, hoặc là chuyện bắt ta ở rể nhỉ..?"
Ngay lúc đầy đầu Trần Nguyên là dấu chấm hỏi thì Mặc Nguyên Nguyên lại nói: "Năm đó là ta ghét bỏ ngươi, là vì ta mà gia tộc chèn ép khiến cả nhà ngươi bị đuổi khỏi Trần Gia, đến bây giờ lại vì ta mà ngươi phải gánh chịu nhục nhã bước vào nơi này ở rể, ta..."
Ánh mắt Trần Nguyên lóe sáng, thật mãi đến hiện tại hắn mới biết nguyên do năm đó vì sao cha mẹ hắn lại bị đuổi ra khỏi gia tộc, khi hắn nghĩ tới cảnh vì gia đình hắn liên lụy mà khiến cho cả cái thôn nghèo khó kia phải bị chôn theo đột nhiên có chút khó chịu trong lòng.
"Ý nàng là gì, ta nghe không hiểu!" Trần Nguyên dù đã rõ nhưng vẫn muốn xác nhận lại lần nữa, quan trọng nhất không phải chuyện liên lụy người khác hay không, mà là chuyện hắn bị đuổi giết như chó kia ấy.
Thế nhưng đối mặt với câu hỏi lại của Trần Nguyên, Mặc Nguyên Nguyên lại không trả lời tiếp, Trần Nguyên cũng không quá để ý, dù gì chuyện năm đó là của Trần Nguyên kia chứ không phải hắn, hơn nữa có phải thì sao chứ, muốn trách chỉ có thể trách Trần Gia quá không có đạo đức, thế mà lại chỉ vì chuyện này liền đuổi một mạch nhà hắn.
"Vậy... Chuyện lệnh bài?" Trần Nguyên lại ấp úng chuyển chủ đề.
Mặc Nguyên Nguyên không đáp lời mà chỉ vung tay một cái đã có một tấm lệnh bài màu đen bay đến trên tay Trần Nguyên.
"Khí thế như vậy, chẳng lẽ tin đồn là giả, nàng đây rõ ràng tu vi ít nhất cũng phải trên Trúc Cơ Kỳ, vậy rốt cuộc sao tin tức ta nghe được nàng lại thành phế vật rồi?" Thông qua một cái liếc mắt vô tình của Đạo Đồng, Trần Nguyên có thể nhìn thấy rõ linh lực vận chuyển trong cơ thể nàng ta đồng thời hoài nghi tin tức bản thân nghe được trước đó là giả.
"Khụ khụ, chỉ là hơi nhỏ một chút!" Ngoại trừ nhìn ra kinh mạch vận chuyển của nàng ra thì hắn cũng có thể nhìn xuyên y phục nên vô thức đánh giá như vậy.
Thấy ánh mắt Trần Nguyên cứ nhìn chằm chằm trước người mình, Mặc Nguyên Nguyên mặt không gợn sóng quay người.
Thấy vậy Trần Nguyên cũng quay đầu rời đi, chỉ là vừa quay đầu hắn liền nghĩ tới một chuyện, lập tức quay người lại nhìn rõ nàng ta một lần nữa.
Thông qua Đạo Đồng, Trần Nguyên nhìn thấy ở trong đan điền Mặc Nguyên Nguyên có một khối tinh thể hình thoi màu tử kim đang chậm rãi bốc hơi tiêu tán.
Vốn khối tinh thể này chỉ còn lại một góc nhỏ cuối cùng nhưng lại được Đạo Đồng diễn hóa ra hình dáng ban đầu nên Trần Nguyên mới có thể nhìn thấy rõ.
Lúc này Trần Nguyên mới nghĩ đến một đoạn giới thiệu mình từ đọc lúc bắt đầu tu luyện.
Tu tiên giới ngoại trừ thiên phú là quan trọng ra thì nền tảng đạo cơ chính là thứ quan trọng nhất quyết định tiến độ cùng tốc độ tu luyện, nó gần như quyết định bản thân có thể bước bao xa trên con đường tu tiên.
Đạo cơ chia làm cửu phẩm nhưng rất khó để xác định chính xác, có thể xác định ra chủ yếu là dựa vào tốc độ hấp thụ linh khí và tu luyện.
"Chẳng lẽ nào là thượng phẩm đạo cơ?" Trần Nguyên suy tư đồng thời lẩm bẩm một câu như vậy.
Chỉ là hắn không chú ý bên cạnh mình chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người, khi nàng nghe thấy lời lẩm bẩm của Trần Nguyên thì ngạc nhiên nhìn hắn, kế đó là vẻ mặt nghi ngờ.
Chuyện Mặc Nguyên Nguyên thiên phú hơn người là điều ai ai cũng biết, thế nhưng việc nàng có thượng phẩm đạo cơ chính là tuyệt mật chỉ có bốn người biết.
Thông thường mọi tu sĩ đều đã có đạo cơ từ ngay bước đầu bước vào Luyện Khí Kỳ, chỉ là bình thường đạo cơ sẽ được củng cố dần dần cho đến khi tu vi càng cao thì sẽ thăng tiến lên.
Thế nhưng Mặc Nguyên Nguyên thì không giống, nàng vừa bước chân vào tu tiên liền đã là thượng phẩm đạo cơ, càng là tu luyện về sau lại càng là tăng lên khiến sư tôn của nàng còn từng hoài nghi nàng là tiên đế hoặc tiên vương nào đó chuyển sinh.
Đăng bởi | HongLeee |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 6 |