Đột Phá
Nửa tháng trôi qua.
Nửa tháng trước Trần Nguyên liên tục chạy xuôi lội ngược khắp thành để kiếm mua Trúc Cơ Đan nhưng lại không có nơi nào bán, dù có đi nữa thì giá lại quá đắt nên hắn vẫn luôn không thể mua được.
Trong khi đó Phân Hồn Đại Thuật của hắn đã khiến cho thức hải mở rộng ra hơn mấy thước, vì để nhanh chóng có thể tách linh hồn ra nên hắn không ngừng cố gắng đồng thời tìm cách đột phá vào Trúc Cơ Kỳ.
Mà ngày hôm nay lúc hắn đang ngồi tu luyện trong phòng lại đột nhiên cảm thấy linh hồn mình có chút biến đổi, theo hắn nghĩ đây hẳn là như trong sách kia ghi, linh hồn hắn khả năng cao đang dần trở nên lớn mạnh hơn.
Tuy nhiên việc này lại không khiến Trần Nguyên vui mừng mà ngược lại khá là bối rối, phải biết lúc linh hồn hắn còn chưa được đề thăng đã không thể chia cắt ra, vậy nên một khi nó càng trở nên cường đại thì làm sao có thể tách ra.
Nghĩ như vậy, đột nhiên linh hồn hắn khẽ run nhẹ, kế đó là không gian thức hải lại mở rộng thêm.
Trong lúc đang nghĩ nó sẽ dừng lại thì thức hải lần nữa mở rộng tiếp, kế đó Trần Nguyên mơ hồ cảm thấy linh hồn hắn đang chậm rãi truyền vào trong đan điền một loại năng lượng ôn nhu.
Năng lượng kia vừa truyền vào liền khiến Trần Nguyên từ Luyện Khí Hậu Kỳ trực tiếp bước vào Luyện Khí Hậu Kỳ Viên Mãn.
Thế nhưng năng lượng kia càng truyền ra linh hồn hắn lại càng thêm lớn mạnh hơn, không ngừng cung cấp ra nguồn năng lượng kỳ dị này.
Chưa tới thời gian nửa tách trà, hai mắt Trần Nguyên trợn to, hắn không còn bình tĩnh được nữa, bởi vì toàn thân hắn đang chậm rãi thu nhận một loại năng lượng đặc biệt nào đó từ bên ngoài vào cơ thể.
Năng lượng này trông vô hình nhưng thông qua đạo đồng hắn có thể thấy rõ đó là những sợi tơ màu đỏ, sau khi chúng chui vào cơ thể liền hội tụ ở đan điền, chậm rãi hình thành một quả cầu hình tròn màu đỏ.
"Đạo cơ hình thành, vậy là sắp đột phá sao?" Trần Nguyên vừa mừng vừa sợ, hắn thật không nghĩ tới tư chất của hắn vậy mà lại thể đột phá trong trường hợp này, hơn nữa đạo cơ lại còn là màu đỏ.
Đáng tiếc là không đợi hắn vui mừng được lâu thì từ Đạo Đồng của hắn bỗng bắn ra một sợi tơ màu tím đậm, sợi tơ này mang theo một loại khí tức cực kỳ đáng sợ, dường như bên trong nó mang theo một loại đại đạo quy tắc nào đó.
Thân là người trong cuộc, Trần Nguyên vẫn là có chút hiểu biết về nó, trong mơ hồ có một loại tin tức từ con mắt truyền tới khiến hắn hiểu ra thứ này là một tia đạo tắc ẩn chứa nên trong Đạo Đồng.
Nhưng biết vậy thì biết vậy, hắn vẫn là cảm thấy linh hồn vốn đã mạnh mẽ của mình lại run lên một trận, sau đó dưới ánh mắt sững sờ của hắn, sợi tơ kia trực tiếp chui vào đan điền.
Ngay khi sợi tơi chui vào trong đan điền, viên cầu màu đỏ trong đan điền run lên một cái sau đó tiêu tán thành một luồng năng lượng nhập và toàn bộ kinh mạch Trần Nguyên.
Trần Nguyên chỉ cảm thấy vô cùng dễ chịu, hắn trông vô cùng hưởng thụ. Nhưng lúc này tia đạo tắc kia lại chui chậm rãi hóa thành một khối hình vuông màu tím, màu sắc rõ ràng đang dần trở nên rõ ràng hơn, chỉ là Trần Nguyên lại luôn cảm thấy dường như có thứ gì đó đang khiến cho tốc độ ngưng tụ của đạo cơ này chậm chạp.
Ở bên ngoài phòng Trần Nguyên, nha hoàn Mặc Viên Viên cảm nhận được thiên địa linh khí đang nhanh chóng hội tụ vào trong phòng cô gia thì vẻ mặt nàng liền có chút không hiểu gì.
Còn chưa đợi nàng nghĩ gì thêm thì đột nhiên bầu trời vốn dĩ trong xanh bỗng kéo đến một đám mây đen khổng lồ, sấm sét đùng đoàng bên trong dường như có thể đánh xuống bất kỳ lúc nào.
Đột nhiên dưới ánh mắt sững sờ của nàng, đám mây đen kia nhanh chóng tiêu tán như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ở bên bờ hồ, hai nữ tử tuyệt mỹ trông qua thấy cảnh tượng như vậy thì liền nhíu mày.
"Đột phá thất bại sao? Hình như là tên đó..."
Mặc Vũ thấy vậy cũng không quá để ý, nhưng nàng còn chưa dứt lời thì bầu trời đang dần trong xanh trở lại bỗng dưng đen kịt lại lần nữa, tốc độ thay đổi quá nhanh khiến hai nàng gần như nháy mắt đồng loạt nhìn lên trời.
Lúc này đâu chỉ còn là một đám mây bao phủ khu vực quanh phòng của Trần Nguyên như ban đầu, rõ ràng mây đen lần này kéo đến lại càng lớn hơn gấp trăm lần trước đó, toàn bộ phủ đệ của Mặc Nguyên Nguyên đã bị bao lại trong mây đen.
Nếu nhìn kỹ bên trong đám mấy có thể thấy vô số lôi điện màu tím đang chằng chịt đan xen, có thể đánh xuống bất cứ lúc nào, uy áp như muốn trực tiếp hủy thiên diệt địa.
Đừng nói là nô bộc trong phủ đệ, ngay cả hai tỷ muội Mặc Nguyên Nguyên cũng bị uy áp kia trấn cho suýt không thở nổi.
Phía bên ngoài phủ đệ Mặc Nguyên Nguyên chính là Mặc Phủ, lúc này có vô số trưởng lão vì cảm nhận được khí tức đáng sợ kia đều đồng loạt chui ra khỏi nơi tu luyện nhìn lên trời.
"Chết tiệt, là kẻ nào đột phá, cảnh tượng này ít nhất cũng là Nguyên Anh tu sĩ độ thiên lôi, rốt cuộc là ai lại dám đột phá gần phủ, không lo sẽ đả thương người nhà sao!" Một Nguyên Anh trưởng lão có uy tín lâu năm không kìm được mắng.
"Không ổn, bên đó là phủ đệ của tiểu nha đầu Nguyên Nguyên!" Người lên tiếng là một nữ trưởng lão, nàng vừa dứt lời đã phóng nhanh tới phủ đệ bên kia.
Thiên lôi phía trên trời chẳng những không giảm đi mà càng lúc càng kéo đến nhiều mây đen, điều này càng làm cho người bên ngoài Mặc Phủ trông thấy rõ, có người không nhịn được lên tiếng: "Ta thấy Mặc Gia coi như xong rồi, đến cả thiên địa quy tắc cũng dám chọc vào, một người độ kiếp tại nơi đông người như vậy, chỉ sợ thiên lôi sẽ tưởng bọn hắn muốn giúp đỡ vượt thiên kiếp mà đổ xuống vô tận thiên lôi đánh nát kẻ đột phá kia của Mặc Gia mất."
Ngoài Mặc Gia có vô số dân chúng ăn dưa, người xem náo nhiệt luôn không thiếu, một số người lại không ngừng cười trên nỗi đau của người khác, đặc biệt là đối thủ của Mặc Gia, Triệu Gia.
Theo thời gian trôi đi, mây đen càng khuếch tán ra bên ngoài cực kì nhiều, càng như vậy nó càng cảm nhận được nhiều khí tức mạnh mẽ, vì vậy mà uy lực liên tục tăng lên không thôi.
Lúc này, ở giữa trung tâm mây đen đánh xuống một đạo lôi điện màu tím cực lớn, một kích phá nát phòng của Trần Nguyên.
Thiên lôi thu đi, một thân ảnh có chút tả tơi đứng giữa đống đổ nát, trên tay nắm trường côn, phía trên đầu treo lơ lửng một tòa cự sơn.
Nếu không phải vừa rồi hắn kịp tung ra cự sơn chống đỡ một kích kia thì chỉ sợ toàn thân hắn đã hóa thành tro bụi.
Cho đến bây giờ hắn mới biết được cự sơn này vậy mà không phải pháp khí bình thường mà là một kiện pháp bảo trung giai, có thể thấy trường côn trên tay hắn uy lực chắc hẳn cũng không kém cự sơn, bằng không sẽ không thể được hai tên kia dùng để đối chiến.
Trên cự sơn hiện ra một vết nứt nhỏ, tuy nhiên trông nó vẫn cực kỳ kiên cố, Trần Nguyên cũng không biết rõ sẽ phải chịu bao nhiêu đợt lôi kích nữa thì mới có thể độ thiên kiếp viên mãn, cho nên hắn cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Đúng lúc này, đợt thiên lôi thứ hai đánh xuống, lần này không phải một tia sét đánh xuống mà là liên tục hai tia sét đánh theo sau nhau.
Trần Nguyên cố dốc sức lần nữa thi triển ra ba cái nắm đấm trên không trung, lần lượt đánh lên thiên lôi đang giáng xuống kia, tuy nhiên dưới sức tàn phá của thiên kiếp tương đương Nguyên Anh kỳ thì ba ấn kia lập tức bị đánh tan.
May mắn Trần Nguyên đã sớm chuẩn bị nên lúc này cự sơn trên đỉnh đầu lại hóa lớn lần nữa, lập tức chắn lại hai tia sét đánh xuống.
Khóe miệng Trần Nguyên chảy ra một vệt máu tươi, hắn cố gắng gượng chống đỡ nhưng trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ.
Đúng lúc này cự sơn lại bị đánh hủy trận pháp bên trong khiến uy lực giảm xuống, Trần Nguyên chỉ có thể bất đắc dĩ thu nó lại trong nhẫn trữ vật.
Lúc này, đợt lôi thứ ba kéo tới, lần này không giống như trước đó, uy lực rõ ràng tăng gấp đôi so trước, Trần Nguyên chỉ cảm thấy áp lực đè nặng, thế nhưng cự sơn đã không thể chống thêm một kích nữa nên hắn vẫn chỉ có thể tuyệt vọng vung lên trường côn trên tay.
Một côn đánh lên tia sét đánh xuống, lập tức hắn bị sét đánh cho da thịt cháy khét, quần áo bị đốt cháy hơn phân nửa, trông cực kỳ đáng sợ.
Dưới một côn quán trú đầy đủ linh lực, uy năng của bảo khí trung phẩm thể hiện ra rõ ràng, nhưng vậy thì sao. Sau một kích vừa rồi Trần Nguyên đã sớm bị điện giật cho không ra người, bây giờ muốn chống lại tia sét đang đánh tới kia thì khó lại càng thêm khó.
Ở ngoài phủ đệ, một số trưởng lão và mấy người Mặc Nguyên Nguyên vừa được cứu ra đang đứng ở đó, Mặc Viên Viên trông thấy sấm sét ngày càng mạnh cực kỳ lo lắng nhìn về phía kia.
Đáng tiếc là các nàng lại không dám dùng thần thức để thăm dò vì sợ thiên đạo lần nữa xem bọn họ là người độ kiếp mà tăng lên uy lực.
Tương tự, Mặc Nguyên Nguyên cũng không giữ được bình tĩnh, đối với uy lực lôi kiếp này nàng có thể cảm nhận được, so với lôi kiếp nàng phải độ khi tiến vào Trúc Cơ Kỳ cũng không kém cạnh.
"Đoàng..." Lúc này tia sét thứ hai đã đánh xuống, ánh mắt Trần Nguyên có chút thất thần nhìn về một hướng nào đó, trong mắt có chút không căm lòng, trường côn trên tay lại được rót vào linh lực, một kích đánh lên không trung tạo thành làn sóng gợn.
Thế nhưng vẫn là công cốc, một kích bị đánh tan, toàn thân hắn lập tức bị chìm ngập trong lôi điện.
Ngay khi hắn nghĩ bản thân mình chết chắc thì từ trong túi trữ vật lại bay ra một thanh kiếm, kiếm trực tiếp chắn phía trước, một loại khí tức tịch diệt phóng ra khiến phạm vi quanh mấy thước nhiệt độ bỗng giảm đi nhanh chóng.
Mũi kiếm trực tiếp đánh lên lôi điện khiến uy lực lôi điện giảm sút, khi tia sét kia đánh lên người Trần Nguyên thì uy lực đã giảm xuống đến mức Trần Nguyên chỉ bị đánh cháy khét chứ không mất mạng.
Kiếm lại được một mạng, Trần Nguyên nhanh chóng vận chuyển linh lực thể nội tu luyện, lại phát hiện đạo cơ lúc này nương theo hắn hấp thụ thiên địa linh khí đang không ngừng ngưng thực.
Khiến Trần Nguyên vui mừng hơn nữa chính là bên trong lôi điện vừa rồi lại có một lượng linh khí cực kỳ nồng đậm.
Phát hiện ra chuyện này, Trần Nguyên liền không chần chừ mà nắm lấy chuôi kiếm, trực tiếp hấp thụ linh khí còn sót lại, cùng lúc đó tia sét thứ ba đánh xuống.
Uy lực lần này so trước đó còn mạnh gấp đôi, mà dưới tình cảnh ấy, Trần Nguyên lại lần nữa thúc giục kiếm trên tay chém ra một kiếm, một kiếm này không phải tịch diệt trảm mà chỉ đơn thuần là mười mấy đạo phong nhận đánh ra.
Lập tức những phong nhận trên không trung bị đánh tan, tia sét lần nữa đánh lên người Trần Nguyên.
Ngay tức khắc, trường kiếm trên tay lại lần nữa thi triển ra kiếm khí hộ thể bảo vệ Trần Nguyên khiến uy lực hắn nhận phải giảm đi vô số lần.
Từ cõi chết trở lại, Trần Nguyên vẫn tiếp tục hấp thụ linh khí từ lôi điện, cho đến khi tia sét thứ tư sắp sửa đánh xuống thì đạo cơ của hắn cũng đã hoàn toàn ngưng thực.
Từ trên đạo cơ tỏa ra một luồng khí màu tím đậm, có xu hướng chuyển màu, mà tu vi hắn cũng vì vậy mà nhập Trúc Cơ Kỳ, theo sau tu vi chính là thức hải hoàn toàn mở ra, mà điều khiến hắn trố mắt chính là bên trong thức hải vậy mà hình thành một không gian nhỏ.
Nhưng Trần Nguyên không thể suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì một đạo tia sét thứ tư cuối cùng cũng đánh tới.
Chỉ thấy trên không trung mây đen cuồn cuộn kéo trở về trung tâm, hội tụ ra một trụ sét rộng mấy trượng.
Khóe môi Trần Nguyên có chút co giật, hắn không ngờ tia sét kia vậy mà lớn như vậy, đây khác gì muốn lấy mạng hắn.
Trần Nguyên cắn răng, lần này hắn quyết định thi triển kiếm kỹ mạnh nhất hắn học được.
Dưới sự gia trì của tu vi Trúc Cơ Kỳ, Trần Nguyên nhanh chóng quán trú linh lực vào trong thân kiếm, miệng hắn khẽ nói một câu: "Tịch diệt trảm khởi thiên địa tĩnh, nhất lộ kiếm động vạn vật không!"
Nương theo lời hắn vừa dứt trụ sét từ trên trời cũng đánh xuống, mà kiếm trên tay hắn cũng động, lập tức hai luồng khí hủy diệt phóng đại.
Một kiếm trên tay Trần Nguyên như vũ bão chém ra, để lại một tàn ảnh cự kiếm trên không trung.
Một tia sáng màu đen phóng lên trời cao, chém lên trụ lôi khiến nó bị hủy diệt hơn phân nửa, mà tia sáng màu đen cũng bị tiêu tán trong trụ lôi.
Dù là như vậy thì Trần Nguyên cũng cảm thấy vô cùng may mắn, ít nhất uy lực của trụ lôi kia đã giảm xuống tương tự mấy tia sét trước đó.
Trần Nguyên lần nữa thi triển ra kiếm khí hộ thể, lập tức hắn lại chìm vào biển lôi, chỉ là lần này đã bước vào Trúc Cơ Kỳ nên hắn chống đỡ không quá khổ sở, ngược lại linh khí bên trong lôi điện càng thêm nồng đậm khiến hắn vô cùng vui vẻ hấp thụ.
Mây đen tiêu tán, bầu trời lại lần nữa trong xanh như lúc đầu, Trần Nguyên ngồi xếp bằng trên đống đổ nát tu bổ củng cố lại tu vi bản thân.
Mà bên ngoài đã sớm nhốn nháo hết cả lên, người ngoài ai cũng nghĩ là có Kim Đan độ kiếp lên Nguyên Anh, trong khi người của Mặc Gia đều đã hiểu rõ sau khi nghe Mặc Viên Viên kể lại.
"Tên đó sao hắn dám, còn may thiên kiếp lần này là Tam Trọng Sinh Diệt Kiếp, nếu là loại kiếp lôi khác chỉ sợ sẽ liên lụy đến cả Mặc Gia..." Một vị trưởng lão trong đám người vô cùng phẫn nộ nhìn về hướng Trần Nguyên vừa vượt thiên kiếp trách mắng.
"Mặc Nguyên Nguyên cảm thấy nếu nàng không hòa giải chắc chắn sẽ có chuyện nên liền đứng ra xoa dịu cơn tức của mấy vị trưởng lão khác.
Sau một hồi, mặc dù đám trưởng lão kia hứa sẽ không đi tìm Trần Nguyên gây phiền phức nhưng hắn nhất định phải làm gì đó để chuộc lỗi, thấy vậy Mặc Nguyên Nguyên cũng thở phào, đồng thời nàng nhìn về phía bên kia phủ đệ, trong lòng không khỏi nổi lên gợn sóng.
Đăng bởi | HongLeee |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 3 |