Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thằng cha Lý Tiên Duyên, chúa tể ba lăng nhăng

Phiên bản Dịch · 1389 chữ

Thiên Huyền đại lục, cái tên nghe rõ mùi huyền ảo.

Nam Cảnh, Huyền Thiên tông, nơi mà mấy thằng cha đầu trọc suốt ngày niệm kinh.

Tư Quá Nhai, nơi giam cầm chúa tể ba lăng nhăng.

“Lý Tiên Duyên, cái thằng đần độn! Ta dạy ngươi tu tiên trường sinh bất lão, ngươi lại cắm mặt vào mấy cái cầm kỳ thi họa, tứ thư ngũ kinh làm đéo gì?!”

“Ngươi không làm tiên nhân, ngươi đi làm nhà nho hả?! Sợ trời đánh chưa đủ mạnh hay gì?!"

Một ông già râu tóc bạc phơ, mặt mày tím tái chửi rủa một thanh niên mặt dày mày dạn.

“Ha ha, sư phụ à, thật ra con cũng có khiếu làm vườn lắm đó nha~”

Lý Tiên Duyên nhe răng cười hề hề, điệu bộ vô sỉ.

“Ngươi!....”

Huyền Cơ Tử tức đến muốn hộc máu mồm, sư tôn cái quần què gì.

“Hừ! Cấm túc một tháng ở Tư Quá Nhai! Ngồi đó mà ngẫm nghĩ lại thân phận mình đi!”

Thấy sư phụ nổi đóa, Lý Tiên Duyên cũng im thin thít, giả nai làm bộ mặt đứa trẻ bị phạt.

Tưởng nhịn nhục à, tranh thủ thời gian chuồn êm mới được.

Bọn cây cỏ trên Tiên Duyên Phong cũng chả cần tưới tắm làm gì, mọc um tùm như rừng amazon rồi.

“Hừ! Thằng ranh con!”

Huyền Cơ Tử lắc đầu ngao ngán, rời khỏi Tư Quá Nhai.

Đệ nhất tông môn Nam Cảnh, Huyền Cơ Tử là cái tên cũng khá kêu, nói ra oai như cóc.

Chẳng qua cái thằng Lý Tiên Duyên này nó dính vào Huyền Thiên Tông cũng do cái số nó nhọ.

Hồi đó, Lý Tiên Duyên đang chăn trâu, ngồi dưới gốc cây tấu đàn tào lao, bị Huyền Cơ Tử đi ngang thấy được.

Chơi đàn dở ẹc nhưng lại làm Huyền Cơ Tử trợn mắt há mồm.

“Trời má, trên đời này lại có tên thần kinh nào chơi đàn mà so deep như vầy hả?!”

Huyền Cơ Tử liền dùng thuật xem tướng số của Lý Tiên Duyên, tính kiếm đồ đệ mới.

Kết quả, chỉ thấy một màn đen xì, u ám như căn nhà hoang không có ma. Thiên cơ bị che đậy, đoán xem thế quái nào được.

Cái quần què gì đây!

Huyền Cơ Tử hốt hoảng, vội vàng bay xuống hỏi thăm Lý Tiên Duyên. Càng hỏi càng thấy cái tên Tiên Duyên nghe có vẻ đầy tiên duyên, giống tiên nhân tái thế lắm.

Đệch mịa, gặp được cao nhân rồi!!!

Không nói nhiều làm gì, Huyền Cơ Tử bế Lý Tiên Duyên về Huyền Thiên Tông làm đệ tử ruột.

Lý Tiên Duyên thật ra là một thằng xuyên không, theo motip có hệ thống theo hỗ trợ.

Nhưng cái hệ thống rách nát này chỉ toàn dạy ba cái linh tinh, tu tiên là cái quái gì nó cũng không biết.

Lúc gặp Huyền Cơ Tử thì cái level Cầm Thánh của Lý Tiên Duyên nó mới nhét được tí kinh nghiệm.

Giờ nghĩ lại, bảy, tám năm rồi chứ gì, sư huynh đã lên làm Tông Chủ, còn mình thì vẫn phế vật như ngày nào.

Lý Tiên Duyên cũng chán đời lắm.

Nói là có tiên duyên, có tiềm năng, cuối cùng ra cái thể thống cùi bắp này.

Thật ra thì Lý Tiên Duyên cũng từng cố luyện tập rồi nhé.

Cầm thanh kiếm báu sư phụ cho mà vung vẩy chém gió, chưa được hai ba đường đã thở như trâu đẻ.

Sư phụ chỉ biết lắc đầu, thằng ranh con này đúng là bó tay.

Thành ra, Lý Tiên Duyên trở thành trò cười cho cả Huyền Thiên Tông.

Cái khoản phế vật của hắn thì cũng chỉ có Huyền Cơ Tử với cái ông anh tông chủ Trương Toàn Đản biết.

Giữ thể diện tí chứ, làm người khó lắm.

Lý Tiên Duyên ngồi phịch trước Tư Quá Nhai, mặt mũi ủ rũ, sống không bằng chết là đây.

"Vèo!"

Một tiếng xé gió vang lên, không gian như bị rạch toạc ra.

Thằng cha tông chủ Động Hư Cảnh phi thân từ trong hư không xuất hiện.

“Tiểu sư đệ, lại làm sư phụ nổi trận lôi đình rồi hả? ”

Lý Tiên Duyên lườm xéo: “ Toàn Đản, đến cười trên nỗi đau của người khác hả?”

Lý Tiên Duyên cóc sợ thằng tông chủ, cả hai chơi với nhau từ bé, Trương Toàn Đản chỉ hơn hắn có hai tuổi thôi.

Cơ mà thằng cha Trương Toàn Đản có thiên phú hơn người, phì phì cái leo lên làm tông chủ luôn.

Tông chủ mặt xanh mét, quát: “Tiểu sư đệ! Ta là tông chủ đường đường chính chính, ngươi dám gọi thẳng tên ta ra như vậy? ”

Lý Tiên Duyên gật đầu: “Ừa, Toàn Đản”

Trương Toàn Đản nghẹn lời: “ Ngươi!! Chưa chừa hả? ”

Lý Tiên Duyên cười toe toét: “Ờ thì Toàn Đản.”

Tông chủ: “….”

“Cái đồ cá mặn! Suốt ngày lông bông không lo tu luyện, suốt ngày ôm mấy cái đàn hát làm cái đếch gì? Ngươi định lấy nhạc mà đắc đạo à? Cái đó nó chỉ có trong truyền thuyết thôi, ngu vãi.”

Làm tông chủ, hắn có nhiệm vụ phải dạy dỗ lại thằng em bất trị này, không thể để ảnh hưởng thanh danh của môn phái được.

Lý Tiên Duyên bĩu môi, nói giọng khinh khỉnh: “Sư huynh, cuốn “Kim Bình Mai” trả tui chưa?”

Câu này vừa dứt, mặt Trương Toàn Đản biến sắc. Khuôn mặt nghiêm nghị ban nãy biến thành nịnh nọt:

“Ha ha, tiểu sư đệ à, ngồi lâu mỏi không? Để sư huynh xoa bóp vai cho nhé.”

Lý Tiên Duyên hưởng thụ vẻ mặt tươi cười của Trương Toàn Đản

“Cám ơn Tông Chủ sư huynh nhé.”

Trương Toàn Đản vờ giận dữ: “ Ngươi nói cái gì đấy hả, hai ta thân thiết thế này mà khách sáo làm gì”

“ Còn nói cám ơn nữa là ta giận đấy”

Trương Toàn Đản vừa xoa bóp vừa cằn nhằn

“ Ngươi cũng tài, sư phụ dạy hoài mà làm lơ, cả ngày chỉ ham hố chơi bời lêu lổng”

“Ngươi chỉ cần chịu khó luyện tập một tí, sư phụ đã không phải thất vọng rồi”

“Kể cả ngươi luyện tập có thất bại, ta tin sư phụ vẫn sẽ ủng hộ ngươi”

Lý Tiên Duyên lắc đầu, thở dài não nề: “Kiếp này ta với tu tiên là vô phận rồi, sống hết trăm năm thì về với cát bụi thôi.”

Trương Toàn Đản bất lực thở dài, phàm nhân thọ mệnh chỉ trăm năm, rồi đến lúc sư phụ sẽ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Nghĩ đến thôi đã thấy đau lòng.

Trương Toàn Đản biết rõ, sư phụ tuy ngoài miệng nghiêm khắc nhưng trong đám sư huynh đệ thì thương yêu Lý Tiên Duyên nhất, tiếc nuối cho nó nhất.

“ Ngươi biết không, hôm nọ ta đến gặp sư phụ thấy lão đang mân mê con rối gỗ ngươi tặng ngày xưa, thở dài thườn thượt.”

“ Rồi có lần xem mấy bức tranh ngươi vẽ nguệch ngoạc mà cười chảy cả nước mắt.”

“ Tiểu sư đệ, cố lên, đừng phụ lòng sư phụ.”

Nghe sư huynh nói, dù là người hiện đại xuyên không, Lý Tiên Duyên cũng hiểu sư phụ “miệng nói có, lòng nghĩ là không.”

Nhưng biết làm sao giờ, hắn đâu có linh căn, cái hệ thống củ chuối lại không chịu hỗ trợ.

Dẫn khí nhập thể cũng không làm được thì tu luyện kiểu gì?

Nhưng mà nghĩ đến hình ảnh sư phụ hiền từ lúc còn bé, Lý Tiên Duyên lại có chút mủi lòng

“Thôi thì cứ thử xem sao, đừng làm ông già buồn thêm nữa.”

Thấy tiểu sư đệ hồi tâm chuyển ý, Trương Toàn Đản mừng quýnh

“ Tiểu sư đệ, ngươi cứ lo tu luyện, sư huynh còn có việc ở tông, rảnh lại đến thăm.”

Lý Tiên Duyên lơ đãng gật đầu, làm theo mấy chiêu kiếm pháp hệ thống bày vẽ, vung vẩy loạn xạ.

Xé toạc không gian, Trương Toàn Đản chuồn thẳng.

Bạn đang đọc Đừng Giả Vờ, Ngươi Chính Là Kiếm Đạo Chí Tôn! (Bản dịch) của Thị Phi Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thang1119
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.