Mặc Nguyên Nguyên
Trời hừng đông, ánh sáng dịu nhẹ chiếu rọi qua mây, chiếu lên trên những ngọn cây, lấp lánh trên mặt nước tạo nên khung cảnh rạng rỡ.
Trần Nguyên rời khỏi phòng liền đi tới nhà bếp, vừa gặp hắn nha hoàn liền vội chạy qua thăm hỏi, cực kỳ áy náy vì không kịp lấy nước qua cho hắn rửa mặt.
Trần Nguyên không thèm để ý, chỉ bảo nàng dọn ra một chút thức ăn cho hắn rồi nàng cũng rời khỏi phòng ăn.
Đợi ăn cơm no nê, Trần Nguyên rời khỏi Mặc Gia đi ra ngoài, hắn ghé qua một số cửa hàng tiêu hết sạch số linh thạch còn lại mua lấy đủ loại nguyên liệu nấu nướng.
Đợi khi trở về hắn lại chạy đi đến trước bờ hồ, Trần Nguyên đứng đằng sau Mặc Nguyên Nguyên mặt dày mày dặn xin nàng một cửa tiện để làm tửu lâu.
"Chuyện này phải hỏi tỷ tỷ." Đáp lại Trần Nguyên vẫn là câu nói ngắn gọn không biểu lộ ra chút cảm xúc.
"Trần Nguyên cố tình xích lại gần hơn, lén lút nhìn nhan sắc có một không hai kia, trong lòng thầm nghĩ bản thân không biết là may mắn hay bất hạnh.
Một lát sau Mặc Vũ đi tới bên cạnh, nghe Trần Nguyên thuật lại lời nói nàng liền nhìn liếc qua hắn một cái, nói: "Ngươi hà tất phải phiền phức như vậy, muốn linh thạch thì cứ việc mở lời, cần gì phải mở tửu lâu!"
"Khụ khụ, đệ làm gì thiếu linh thạch, chẳng qua là đệ có chút thiên phú trong trù nghệ nên chỉ muốn phát dựng quang đại những món ăn có một không hai của mình mà thôi!" Trần Nguyên không chút ngại ngùng nói.
"Một nam nhân như ngươi mà cũng biết nấu ăn?" Mặc Vũ không tin hỏi lại.
Trần Nguyên vô thức muốn đáp câu trẻ em nghèo phải tự lực cánh sinh từ nhỏ nhưng lại sợ mất mặt nên thôi.
Mặc Vũ không thèm so đo với hắn, nàng rời đi một hồi rồi lấy ra một cái khế đất đưa hắn. "Đây là khế đất một cái tửu lâu cũ ở nội thành, xử lý ra sao tùy ngươi."
Trần Nguyên không trực tiếp đi đến tử lâu cũ mà là trở về phòng bếp.
Bên trong phòng bếp, Trần Nguyên đuổi nha hoàn đi ra rồi mới dựa theo kinh nghiệm trước khi xuyên không lấy ra một lượng lớn linh mễ, tiếp theo chính là quá trình nghiền bột gạo để làm một món ăn huyền thoại ở đất nước hắn khi trước, "Phở Bò!"
Dựa vào những gì hắn biết ở kiếp trước, Trần Nguyên liên tục lấy ra nguyên liệu rồi làm theo tương tự các bước hắn biết.
Chỉ là trong quá trình này hắn lại liên tục thất bại mười mấy lần, thất bại nhiều đến nỗi món ăn nấu ra hắn cũng chẳng biết rốt cuộc là món gì.
Sở dĩ liên tục thất bại là vì nguyên liệu hắn dùng hầu hết là nguyên liệu có chứa hoặc nhiễm một lượng linh khí nhất định, nếu là dùng nguyên liệu bình thường hắn hay dùng để nấu phở như kiếp trước thì chắc chắn đã thành công từ lâu.
Dần dần, mùi hương kỳ dị từ trong phòng bếp cũng chậm rãi khiến Trần Nguyên không thể nhịn nổi nữa, hắn chạy ra khỏi phòng hít lấy một hơi rồi mới trở lại.
Trần Nguyên lại lần nữa suy nghĩ một hồi rồi mới tiếp tục thử thêm lần nữa, lần này hắn loại bỏ một số gia vị là linh thảo, thay thế bằng nguyên liệu bình thường vốn có.
Sau hai ba lần thử loại bỏ các loại gia vị, cuối cùng Trần Nguyên cũng dần tìm ra vấn đề.
Thì ra bên trong gia vị có một loại gọi là Linh Hồi Hoa có đặc tính khá đặc biệt, loại gia vị này một khi tiếp xúc với môi trường nhiệt độ cao sẽ sản sinh ra một loại dịch nhờn màu xám áp đi hết mùi hương của các loại gia vị khác.
Linh Hồi Hoa tuy là gia vị thay thế cho hoa hồi nhưng vì đặc tính kỳ dị này của nó nên Trần Nguyên chỉ có thể thay thế lại bằng hoa hồi phổ thông.
"Cuối cùng cũng thành công rồi... Linh thực đầu tiên ta nấu ra ở tu tiên giới, đến lúc ngươi phát dương quang đại rồi!" Trần Nguyên vui vẻ nếm thử món ăn quen thuộc của hắn, phải nói đây vẫn là món ngon nhất đối với người Việt như hắn.
Sau khi nấu xong phở, Trần Nguyên không định dừng lại mà tiếp tục pha chế tương ớt, dù gì cũng không thể ăn phở mà không có tương ớt chứ.
Làm tương ớt khá là đơn giản, tuy nhiên đây cũng không phải tương ớt bình thường mà là linh tương.
Trần Nguyên vốn không định chỉ làm linh phở để bán cho tu tiên giả, dù gì ngoại trừ tu tiên giả ra vẫn còn có rất nhiều phàm nhân nên vẫn phải có phở bò bình thường cho họ.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Trần Nguyên đã một mình đi đến tửu lâu, lúc đi hắn cũng không quên dẫn theo nha hoàn bên cạnh, trên đường đi hắn mới biết nàng tên Mặc Viên Viên.
Khi đi tới tửu lâu, xuất hiện trước mắt Trần Nguyên là một trung niên tự xưng mình là chưởng quỹ của tửu lâu.
Nói là tửu lâu nhưng nơi này làm ăn không phát đạt cho lắm, ít khách đến đáng thương.
Đây không phải là do Mặc Gia không biết cách kinh doanh mà là bọn họ thật sự không thèm để ý đến chút tiền vặt kiếm được từ tửu lâu.
Tử lâu này có tên là Tinh Vũ Lâu, được xây dựng sát trung tâm nội thành. Bên trong Thiên Mặc Thành cũng có vô số tửu lâu nhưng lại chủ yếu buôn bán linh thực và linh tửu. Mà một trong hai gia tộc lớn nhất Thiên Mặc Thành là Triệu Gia và Mặc Gia lại không quá chú trọng vào việc kinh doanh nên hầu hết tửu lâu đều là của các thương gia và thế lực từ những nơi khác.
Trong phòng bếp, khi ngửi được hương vị phát ra từ tô phở trên bàn, tên đầu bếp lâu năm của tửu lâu không ngừng chảy nước miếng, bởi vì là linh thực nên nước phở lại càng thêm đậm đà so với phở thông thường.
Vừa ăn vào một miếng, ánh mắt tên đầu bếp liền lóe lên tia sáng, động tác tay hắn không ngừng tăng tốc cho đến khi phở trên bát chỉ còn lại mỗi nước.
Những người khác ở một bên nhìn xem khi ngửi thấy mùi và trông thấy hành động của tên đầu bếp liền không khỏi tò mò, chưởng quỹ cùng tiểu nhị lập tức tỏ ý muốn thử, nha hoàn Mặc Viên Viên bên cạnh cũng không khỏi nhìn sang.
"Cứ tự nhiên cứ tự nhiên, phở làm ra không phải để ăn sao!" Trần Nguyên đương nhiên không từ chối đề nghị của bọn họ, dù gì cũng cần phải có người quảng bá cho sản phẩm chứ.
Dưới cái nhìn chăm chú của Trần Nguyên, cả đám người đều mắt trợn to khen ngon sau đó đồng loạt ăn như quỷ đói.
Nửa nén hương sau, chưởng quỹ lại bổ sung thêm một món ăn mới vào thực thực đơn, vốn Trần Nguyên có ý định chỉ làm phở vào buổi sáng nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không làm vậy, dù gì tu tiên giả đâu có phải lúc nào cũng nhất định phải ăn sáng, cho nên cứ bán mọi lúc thì hơn.
Món ăn mới của Tinh Vũ Lâu rất nhanh được một số người đầu tiên thử qua, kết quả những người này người nào người nấy đều đòi ăn thêm tô thứ hai, đặc biệt là đám tu tiên giả không biết no là gì kia.
Chỉ trong chưa tới một ngày, phở bò đã được lan truyền khắp phân nửa Thiên Mặc Thành, thế nhưng ngoại trừ phở ra người ta lại cực kỳ quan tâm đến một món ăn gọi là tương ớt gì đó, bọn họ đương nhiên không biết đây chỉ là một loại gia vị, bởi vậy nên một số tu tiên giả vốn không để ý đến cay hay không liền xem nó như một món ăn ăn lấy ăn để.
Đối với việc này Trần Nguyên cũng không ngăn cản, dù gì đã muốn kinh doanh thì sao lại phải quan tâm mấy cái gia vị đó, cùng lắm là làm thêm.
Đến tối, Trần Nguyên lại cùng nha hoàn trở về Mặc Phủ, hắn đi qua bên bờ hồ chỉ nhìn lướt qua một cái, trong lòng lại vô thức cảm thấy có chút cô đơn.
Nhìn bóng hình áo trắng như tuyết kia, trong lòng hắn cảm thấy có chút thương cảm, dù nói là có danh nghĩa vợ chồng nhưng đến cả nói chuyện lại chẳng được mấy lần.
Nếu là kiếp trước thì chỉ sợ hắn đã nổi cáu, nhưng đây là tu tiên giả, nhược nhục cường thực, dù hắn có bất mãn với nương tử cũng không dám nói ra, huống hồ hắn cũng chỉ là một tên ở rể quèn mà thôi.
Trở về trong phòng, Trần Nguyên đóng cửa xếp bằng tu luyện, thế nhưng đến nửa đêm lại cảm thấy có chút chán nản nên liền chạy ra ngoài hóng gió, lúc này hắn lại cảm thấy muốn câu cá để giải tỏa nỗi cô đơn trong lòng
Nhớ lúc còn nhỏ mỗi khi cảm thấy không vui hắn đều trốn nhà đi câu cá, một đi là tối mới về, có lúc bởi vì vậy mà bị cậu mợ cho nhịn đói cả đêm. Thế nhưng giờ nghĩ lại hắn chỉ có hoài niệm mà không một chút trách cứ nào, nghĩ tới đây hắn liền đi qua gõ cửa phòng nha hoàn Mặc Viên Viên.
"Ngài có chuyện gì muốn nói vậy cô gia?" Mặc Viên Viên dụi dụi mắt, trên người mặc bộ đồ nha hoàn nhưng có lẽ còn đang nửa tỉnh nửa mê nên không để ý đến phần áo hở trước người.
Trần Nguyên vô thức nhìn vào đó liền không muốn rời mắt, nhìn thấy thứ trắng nõn gần như lộ ra hơn phân nửa kia khiến máu nóng trong người hắn sôi sục, đáng giận hơn chính là đúng lúc này một dòng máu nóng lại từ trong lỗ mũi hắn chảy ra.
"Cô gia, người cảm thấy không khỏe sao...?" Mặc Viên Viên thấy Trần Nguyên chảy máu mũi liền trở nên tỉnh táo hơn, nàng gấp đến mức bàn tay trực tiếp nắm lên tay Trần Nguyên.
Càng là vậy Trần Nguyên càng thêm máu nóng sôi sục, nửa đêm như vậy, một nam nhân cô đơn như hắn làm sao chịu nổi sự mê hoặc này.
Trần Nguyên liền giả vờ bị hôn mê, đầu trực tiếp tựa lên ngực Mặc Viên Viên khiến nàng càng hoảng sợ hơn.
Mặc Viên Viên lay nhẹ Trần Nguyên mấy cái nhưng không thấy hắn có động tĩnh gì mà lại càng cọ xát vào người nàng nên nàng rất quyết đoán đẩy Trần Nguyên ra, bước chân chạy nhanh muốn đi gọi người.
"Khụ khụ, Trần Nguyên cũng thoát ra khỏi dục vọng vừa rồi, lúc này hắn mới cảm thấy như vậy là không nên, hơn nữa cũng không thể để người khác biết chuyện này nên hắn liền giả vờ ho một cái..
"Cô gia, người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, đợi nô tỳ, nô tỳ sẽ đi gọi tiểu thư..." Mặc Viên Viên thở phào xoay người lại nói với Trần Nguyên như vậy.
"Không cần, do tu luyện nhiều quá nên hơi mệt một chút thôi, đúng rồi, làm phiền ngươi tìm cho ta một bộ cần câu!" Trần Nguyên bịa địa một cái lí do sau đó liền vào vấn đề chính.
"Nửa đêm như vậy, ngài còn muốn...."
Trần Nguyên lấy được cần câu liền đi thẳng về phía hồ câu, khiến hắn ngạc nhiên là bên bờ hồ vậy mà vẫn còn một bóng người áo trắng ngồi ở đó.
"Bệnh thần kinh này, ngồi lì cả ngày ở đó mà cũng làm được, mông ngươi làm từ sắt sao?" Trần Nguyên thầm nghĩ.
Nhìn Trần Nguyên tiến về gần bờ hồ, lại thấy hắn móc lên phía trên móc câu một miếng thịt linh thú nhỏ bằng ngón tay rồi ném xuống hồ khiến nàng không khỏi lộ ra vẻ mặt kì dị.
Cả hai không ai bắt chuyện trước, mỗi người đều ngồi thất thần nhìn về mỗi hướng khác nhau, chỉ là dường như nghĩ đến chuyện vừa rồi với nha hoàn kia khiến Trần Nguyên vô thức quay đầu nhìn lên trên bộ ngực không gọi là lớn kia của nương tử.
Cảm nhận được ánh mắt Trần Nguyên, Mặc Nguyên Nguyên quay đầu lại liếc hắn một cái.
Mắt đối mắt, Trần Nguyên cảm thấy có chút xấu hổ liền quay đầu đi, ngồi gác chân lên chân huýt sáo.
Đếm cuối cùng vẫn là hắn không chịu nổi sự yên tĩnh này nên chậm rãi xích lại gần nương tử nhà mình, miệng nói: "Nửa đêm như vậy tại sao còn ngồi ở đây, ban đêm gió lạnh kẻo bị bệnh!"
Vừa nói xong hắn liền nhận ra mình lỡ lời, tu tiên giả ai lại vì trúng gió mà bị bệnh bao giờ, tuy nhiên hắn cũng không định sửa lời mà chỉ coi đây là lời quan tâm của hắn với nàng.
Sự thật là Mặc Nguyên Nguyên cũng nghĩ vậy nên nàng cũng không quá để ý, nàng chỉ lạnh nhạt nói ra một câu: "Còn ngươi, tu vi thấp như vậy, nửa đêm còn không tranh thủ tu luyện mà chạy qua đây làm gì?"
Thấy đã bắt chuyện được với nàng, Trần Nguyên liền nhanh chóng tiếp lời: "Đương nhiên là câu cá rồi, có thể nàng không biết nhưng ta là một cần thủ chân chính..."
Mặc Nguyên Nguyên đương nhiên không hiểu hắn nói gì, chỉ là nàng cũng yên lặng không nói thêm gì nữa.
"Chuyện của ngươi!"
"Nàng..." Cả hai người gần như lên tiếng cùng lúc, không gian lập tức trở nên cực yên tĩnh, hai người đều có chút ngại ngùng nhường người kia nói trước.
"Nàng nói đi!" Trần Nguyên cảm thấy quá mức trùng hợp, mấy cảnh như này hắn thấy rất nhiều trong phim. Thông thường hai người yêu nhau chẳng phải sẽ nảy sinh tình cảm từ trong những trường hợp như vậy sao.
Chỉ là câu nói tiếp theo khiến vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ xấu hổ, hắn gần như muốn tìm đại một cái lỗ để chui xuống.
"Chuyện đó... Hồ này thật ra không có cá!" Vẻ mặt Mặc Nguyên Nguyên có chút quái dị nhìn Trần Nguyên nói.
Trần Nguyên chỉ hận bản thân mặt không đủ dày thêm nữa, bằng không hắn sẽ không phải xấu hổ như lúc này.
Trần Nguyên lấy chân nhẹ đá cái cần câu bên cạnh xuống nước, làm như thể nơi đây chưa từng có người nào thả cần vậy.
"Chuyện của nàng, có chữa được không?" Để tránh bị mất mặt lần nữa, Trần Nguyên liền nhanh chóng chuyển chủ đề sang chuyện khác.
Mặc Nguyên Nguyên khẽ quay đầu sang nhìn hắn, dường như nàng muốn lảng tránh chuyện này nên cũng chuyển sang chủ đề khác, nàng nói: "Chuyện của ngươi ta cũng nghe qua rồi, đáng tiếc ngươi còn quá yếu, những người đó..."
Đăng bởi | HongLeee |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 3 |