Tịch Diệt Kiếm Pháp
Vì nguyên do Mặc Nguyên Nguyên có khả năng là tiên đế nên sư tôn nàng và gia chủ Mặc Gia mới đưa ra suy đoán, một khi đã là đại đế mà lại phải chuyển sinh thì chỉ có hai khả năng, một là chuyển sinh tu luyện công pháp đặc biệt, hai chính là bị kẻ thù giết chết phải chuyển sinh sống lại.
Thế nhưng khả năng thứ nhất là không thể, ai chuyển sinh tu luyện công pháp mà lại mất luôn cả trí nhớ, cho nên vì sợ giống như khả năng thứ hai nên ngoại trừ bốn người Mặc Vũ bọn họ biết chuyện này ra thì không còn ai khác biết chuyện này nữa.
Thế nhưng lúc này nàng lại nghe được từ miệng một tên ất ơ ở rể trông chả có chút gì đặc biệt nói ra câu nói vừa rồi liền không thể không hoài nghi nhân sinh. Chỉ là ngay sau đó một câu lẩm bẩm khác của Trần Nguyên lại khiến cho đầu óc nàng nổ ong một cái.
"Đại đế chi tư..." Vốn Trần Nguyên muốn thốt ra câu khí vận chi tử nhưng lại cảm thấy như vậy không thể diễn tả hết được phong thái của nàng, trong đầu lại âm thầm bổ sung; "Chậc chậc, thiên phú này, phong thái này, đạo cơ này, ta xem ngươi không phải người có phong thái đại đế thì là gì!"
"Ngươi... Ngươi..." Chưa đợi hắn nghĩ xong thì bên cạnh đã truyền tới một âm thanh run rẩy.
Quay đầu lại nhìn thì thấy nha hoàn áo xanh tối đó đang lắp bắp kinh hãi nhìn hắn, ánh mắt Trần Nguyên có chút kỳ quái nhìn mỹ nữ trước mắt một cái, lại liếc nhìn thân ảnh áo trắng bên hồ.
Nhìn như thế nào cũng thấy khá giống nhau, trong lúc nhất thời Trần Nguyên không thể xác định được rốt cuộc nàng là nha hoàn hay có quan hệ gì với nương tử mình nên liền hỏi: "Ngươi là gì của nương tử ta?"
"Làm sao ngươi biết nàng là thượng phẩm đạo cơ, đại đế chi tư là sao... Ngươi rốt cuộc là ai!" Mặc Vũ bỏ mơ câu hỏi của Trần Nguyên ra phía sau, lại lần nữa hoài nghi lẫn sợ hãi hỏi ngược lại Trần Nguyên.
"Ta đoán, thế nào?" Trần Nguyên có chút không vui khi bị ngó lơ liền có chút bực bội đáp một câu.
Mà ở phía bên bờ hồ kia, khi Trần Nguyên lẩm bẩm ra câu "Thượng phẩm đạo cơ" cũng đã khiến nàng lạnh run trong lòng, nàng thật sự sợ hãi, bởi vì ngoại trừ bốn người thân nhất của nàng ra thì chỉ có kẻ thù nàng và những đại lão ở trên kia mới biết rõ nguyên nhân vì sao nàng lại sản sinh ra cửu phẩm đạo cơ ở Luyện Khí Kỳ.
Trong lúc nhất thời trong lòng nàng có chút sợ, nàng vô thức nghĩ rằng Trần Nguyên cũng là một vị tiên đế nào đó chuyển sinh hoặc thậm chí là kẻ thù của nàng, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao hắn lại có thể vừa nhìn đã nhìn ra đạo cơ của nàng, lại có thể nói câu đại đế chi tư kia.
Vốn lúc đầu nàng thật sự không hề nhớ bất cứ điều gì, thế nhưng theo thời gian tu vi tăng lên nàng liền nhớ lại một số thứ, cũng dần dần phát hiện ra thân thế kiếp trước của mình, bởi vậy nên mới có chuyện nàng độ kiếp vượt cảnh giới bị phản phệ sụp đổ đạo cơ.
"Ngươi đoán, ta không tin, hôm nay ngươi không nói rõ ra thì ta nhất định sẽ giết chết ngươi!" Vừa nói, một cỗ sát khi lạnh lẽo cũng phát ra từ trên người Mặc Vũ khiến Trần Nguyên lạnh rét toàn thân, hắn muốn lui lại nhưng không được, hai chân hắn lại chẳng thể cử động dù chỉ một chút.
"Mẹ nó, ngươi đến tháng à, lên cơn gì đây!" Trần Nguyên thầm chửi rủa trong lòng nhưng vẫn tranh thủ nói: "Dừng, dừng lại, ta nói được chưa!"
Sát khí trong chốc lát giảm đi rõ rệt, nhìn lại ánh mắt như chỉ cần Trần Nguyên còn dám che giấu thêm điều gì sẽ liền giết chết hắn tại chỗ.
"Thực ra ta có một môn thần thông có thể nhìn thấu mọi thứ ngươi có tin không?" Trần Nguyên bịa đại ra một câu như vậy.
"Còn dám nói láo..." Mặc Vũ lại lần nữa vung lên bàn tay muốn đánh hắn, thấy vậy Trần Nguyên chỉ có thể vắt óc suy nghĩ cuối cùng mới nói: "Ta thực sự có một môn bí pháp có thể nhìn thấy mọi thứ, đặc biệt là đối với đạo thương như nàng vậy, ta vừa nhìn từ đạo thương trên người nàng là biết ắt hẳn nàng từng bị thiên lôi cực mạnh nào đó đánh trúng nên mới bị phá hủy đạo cơ đến nỗi như vậy, thế nhưng nếu thiên lôi đã mạnh như thế lại còn nhắm đến một người như nàng thì chỉ có thể nói là thiên tư nàng quá tốt, hơn nữa từ bí pháp của ta vẫn có thể nhìn thấy mảnh vỡ đạo cơ của nàng a, ngươi nói xem người như nàng không phải có đế tư thì là gì, ngươi rốt cuộc có hiểu cái gì là đại đế chi tư không, là tứ thái, tư thái, không phải thứ ngươi nghĩ đâu!"
Nghe vậy, Mặc Vũ có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng hơn hết vẫn là nghi ngờ nhiều hơn, chỉ là nàng đang định hù dọa lần nữa thì liền nghe thấy âm thanh trong trẻo kia phát ra.
"Được rồi, hắn không nói dối, tỷ đừng có hù dọa nữa, dù gì người ga cũng là muội khu của tỷ, làm như vậy là cực kỳ không nên!"
"Muội phu?" Nghe thấy hai từ này Trần Nguyên cũng đã hiểu ra, chỉ là hắn vẫn đang sợ hãi nàng trước mắt nên không dám hó hé gì, trong lòng âm thầm khen bản thân bịa chuyện hay, nhưng hắn vẫn khá bất đắc dĩ vì trong lời nói của mình có ba phần thực bảy phần giả.
"Được rồi, tin ngươi cũng được, vậy thì mau nhìn xem đạo cơ của ta phẩm cấp gì!" Mặc Vũ đã tiêu tán hết uy áp nhưng lại chậm rãi mở lời.
"Đệch, ta biết cái rắm ấy, ta nói trước đó ta suy đoán được không!" Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn mở Đạo Đồng lần nữa, cẩn thận nhìn một hồi rồi khẽ nhíu mày, nói: "Đạo cơ màu tím nhạt?"
Nghe vậy, cả hai người Mặc Vũ và Mặc Nguyên Nguyên đều khẽ nhíu mày, sở dĩ như vậy là vì Trần Nguyên thật sự nói đúng.
Tuy rằng đạo cơ sẽ không thể nhìn thấy bằng mắt nhưng lại có thể nhìn thấy thông qua việc xâm nhập sâu vào thần hồn để xem, mà việc này các nàng tự nhiên đều từng thử qua nên hiểu rõ.
Nhưng các nàng không hiểu rốt cuộc là môn bí pháp gì lại có thể nhìn thấu cả đạo cơ, chỉ là hai nàng còn chưa kịp nói gì thì Trần Nguyên đã lập tức lập lời thề thiên đạo tại chỗ.
Lời thề chủ yếu là nói bản thân không có ý xấu, không phải kẻ thù và sẽ giữ kín như bưng chuyện này nên cả hai mới không tiếp tục truy cứu.
"Rốt cuộc tên đó đã làm như thế nào?" Đợi Trần Nguyên đã rời khỏi, Mặc Vũ mới nói với muội muội bên cạnh.
"Không rõ, nhưng ta lại không cảm nhận được địch ý hay vất cứ nguy hiểm gì trên người hắn, cho nên chuyện này coi như bỏ qua ở đây đi." Mặc Nguyên Nguyên nói.
Mang theo lệnh bài Mặc Nguyên Nguyên đi trên trong phủ Trần Nguyên vừa sợ vừa giận, hắn không khỏi nghĩ về cảnh tượng nữ tử vừa rồi phát uy trấn áp hắn.
"Quả nhiên lời không thể nói bừa, đặc biệt là nói trước mặt những người phụ nữ đến tháng..."
Dựa vào lệnh bài trong tay, Trần Nguyên dễ dàng được đi vào trong tàng thư các.
Hắn tìm kiếm ở tầng một sau đó lấy ra một quyển Linh Thảo Lục và một quyển Thú Điển, dành hết thời gian một nén hương mới ghi nhớ tất cả nội dung.
Hắn chủ yếu dựa vào Đạo Đồng để dễ dàng ghi nhớ, bởi vậy nên chẳng mất bao lâu đã ghi nhớ hơn mấy chục quyển sách trong tàng thư các.
Vốn dĩ Trần Nguyên định nhân lúc này để tìm xem có môn bí pháp nào đó thích hợp bản thân hay không nhưng lại chỉ được phép đọc sách trong tầng một nên đành bỏ qua ý định này.
May mắn là hắn lại tìm được một quyển Luyện Đan Lục, bên trong chủ yếu giới thiệu sơ qua linh thảo và một số phương thức nhập môn luyện đan.
Ánh mắt Trần Nguyên lóe tinh quang, lúc đầu hắn chỉ muốn nấu nướng nhưng khi thấy quyển đan lục này lại khiến hắn nảy ra một ý tưởng: "Thay vì đơn thuần nấu nướng linh thực mà chẳng biết có thể phát triển lâu dài hay không thì sao lại không học thêm luyện đan, huống chi dù có thật sự tạo ra linh thực thì vẫn phải mở cửa hàng, nếu như vậy thì sao lại không học luyện đan!"
Nghĩ tới đây, Trần Nguyên lại như tìm ra con đường mới cho bản thân, hắn thầm nghĩ: "Với khả năng ghi nhớ thần tốc của ta thì ghi nhớ linh thảo hay đan phương có gì khó chứ, thế nhưng vẫn là không nên chỉ phát triển về mặt luyện đan, dù gì nói đến lành nghề thì nấu nướng vẫn là việc ta rành nhất, dù chưa thể gọi là đầu bếp nhưng ít nhất ta có kinh nghiệm, vậy nên nhất định cũng phải phát triển việc buôn bán linh thực nữa."
Trần Nguyên không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội đọc sách nào, dù là sách chả có chút liên quan kiến thức luyện đan hay tu luyện hắn đều đọc qua một lượt, dù gì hiểu biết thêm nhiều thứ sẽ không bao giờ thừa.
Bầu trời đã là lúc nửa đêm, Trần Nguyên vẫn đang chăm chú đọc sách trong tầng một tàng thư các, hắn đọc lướt từ quyển này đến quyển khác, lúc đầu chỉ có thể đọc một quyển nhưng dần dần hắn liền trực tiếp đọc cùng lúc hai quyển.
Trong vô thức hắn lại không phát hiện ra bản thân mình vậy mà lại có được loại năng lực đặc biệt này, chỉ là cho đến bây giờ mục đích ban đầu coi như cũng đã đặt được, việc hiểu biết về các loại linh thảo linh thực đều đã nắm rõ nên hắn cũng không định nán lại đây thêm.
Ngay khi Trần Nguyên cẩn thận nhìn xem những quyển sách còn lại xem còn quyển nào đáng để đọc nữa hay không thì ánh mắt lại vô thức tập trung vào một quyển sách khá cổ xưa nằm ở góc không đáng chú ý nhất.
Phía trên bìa sách ghi một dòng chữ cổ nhưng Trần Nguyên lại chẳng thể đọc hiểu, mở bìa ra thì thấy vô số chữ cổ khiến Trần Nguyên chỉ có thể gáy đầu muốn bỏ quyển sách lại chỗ cũ.
Thế nhưng đột nhiên hắn bỗng nảy ra một cái suy nghĩ viển vông, sau đó liền thấy Đạo Đồng bỗng hơi lóe sáng rồi con mắt Trần Nguyên truyền ra một trận đau đớn, dưới khóe mắt chảy xuống một dòng máu đỏ tươi.
Thấy vậy Trần Nguyên liền cực kỳ sửng sốt, ngoại trừ trước đó chiến đấu mắt bị chảy máu ra thì đây chính là lần đầu hắn dùng mắt quan sát một vật mà lại bị chảy máu như vậy.
Trần Nguyên lần nữa chuyển rời Đạo Đồng sang con mắt còn lại sau đó tiếp tục thúc giục Đạo Đồng.
Lần này Trần Nguyên không dám hấp tấp mà từ từ mở Đạo Đồng ra, dù là vậy nhưng cảm giác đau đớn vẫn truyền tới con mắt khiến hắn phải cắn răng chịu đựng.
Dần dần trước tầm nhìn của Trần Nguyên, những chữ cổ kia chậm rãi biến hóa thành vô số đường nét kỳ quái liên tục chuyển động.
Những chữ bên trong sách dần dần được dịch sang ngôn ngữ hiện tại của Tiên Huyền Đại Lục, sau đó Trần Nguyên liền chậm rãi ghi nhớ hết tất cả vào trong đầu.
"Đoán đúng rồi, xem ra thật sự có thể nhìn thấu những thứ này, hoặc nói cách khác là ta có lĩnh ngộ cực nhanh những chữ cổ này!" Trần Nguyên cảm thấy vô cùng hưng phấn, hắn không dừng lại quá trình này mặc dù con mắt đang không ngừng chảy máu.
Khi đã dịch được hết toàn bộ những chữ cổ kia thì Trần Nguyên cũng đã ghi nhớ toàn bộ, ké đó hắn liền bị cơn đau từ con mắt trùng kích cho ngất xỉu.
Lần nữa tỉnh lại, Trần Nguyên phát hiện bản thân hắn đang nằm trên giường của mình, hắn chậm rãi ngồi dậy tự rót một ly nước uống sau đó mới thở phào ra một hơi, bàn tay đập lên đầu mấy cái để tỉnh táo hơn.
Lúc này Trần Nguyên mới nhớ lại chuyện bị ngất xỉu, hắn chậm rãi hồi thần nghĩ lại những gì ghi trong quyển sách kia.
Ánh mắt Trần Nguyên có chút nghi ngờ lẫn vui mừng.
Nội dung bên trong sách ghi là nhật ký của một người nào đó, mở đầu chính là lời giới thiệu về thân phận của chủ nhân quyển sách.
Người nọ tên là Lý Chính, theo như nhật ký thì hắn là một người đến từ một thế giới nào đó bên ngoài Tiên Huyền Đại Lục, nội dung sau đó chủ yếu là viết về hành trình tu luyện của hắn từ Luyện Khí Kỳ đến Đại Thừa Kỳ, khi sắp sửa tự phong đế thì bị người thân hãm hại, sau đó thì đi về đâu trong sách cũng không ghi rõ.
Sở dĩ Trần Nguyên vui mừng là trong sách có ghi chép một môn kiếm thuật gọi là "Tịch Diệt Kiếm Pháp".
Nội dung và cách tu luyện Trần Nguyên đều nhớ kỹ, thế nhưng muốn tu luyện kiếm pháp này cần phải phải thông qua lĩnh ngộ kiếm ý bên trong nội dung quyển sách, ngoài ra còn phải tìm được một loại khí gọi là tịch diệt gì đó, thế nhưng Trần Nguyên đã sớm ghi nhớ khẩu quyết bên trong nên không cần phải lo lắng chuyện lĩnh ngộ, vấn đề là tịch diệt chi khí hắn thật sự không có.
Đăng bởi | HongLeee |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 4 |