Phân Hồn Đại Thuật
Ánh trăng treo cao, màn đêm thanh tĩnh, từng làn gió nhẹ thổi qua trên mặt hồ khiến mặt nước vốn tĩnh lặng bỗng nổi lên từng gợn sóng nhỏ.
Trên mặt hồ, Trần Nguyên càng nghe nương tử nhà mình nói, ánh mắt hắn lại càng nhíu chặt.
"Ngày đó Mặc Gia cũng cử người chạy đến đó cứu viện, chỉ là không ngờ đám Vũ Hành Các vậy mà ra tay quá nhanh nên khi người của chúng ta chạy đến đó bọn chúng đã chạy hết, nếu không phải nghe được tin đồn ngươi được Hàn cô nương dẫn vào Bách Nguyên Học Phủ thì chỉ e bọn ta đều tưởng ngươi đã bỏ mạng trong vụ thảm sát đó!" Mặc Nguyên Nguyên chậm rãi tường thuật.
Từ trong lời nói của nương tử, Trần Nguyên biết được hóa ra chủ nhân trước kia của thân thể này vốn luôn là một người sống thực vật, hắn chỉ từng tỉnh lại hai lần duy nhất, lần đầu hắn tỉnh lại là lúc còn rất nhỏ, lần hai cũng chính là một khoảng thời gian trước khi toàn thôn hắn bị diệt.
Lần kia dù hắn tỉnh lại nhưng lại mơ mơ hồ hồ không rõ chuyện gì xảy ra, cho đến sau đó thì nàng không biết, thứ nàng có thể chắc chắn chính là tổ chức đã giết sạch thôn của hắn tên gọi là Vũ Hành Các, một tổ chức chuyên nhận các nhiệm vụ truy sát được người khác ủy thác.
Ngoại trừ lời an ủi ra, Mặc Nguyên Nguyên cũng chẳng biết nói gì thêm nên đành yên lặng không nói gì nữa, mà Trần Nguyên sau một hồi suy tư cũng lấy lại bình tĩnh, bên tay chậm rãi lấy ra một cuốn sổ, cây bút lướt qua một chút liền ghi lên trên một cái tên: "Vũ Hành Các."
Mặc Nguyên Nguyên khẽ liếc qua một cái liền lộ ra vẻ mặt nghi ngờ nhưng rất nhanh thu lại, nàng lại lần nữa nhìn về mặt hồ.
"Chuyện của nàng, có cách nào chữa khỏi không?" Trần Nguyên lại lần nữa hỏi về vấn đề trước đó.
"Nếu ta nói ta đã vô phương cứu chữa, ngươi tin không?" Mặc Nguyên Nguyên không chút biểu tình, nói.
Trần Nguyên liếc nhìn nàng một cái liền nói: "Không! Vạn sự thế gian tất có cách giải!"
Mặc Nguyên Nguyên liếc hắn một cái lại im lặng không nói gì, mãi đến hồi lâu sau nàng mới lại nói tiếp: "Kỳ thực cách là có, chỉ là gần như không thể thực hiện mà thôi!"
"Cách gì?" Trần Nguyên hỏi.
"Có một loại đan gọi là Bổ Nguyên Đạo Đan, nhưng chủ dược để luyện ra loại đan này quá trân quý, dù là dốc hết gia tài Mặc Gia cũng chưa chắc mua được!" Nàng chỉ còn thiếu phần chưa nói một câu: "Dù với thân phận nữ đế kiếp trước của ta cũng chưa chắc có thể kiếm được những thứ đó!"
Trần Nguyên trầm mặc, thực ra hắn vốn có ý định học luyện đan, chỉ là không có cơ hội tìm hiểu mà thôi, giờ nghe nàng nói như vậy lại càng khiến hắn thêm quyết tâm muốn học luyện đan: "Chỉ cần có thể luyện đan chữa trị cho nàng thì trái tim nàng chẳng phải..." Nghĩ tới đây Trần Nguyên không khỏi ảo tưởng rất nhiều.
Đúng lúc này hắn lại nói: "Có cách nào đi lên những tầng khác của tàng thư các không?"
"Phải có đủ đóng góp cho gia tộc mới có thể đi lên các tầng trên, dù ngươi có cầm lệnh bài của ta cũng không thể đi lên được!" Mặc Nguyên Nguyên liếc mắt một cái, nói.
Trần Nguyên cảm thấy khá là đáng tiếc, hắn thở dài một cái rồi định rời đi, ngay khi hắn sắp sửa rời đi lại chợt xoay người, ánh mắt nhu hòa nói một câu: "Ta nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi cho nàng!"
Nói xong hắn liền xoay người rời đi, trong lòng thầm nghĩ: "Để ta xem nàng có rung động hay không!"
Bên bờ hồ, Mặc Nguyên Nguyên chỉ liếc nhìn Trần Nguyên một cái rồi thôi, cũng không biết rốt cuộc trong lòng nàng đang nghĩ gì.
Một tháng sau.
Trời trong mây xanh, trong Thiên Mặc Thành vẫn như mọi khi, dòng người đông nghìn nghịt chen chúc đi lại trên đường, trong đám đông có một thanh niên vẻ mặt tuấn tú bị chen lẫn khiến hắn cực kì bực bội.
Người này không ai khác chính là Trần Nguyên sau khi đã dịch dung, vì cẩn thận tránh bị người khác dòm ngó nên hắn chỉ đành làm như vậy, dù gì người hâm mộ nương tử hắn quá nhiều.
Nửa tháng trước có lần hắn suýt bị người ta đuổi đánh chỉ vì là phu quân Mặc Nguyên Nguyên, từ đó hắn mới biết được nương tử mình lúc còn ở đỉnh cao từng được vô số người ngưỡng mộ.
Trần Nguyên dừng lại trước một lầu các, hắn nhìn thấy phía trên quầy treo một thanh trường kiếm được đựng trong hộp trông vô cùng tinh xảo.
Nơi này hắn từng đi qua mấy lần, cũng đều thấy qua thanh kiếm này nên lần này mới định dốc hết tiền tài đến để mua.
Hơn một tháng này hắn đã từ từ bắt đầu lĩnh ngộ Tịch Diệt Kiếm Pháp, chỉ là kiếm thuật này quá khó lĩnh ngộ nên cho đến bây giờ hắn còn chưa tu luyện ra nơi ra chốn.
Mà lần này hắn định sẽ mua một thanh kiếm tốt để xem có thể dựa vào kiếm để lĩnh ngộ kiếm pháp hay không.
Hiện tại Tinh Vũ Lâu dưới sự quản lý của Trần Nguyên đã rất phát triển, số lượng khách hàng hàng ngày cũng tăng lên rất nhiều, linh thạch hắn thu được đủ để gọi hắn là một tiểu thương giàu có.
Đáng tiếc bởi vì muốn được vào mấy tầng trên của tàng thư các Mặc Phủ nên hắn chỉ đành đóng góp hơn phân nửa linh thạch kiếm được cho Mặc Phủ, cũng vì vậy nên hắn mới mãi không đủ tiền để mua kiếm.
Trần Nguyên cùng chưởng quỹ ra giá cả nửa ngày, dường như tên này đã thấy Trần Nguyên thèm muốn kiếm nhà mình nên từ lần trước đã tăng giá kiếm lên, thế nên bây giờ Trần Nguyên thật sự không có đủ linh thạch để trả.
Kỳ thực Trần Nguyên cũng có thể mượn tiền nương tử hoặc là chờ đủ linh thạch rồi mua nhưng bây thời gian đối với hắn quá quý báu nên không thể chờ thêm được nữa.
Đúng lúc Trần Nguyên lại ra giá lần nữa thì chưởng quỹ lại trực tiếp đuổi khách, ngay khi lời chưởng quỹ vừa dứt thì bên cạnh Trần Nguyên có một nữ tử bỗng lên tiếng.
"Chưởng quỹ, thanh kiếm này liền bán cho vị công tử này đi, linh thạch không đủ, vậy để ta trả thêm." Nữ tử xinh đẹp kia liếc nhìn Trần Nguyên một cái rồi cười mỉm nói với chưởng quỹ như thế.
Dưới sự ngơ ngác của Trần Nguyên, chưởng quỹ thật sự đưa thanh kiếm xuống cho hắn, mà chưa đợi Trần Nguyên cảm ơn thì nữ tử kia liền đã rời đi. Khi nhìn qua lần nữa thì bóng dáng nàng ta đã biến mất từ khi nào.
"Tốt bụng vậy sao, má ơi... Cái tu tiên giới này vậy mà còn có loại người tốt này a? Không đúng, chắc chắn nàng thấy ta quá đẹp trai, chắc chắn là vậy rồi... Đáng tiếc sẽ phải làm phú bà thất vọng rồi, ta đây tuy có chút tuấn tú nhưng suy cho cùng vẫn là người đã có vợ a..." Trần Nguyên vừa suy nghĩ vừa tự sướng như thế, theo đó bước chân hắn cũng chậm rãi đi ra ngoài.
Trở về phòng của mình sau đó Trần Nguyên chạy ra phía sau núi, Trần Nguyên chạy ra đây chủ yếu là để luyện kiếm, nói thật với tư chất của hắn tuy không thể tăng lên cảnh giới nhanh nhưng ngược lại ngộ tính hắn khá cao, hơn nữa lại còn có Đạo Đồng phụ trợ nên suốt một tháng qua hắn đã chậm rãi lĩnh ngộ được một phần nhỏ kiếm ý trong kiếm pháp kia.
Chỉ thấy Trần Nguyên chậm rãi vung kiếm lên, tinh khí thần gần như tập trung hết vào một kiếm này.
Một kiếm chém ra, ngược lại với suy nghĩ của Trần Nguyên, cái cây trước mắt hoàn toàn không hề hấn gì, đáng nói hơn là cảnh tượng lóa mắt như trong tưởng tượng cũng không xảy ra.
Trần Nguyên có chút ảo não, thấy không lĩnh ngộ được trong thời gian ngắn nên hắn chỉ đành chuyển sang luyện tập một số kiếm chiêu đơn giản hắn thấy qua.
Trong thời gian qua hắn đều chỉ dùng kiếm gỗ để luyện kiếm chiêu nên không quá hiệu quả, hiện tại mua được thanh kiếm này khiến cho tiến trình luyện tập xuất kiếm từng chiêu một dễ dàng hơn.
Khiến Trần Nguyên may mắn chính là thanh kiếm này thật sự là một kiện bảo khí, tuy rằng có chút hư tổn nhưng vẫn là bảo khí nên hắn cảm thấy khá hài lòng.
Những kiếm chiêu hắn luyện chủ yếu là những chiêu thức dễ dàng, những chiêu này chủ yếu xoay quanh công kích và phòng thủ, còn về phần lĩnh ngộ kiếm pháp thì hắn chỉ có thể tạm thời bỏ qua một bên.
Trần Nguyên ngạc nhiên phát hiện bên trong thanh kiếm này mơ hồ có một loại khí tức chết chóc khiến hắn cảm thấy mà nổi cả da gà, thế nhưng sau khi thông qua Đạo Đồng hắn lại chẳng nhìn ra thứ gì cả.
Cứ như vậy, ngày này qua ngày khác hắn đều đi ra sau núi để tập luyện.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó mà lại đã qua bốn tháng, tính thời gian thì hắn đã đến tu tiên giới hơn nửa năm.
Một ngày này, Trần Nguyên đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá lĩnh ngộ kiếm ý bên trong kiếm pháp bỗng cảm thấy trong mắt hắn truyền ra một trận nóng rát.
Hai mắt Trần Nguyên đột nhiên chảy ra hai dòng huyết lệ, hắn nhanh chóng mở mắt nhưng lại không còn nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, một cơn đau truyền thẳng vào trong đầu khiến hắn trực tiếp hôn mê.
Trần Nguyên phát hiện bản thân hắn xuất hiện trong một không gian rộng, nơi này là một phương thiên địa với vô số gò đất cao thấp, phía trên mỗi gò đất đều cắm ít nhất một thanh kiếm.
Không một bóng cây ngọn cỏ, từ trên những thanh kiếm tỏa ra sát khí ngút trời, kiếm ý trên chúng phóng ra khắp nơi, chỉ có thể dùng hai từ chết chóc để hình dung cảnh tượng trước mắt.
Cúi đầu nhìn xuống, Trần Nguyên phát hiện ngay trước người mình là hai thanh kiếm hình dạng quen thuộc đang cắm ở đó, một trong hai cây kiếm có chút mơ hồ không rõ, cây còn lại Trần Nguyên chắc chắn chính là của hắn.
Đến giờ này Trần Nguyên có thể chắc chắn những gò đất này chính là những ngôi mộ, bởi vì trên thân một trong hai thanh kiếm kia có ghi một dòng "Sinh Diệt Tiên Vương Chi Mộ!"
Trần Nguyên gáy gáy đầu không hiểu chuyện gì, hắn muốn rút kiếm ra nhưng lại phát hiện kiếm cắm trên mộ có rút như nào cũng không được.
Ánh mắt Trần Nguyên xoay chuyển, hắn bỗng nhìn thấy vô số kiếm quang đồng loạt bay tới bên này.
Trần Nguyên không chút sợ hãi, hắn nghĩ nơi này dù gì cũng chỉ là trong ảo cảnh nào đó nên hoàn toàn không thèm quan tâm.
Đột nhiên cảnh tượng những thanh kiếm kia hóa thành hư ảo bay xuyên qua hắn lại không xuất hiện, thay vào đó những thanh kiếm kia lại như hóa thành thực chất đâm qua thân thể Trần Nguyên khiến hắn bay về sau, toàn thân hắn trông hư hư ảo ảo nhưng lại không ngừng cuồng phun máu tươi.
"Không ổn!" Đợi Trần Nguyên hiểu ra thì đã quá muốn, hắn muốn tế ra trường côn chống đỡ nhưng lại phát hiện không thấy nhẫn trữ vật đâu nữa.
Trong nháy mắt, thân thể Trần Nguyên bị xé nát thành ngàn mảnh, thế nhưng ý thức của hắn lại vẫn còn tồn tại, hắn sợ hãi nhìn những mảnh vỡ thân thể của mình chậm rãi hòa nhập vào thân kiếm.
Đột nhiên Trần Nguyên lần nữa phát hiện bản thân lại xuất hiện trước ngôi mộ vừa rồi, Trần Nguyên hiểu ra bản thân vừa được tái tạo lại lần nữa nên định rút kiếm đánh tới vô số thanh kiếm đang đánh tới kia.
Nhưng mà hắn lại phải thất vọng, chỉ thấy hai thanh kiếm trên mộ càng lúc càng trở nên ảm đạm, vốn ban đầu hắn có thể cảm nhận được một loại khí tức sinh mệnh trên kiếm nhưng hiện tại rõ ràng nó đang chậm rãi tan biến.
Trần Nguyên chỉ có thể mở to mắt cắn răng nhịn đau để bản thân lần nữa bị cắt chém thành mưa máu.
Lần nữa hồi sinh trước song kiếm, Trần Nguyên mở to mắt nhìn đám kiếm kia lần nữa bay ngược lại tới phía hắn.
Cảm giác tử vong mãnh liệt truyền tới, điều này khiến Trần Nguyên có thể chắc chắn lần này nếu bị đâm chết nhất định hắn sẽ không thể sống lại.
Hắn liếc nhìn ánh sáng cuối cùng trên hai thanh kiếm dập tắt, trong lòng hiểu ra nhiều thứ đồng thời cảm thấy tuyệt vọng chưa từng có.
"Vù..." Đột nhiên từ trong mắt trái Trần Nguyên bắn ra một tia sáng màu đen, tia sáng vừa bay ra khỏi mắt đã khiến Trần Nguyên rét run, hắn cảm nhận rất rõ từ trong tia sáng kia có một loại khí tức hủy diệt còn đáng sợ hơn cả loại cảm giác do những thanh kiếm kia tạo ra.
Tia sáng trực tiếp rơi lên song kiếm, ánh sáng vốn đã vụt tắt trên kiếm lần nữa lại phát sáng trở lại, tiếng kiếm minh vang lên, theo đó chính là một trong hai thanh kiếm bay vút lên trời cao.
Trong đầu Trần Nguyên đột nhiên xuất hiện thêm một câu thơ, câu thơ này vừa xuất hiện hắn liền cảm thấy vô cùng muốn đọc nó ra.
"Tịch diệt trảm khởi thiên địa tĩnh, nhất lộ kiếm động vạn vật không!" Theo lời Trần Nguyên vừa nói ra, thanh kiếm màu đen trên không trung bay vọt vào trong tay hắn.
Hắn cảm nhận rõ ràng thanh kiếm này có chút miễn cưỡng nhưng lại cũng có chút vui mừng, kiếm vừa vào tay Trần Nguyên đã theo ý nghĩ trong đầu chém ra một kiếm.
Chỉ thấy một vệt đen được chém ra, từ nhỏ hóa to chém tan tất cả những thanh kiếm đang bay tới kia.
Trần Nguyên đột nhiên tỉnh khỏi ảo cảnh vừa rồi, cùng lúc kiếm bên cạnh hắn bay ra khỏi vỏ, hắn dùng tay lau máu trên mắt đồng thời bắt lấy kiếm cầm trên tay.
Mặc Phủ bỗng có một tiếng kiếm reo vang lên, trên bầu trời mấy trượng có một hư ảnh thanh kiếm đang lượn quanh như chiếc lông vũ, kiếm khí từ trên nó phóng ra khiến lá cây xung quanh bị chém bay đầy trời.
Một loại khí tức tử vong truyền ra khắp phạm vi hậu sơn, nếu không phải nơi này đã sớm bị Trần Nguyên mua về một cái trận pháp ẩn nặc thì chỉ sợ bên ngoài đã sớm phát hiện.
Trên mặt đất, Trần Nguyên lộ ra vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, sợ là sợ vì kiếm khí chết chóc kia tự nhiên chui ra khiến kiếm kỹ của hắn hoàn thiện mà hắn chẳng hay biết.
Mừng chính là dành gần nửa năm cuối cùng hắn cũng đã lĩnh ngộ ra kiếm ý bên trong kiếm pháp kia, đồng thời cũng học được một kiếm kỹ bên trong đó "Tịch Diệt Trảm."
Trong suốt quá trình luyện tập kiếm kỹ này Trần Nguyên đã phải nếm qua không ít đau khổ, nhiều lần vì quá mệt mỏi hắn đã từng muốn từ bỏ luyện tập kiếm pháp này, thế nhưng vì muốn có thể sớm ngày tăng mạnh tu vi nên hắn vẫn kiên trì luyện cho đến tận bây giờ.
Trần Nguyên hào hứng rời khỏi hậu sơn, một mình tới nhà bếp tự nấu cho bản thân một tô phở bò rồi nghỉ ngơi hơn một ngày một đêm.
Trong thời gian tiếp theo Trần Nguyên cũng đã sớm làm quen với thanh kiến đen kia, hắn cũng biết được tên đầy đủ của nó là Sinh Diệt Kiếm.
Mà lại sở dĩ hắn có thể học được Tịch Diệt Kiếm Pháp phần lớn đều là nhờ vào việc thanh kiếm này từng mang trong mình khả năng hủy diệt vạn vật đồng thời diễn sinh.
Chính bởi lý do này nên tịch diệt kiếm vừa vặn có thể hấp thu năng lượng tịch diệt để đánh ra kiếm kỹ kia, nếu đổi lại thanh kiến khác thì dù Trần Nguyên có thể kiếm được tịch diệt chi khí cũng sẽ không học được.
Nghĩ vậy Trần Nguyên lại bắt đầu hoài nghi con mắt trong hốc mắt của mình, hắn biết tịch diệt chi khí là chui ra từ con mắt, thế nhưng rõ ràng trước đó hệ thống khốn nạn kia không hề nói con mắt này lại có loại tịch diệt khí quái quỷ bày.
Dù có nhiều nghi vấn nhưng Trần Nguyên cũng không muốn bỏ quá nhiều thời gian để tìm hiểu, huống chi hắn đang muốn tăng cao tu vi càng sớm càng tốt nên một ngày sau hắn đã rời khỏi phòng đi vào tàng thư các.
Từ khi vô tình tìm được quyển Tịch Diệt Kiếm Pháp kia, lại thêm có được Sinh Diệt Kiếm, sau đó lại dựa vào sự trùng hợp về tính chất của kiếm và kiếm pháp này giúp hắn lĩnh ngộ ra kiếm kỹ khiến Trần Nguyên không thể không nảy ra suy nghĩ muốn vào tàng thư các lần nữa.
Mấy tháng trước Trần Nguyên đã có đủ tư cách đi lên tầng hai và tầng ba của tàng kinh các, trong suốt quãng thời gian này hắn đã không ít lần tìm đọc sách liên quan đến luyện đan.
Kết quả không ngoài mong đợi của hắn, hắn thật sự tìm được một quyển luyện đan thư bên trong tầng hai, hắn bỏ ra rất nhiều thời gian mới có thể luyện ra viên đan đầu tiên, đồng thời nắm giữ kỹ thuật luyện đan trong tay.
Hiện tại hắn miễn cưỡng được xem như là luyện đan sư sơ cấp, chỉ là như vậy vẫn chưa đủ, hầu như ngày nào hắn cũng chạy qua đây đọc sách. Dần dần sự tồn tại của hắn trong Mặc Phủ cũng được người ta để mắt tới, đặc biệt là Mặc Vũ kia lại thường xuyên đi theo bảo vệ khiến Trần Nguyên cực kỳ bất đắc dĩ.
"Ồ... Đây là?" Trần Nguyên lấy xuống một quyển sách từ trên giá xuống cần trên tay, nhìn dòng chữ trên bìa khiến hắn không khỏi tò mò.
Khi lật ra trang đầu tiên, một dòng chữ đập vào mắt khiến hắn không khỏi nhíu mày: "Lại là cổ ngữ... Khó trách thứ này lại được đặt ở đây, với trình độ của Mặc Phủ đương nhiên không thể nào dịch được chữ bên trong!"
Theo thời gian dần trôi đi, nội dung bên trong càng khiến Trần Nguyên vui mừng, bởi vì bên trong ghi về một môn bí pháp gọi là Phân Hồn Đại Thuật.
Bí pháp này là một môn pháp cực kỳ quái lạ, người tu luyện bí pháp này sẽ có thể tăng tiến tinh thần lực, tu bổ linh hồn sau đó có thể tách linh hồn từ một hóa hai hoặc nhiều hơn cả thế.
Linh hồn tách ra sẽ mang theo một phần bản nguyên linh hồn khiến nửa bị tách ra kia hoàn toàn có tư duy độc lập, ngoại trừ tách linh hồn ra thành hai cũng có thể khiến thân thể người luyện pháp này tách ra một chút máu hoặc da thịt để nó tự tái tạo một thân thể khác.
Suy cho cùng, bí pháp này càng giống phân thân thuật hơn, chỉ là so với phân thân thuật thì nó lại cao cấp hơn rất nhiều nên trong tên mới có chữ đại.
Trần Nguyên cảm thấy pháp môn này sinh ra rõ là dành cho hắn, với người sợ trước sợ sau như Trần Nguyên thì việc có thêm một cái thân phận giả là điều vô cùng cần thiết, tuy hắn đã có dịch dung thuật nhưng thực sự môn thuật pháp kia chỉ có thể dịch dung chứ không thể che đậy khí tức nên rất dễ bị người có tâm thăm dò ra.
Mặc dù Phân Hồn Đại Thuật không thể khiến khí tức bị che đậy đi nhưng ít nhất nó sẽ tạo ra hóa thân nên không phải lo lắng về việc Trần Nguyên phải tự mình đối mặt với mọi thứ, cùng làm là để hóa thân thay mình đi làm thôi.
Chỉ là nửa đoạn sau khiến Trần Nguyên khá khó xử, môn bí pháp này tốt thì tốt, nhưng nhược điểm của nó lại khiến người ta vô cùng nan giải.
Một khi tu luyện bí pháp này sẽ gặp phải một vài vấn đề như thỉnh thoảng sẽ gặp phải trường hợp tâm thần bất ổn, khó kiểm soát tính cách và nổi điên, nặng hơn chính là bản thân sẽ quên mất bản tâm mà nhập ma.
Đương nhiên Trần Nguyên sợ thì sợ nhưng vẫn muốn tu luyện, cùng lắm là hắn chỉ tách ra một phần linh hồn là được.
Trong phòng của mình, Trần Nguyên mở mắt ra, trong con mắt hắn có một tia máu trông khá đáng sợ, vừa rồi hắn thực sự đã tiến vào giai đoạn nhập môn của Phân Hồn Đại Thuật.
Nhưng ngoại trừ tinh thần lực tăng lên thì hắn hoàn toàn chưa tách được linh hồn ra thành hai, chủ yếu là vì nỗi đau kia khiến hắn không thể không dừng lại.
"Tên tạo ra bí pháp này rốt cuộc hít hết bao nhiêu anh túc mới có thể tạo ra thứ quái dị này vậy." Trần Nguyên thầm nghĩ, kế đó hắn lại thử lần nữa nhưng kết quả vẫn khiến hắn vô cùng thất vọng.
Chỉ là Trần Nguyên lại phát hiện một chuyện khiến hắn khá là vui mừng.
Theo khi tinh thần lực tăng lên, bên trong đầu hắn lại chậm rãi hình thành một không gian rất nhỏ, thứ này Trần Nguyên biết là gì.
Bình thường tu sĩ sau khi bước vào Trúc Cơ Kỳ sẽ hình thành ra thức hải, thức hải càng lớn đồng nghĩa tinh thần lực càng mạnh, tuy nhiên phải là Trúc Cơ Kỳ tu sĩ mới có thể có thức hải.
Thế nhưng Trần Nguyên bây giờ lại có xu hướng hình thành thức hải khiến hắn nhận ra một chuyện.
"Một là ta sắp sửa đột phá vào Trúc Cơ Kỳ, hai chính là bí pháp kia..." Nghĩ tới đây, trong đầu Trần Nguyên lóe ra một suy nghĩ, suy nghĩ này càng lúc càng khiến Trần Nguyên chắc chắn bản thân đã nghĩ đúng rồi.
"Hóa ra là vậy, xem ra muốn tách linh hồn ra cần phải trở thành Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, nguyên nhân chắc chắn là vì sau khi linh hồn được tách ra phải có bể chữa, mà thức hải chắc chắn chính là bể chứa quan trọng nhất.
Đăng bởi | HongLeee |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 5 |