Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lũ đệ tử của bị chơi xỏ te tua rồi

Phiên bản Dịch · 1593 chữ

Nói thật nhé! Sờ cái tâm can nhỏ bé đang run rẩy của ông nội Lý Tiên Duyên đây này, thầm nghĩ.

Từ hồi gặp thằng con Doanh Cẩu đến giờ, chưa thấy nó bị dập cho tơi tả như hôm nay.

Còn cả thằng Trình Độ nữa.

Hai con mắt sưng vù lên như hai cái đèn pha ô tô bị hỏng.

Quần áo rách tả tơi như vừa đi đánh nhau với cả đàn chó hoang.

Tóc tai thì bù xù như ổ gà, cứ như kiểu bị sét đánh ngang đầu ấy.

Thằng Long Ngạo Thiên khỏi phải nói, không khác gì con gián đang hấp hối.

"Ba cái thằng ranh con này, mày chọc giận ai thế hả?"

"Sao nhìn tàn tạ như đám ăn mày thế kia?"

Lý Tiên Duyên mặt đầy vẻ khó hiểu.

Tiểu Lộc vừa dìu hai ông anh dậy vừa đau lòng nhét cho thằng Long Ngạo Thiên một bọc thuốc, mong nó tự lực cánh sinh tự vươn lên.

Long Ngạo Thiên còn cảm kích tạ ơn: "Cảm ơn sư tỷ Tiểu Lộc xinh đẹp nha!"

Trình Độ bị ông thầy hỏi xoáy đáp xoay như chong chóng thế này cũng chẳng biết nói sao cho phải.

Nói năng dở tệ, trình độ văn vẻ kém, vẫn là để thằng em Doanh Cẩu lo cho nó vuông.

Doanh Cẩu liếc thằng Trình Độ cái, hiểu ý liền.

Chuyện thế này thì sợ quéo gì, giờ là lúc diễn xuất rồi!

Thế là nó bày ra vẻ mặt bi phẫn như nhà có tang, gào khóc:

"Sư phụ ơi! Hôm nay con Long sư đệ nó đi Tần Đô giải trí, học tập kỹ năng mát-xa cao cấp…"

"Không ngờ có thằng mất dạy nào ở Tần Đô lại dám đánh sư đệ con cho te tua hoa lá hẹ!"

"Dù mang cả danh tiếng Huyền Thiên Tiên Tông ra cũng chẳng xi nhê gì cả sư phụ ạ!"

"Không chỉ thế, thằng kia còn vênh váo, nói Huyền Thiên Tiên Tông chẳng là cái đinh gì cả, nói đám đệ tử thân truyền của thiên hạ đệ nhất tông môn đánh còn chả lại nó."

"Sư phụ ơi, là đệ tử Huyền Thiên Tiên Tông, bọn con nhịn được ư? Không thể nào nhịn được nha!"

"Thế là con với sư huynh liền lôi thằng Long sư đệ đi rửa hận…"

"Con muốn xem thử xem thằng nào gan to bằng trời dám coi thường Huyền Thiên Tiên Tông của chúng ta!"

"Ai dè thằng khốn đó chơi bẩn, giăng bẫy mai phục bọn con."

Nói rồi, thằng Doanh Cẩu bỗng ôm lấy chân Lý Tiên Duyên gào khóc thảm thiết.

Giọng điệu uất ức như vừa bị cướp mất bồ.

Long Ngạo Thiên với Trình Độ đứng hình mất mấy giây.

Không ngờ thằng em Doanh Cẩu lại giỏi diễn xuất thế, tưởng thật luôn!

Mặc dù chúng nó biết, chuyện có hơi bị phóng đại, thêm mắm thêm muối cho mặn mòi tí, nhưng sự thật vẫn là chúng nó bị đánh te tua mà.

Chuyện khác không quan trọng!

Lý Tiên Duyên nhíu mày.

Thằng Doanh Cẩu xạo sự thì cả thế giới này đều biết.

Nhưng lại có thằng dám coi thường Huyền Thiên Tiên Tông thế này thì đúng là không thể tin nổi!

"Mấy đứa chạy đến Tần Đô làm cái quái gì thế?"

Doanh Cẩu ngớ người, lúng túng chuyển chủ đề ngay và luôn:

"Sư phụ, đó không phải trọng điểm. Trọng điểm là bọn con đi giúp sư đệ đòi lại công bằng rồi bị đánh sấp mặt đó trời ơi!"

Lý Tiên Duyên lườm nguýt.

Lý do thằng Doanh Cẩu đưa ra thì đúng là không thể chối cãi.

Nếu chúng nó không đi giúp sư đệ, thì Huyền Thiên Tiên Tông bị mang tiếng là đám nhát gan.

Nếu không rửa hận thì cái bọn lắm mồm bên ngoài nó lại réo lên Huyền Thiên Tiên Tông là đám gà mờ, toàn bốc phét, ba láp ba xàm các kiểu.

Nhưng mà, Lý Tiên Duyên vẫn chưa hiểu…

"Mấy đứa đụng độ với ai thế?"

"Thằng đó có nói nó là ai không?"

"Có phải lão quái vật của thánh địa nào không?"

Doanh Cẩu lắc đầu:

"Không có lão quái vật nào ở đó hết."

"Toàn bọn trẻ trâu bằng tuổi bọn con thôi."

"Cảnh giới...hình như thấp hơn bọn con một chút…"

"Nhưng sư phụ ơi, bọn con đâu có đánh nhau đường đường chính chính đâu. Bọn con bị chơi bẩn, thua oan uổng quá trời quá đất!"

Lý Tiên Duyên ngơ ngác.

Với thực lực của đám Doanh Cẩu, ngay cả Đại Thánh ra mặt cũng chưa chắc đã ăn được, chúng nó lại bị chơi bẩn là sao?

"Kể lại chi tiết cho ta nghe!"

Lý Tiên Duyên lôi ghế ra, ngồi xuống, dáng vẻ như chuẩn bị hóng chuyện.

Một kẻ láo toét như thế thì phải hóng xem nó ba hoa chích chòe thế nào mới được.

Doanh Cẩu thấy ông thầy không mắng mình, hình như còn muốn ra tay giúp đám đệ tử lấy lại danh dự.

Thế là lau sạch nước mắt nước mũi, bắt đầu kể lể:

"Sư phụ ạ, chuyện nó lạ lùng lắm…"

"Ban đầu bọn con cứ tưởng phải chạm trán cao thủ sừng sỏ…"

"Thế nên đã chuẩn bị sẵn sàng kỹ càng."

"Nhưng khi đến nơi thì thằng nhãi đó lại không theo kịch bản."

"Nó xin hàng tại chỗ, còn xin lỗi sư đệ con."

"Sau đó còn mời bọn con đi nhậu nhẹt xoa bóp thư giãn nữa chứ!"

"Lúc đó bọn con thấy mát mặt quá trời, vinh dự tột độ, hư vinh nổi lên."

"Ai ngờ đó lại là kế hoãn binh, để bọn con mất cảnh giác."

"Đợi khi bọn con đã ngà ngà say, vào "xoa bóp thư giãn" xong…"

"Thằng nhãi ranh đó mới tung chiêu, hoá ra xung quanh tụ điểm mát-xa đã bị nó giăng hơn trăm cái trận pháp."

"Tuy triệu hồi khí hồn ra đỡ đòn, nhưng chúng nó đông quá sư phụ ơi…"

"Khí hồn hết thời gian mà trận pháp vẫn chưa giải hết…"

"Thế là bọn con bị đánh cho ra bối cảnh như sư phụ thấy đây…"

"May mà con có thân xác bất hoại, xé rách không gian chạy thoát, chứ không thì..."

Doanh Cẩu nói rồi lại rưng rưng nước mắt:

"Chứ không thì con đã không được gặp sư phụ nữa rồi..."

Lý Tiên Duyên vội vàng đạp thằng Doanh Cẩu đang bám dính lấy mình ra, phủi phủi nước mũi của nó dính trên quần áo.

Bực mình quát:

"Mất mặt! Cảnh giới thằng đó thấp hơn mà đánh không lại, đúng là mất mặt!"

"Mấy đứa có xưng tên Tiên Duyên Phong không?"

Trình Độ định mở mồm, Doanh Cẩu liền trừng mắt nhìn nó, ý bảo im mồm.

Long Ngạo Thiên thấy hai ông anh im re, bèn nhảy ra nịnh bợ:

"Dạ bọn con có nói sư phụ ạ!"

"Bọn con nói bọn con là đệ tử thân truyền của Lý Tiên Duyên, Kiếm Đạo Nho Đạo Song Chí Tôn của Huyền Thiên Tiên Duyên Phong!!!"

Long Ngạo Thiên vừa nói vừa trưng ra bộ mặt vênh váo pha lẫn bi phẫn.

Cứ như thể thằng nhãi kia không nể mặt nó cũng phải nể mặt sư phụ.

Doanh Cẩu bưng mặt.

Thằng ngu này… Ngu đúng nghĩa luôn…

Trình Độ thấy sư phụ mặt mày đen xì, bèn hiểu ra tại sao Doanh Cẩu lại ngăn mình nói.

Vừa rồi nó định kể lại đúng như lời thằng Long Ngạo Thiên vừa phun ra.

Giờ xem ra, tốt nhất là im lặng là vàng.

Trình Độ liếc sang Doanh Cẩu, ánh mắt đầy biết ơn.

Lý Tiên Duyên mặt như đưa đám, méo xệch.

Toang rồi! Danh tiếng lẫy lừng bao nhiêu năm nay coi như tiêu tan.

Tại sao lại có mấy thằng đệ tử như này cơ chứ!!!

Đánh thắng thì lấy danh tiếng ông thầy ra dọa nạt thiên hạ.

Đánh thua thì lôi ông ra làm bia đỡ đạn!

Lý Tiên Duyên đứng phắt dậy, đi vào kho chứa đồ.

Cái kho không có cửa, toàn chứa chổi, cuốc, liềm… các thứ linh tinh.

Lục lọi mãi mà không thấy cái gậy như ý nào cả.

Long Ngạo Thiên thấy hai ông anh im thin thít, bèn lân la đến nịnh bợ:

"Sư phụ tìm gì thế? Để con tìm cho, sư phụ nghỉ ngơi đi ạ."

Rồi nó chui tọt vào kho đồ.

Lý Tiên Duyên khoanh tay, lạnh lùng:

"Ta tìm cây gậy thôi mà."

Long Ngạo Thiên mặt mày hớn hở:

"Sư phụ tìm gậy để đi xử lý thằng oắt con đó ạ? Tìm cây nào ngon ngon tí nha!"

Thế rồi nó vớ lấy cây chổi, ngắm nghía một hồi, lắc đầu, chê chưa đủ đô.

Rồi nó quẳng cây chổi đi, cầm cây cuốc lên:

"Sư phụ, dùng cây cuốc này đi!"

Lý Tiên Duyên gật đầu: "Ừ, được!"

"Ái chà! Sư phụ sao lại đánh con!!!"

"Sư phụ ơi!!! Tha cho con!!!"…

Trên đường đến Tần Đô.

"Kể lại cho ta nghe xem, thằng oắt con đó là ai?"

Lý Tiên Duyên nghiêm mặt hỏi.

Doanh Cẩu nghĩ nghĩ, quyết định nói thật.

"Sư phụ ạ, thằng nhãi đó gian xảo lắm."

"Quan trọng nhất là… nó cẩn thận hết chỗ nói!"

Bạn đang đọc Đừng Giả Vờ, Ngươi Chính Là Kiếm Đạo Chí Tôn! (Bản dịch) của Thị Phi Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thang1119
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.