Đoàn Chính Vũ
"Cẩn thận á?"
Lý Tiên Duyên mặt mày nhăn nhó, đầu óc loạn cào cào như mớ bòng bong.
Má ơi thằng nhóc, mày đang khen người ta hả con? Cẩn thận không phải là tốt quá còn gì? Mấy đứa bây toàn kiểu óc chó chạy đâm đầu vô bẫy người ta. Đòi kiếm chuyện mà còn xin người ta một con rồng, xong lại còn ngu ngốc đâm đầu vô nữa chứ!
"Dạ đúng sư phụ ơi!"
Doanh Cẩu vắt óc suy tư, rồi giật mình thon thót, cả người nổi da gà da vịt.
"Nhìn ngoài thì cà lơ phất phơ vậy thôi, chứ trong bụng nó cẩn thận tới mức muốn điên lên được!"
"Rõ ràng tụi mình vừa bước chân vô là nó có thể cho nổ banh xác cái trận pháp rồi."
"Nhưng không! Nó còn bày đặt ra vẻ hòa giải, rồi làm mình mất cảnh giác!"
Lý Tiên Duyên gật gù, có vẻ cũng thấy y chang vậy.
"Rồi mấy đứa có nói với nó, kiểu như là 'tụi tao sẽ quay lại trả thù' không đó?"
Long Ngạo Thiên vừa định há mồm ra vẻ ta đây thì bị Doanh Cẩu đạp cho một phát xém văng cả hàm.
"He he, dĩ nhiên là không rồi sư phụ! Tụi con đâu có ngu vậy! Lần này, tụi con sẽ cho nó ăn hành bất ngờ!"
Doanh Cẩu cười khẩy một tiếng, nhưng trong lòng thì lạnh ngắt như củ khoai hà.
Thật ra, mấy đứa nó cứ tưởng sư phụ ở cái thế giới này là vô đối, có một cái thằng oắt con hư cảnh, làm gì mà đòi ăn được sư phụ.
Nên trước khi chuồn, tụi nó đã mạnh miệng tuyên bố sẽ quay lại rửa hận rồi.
Nào ngờ đâu, sư phụ lại đoán trúng phóc!
Giờ mà nhận thì có mà lòi ra cái ngu à?
Thôi thì trời sập cứ để cái thằng cao lo, bọn mình lo mà vuốt mông ngựa trước mắt cái đã!
Lý Tiên Duyên gật gật, tỏ vẻ hài lòng: "Ừm, được đấy, cũng chưa ngu hết thuốc chữa."
Nói đến trận pháp thì lão đây cũng có chút tự tin trong mình.
Nhưng cẩn tắc vô áy náy vẫn là hơn, đời mà, lắm loại người, loại nào cũng có thể xảy ra.
Có mấy thằng ngơ ngác mà còn cậy có chỗ dựa, quậy tưng bừng.
Lại có mấy thằng im thin thít mà bụng thì đầy dao găm, tính toán từng đường đi nước bước.
So ra thì cái loại sau nó đáng sợ hơn gấp vạn lần!
Chưa tới một lát, mấy cha con cũng lết được tới Tần Đô.
Cái nơi thân quen, nơi "hồng tụ chiêu".
Nói thật, cái chốn này giờ lại thành cái chốn tụ tập của mấy con sâu bọ này rồi.
Hồi trước, bọn nó ở đây cũng làm mưa làm gió dữ lắm, giờ sao lại bị đá đít ra ngoài thế này?
"Móa ơi, trận pháp thiệt nè!"
"Cấp bậc thì không cao, mà số lượng nó cứ phải gọi là kinh dị!"
Là một trận thánh chân chính, Lý Tiên Duyên cảm nhận rõ ràng từng cái hơi thở của trận pháp.
Giờ cái chỗ "hồng tụ chiêu" này, bị trận pháp nó "bón hành" cho tanh bành hết cả rồi.
Dù là khung cảnh tan hoang hết sức, nhưng Lý Tiên Duyên vẫn cứ "thính" được mùi phù văn trận pháp cùng mấy cái nguyên tố pháp tắc còn vương lại trong không khí.
Trận pháp chính là mượn nhờ sức mạnh trời đất mà đánh địch trong trận.
Vậy mà, bây giờ mấy cái trận pháp của tên nhóc đó biến mất không một mống.
Xem ra thằng này tính kĩ dữ, phòng hờ cho mọi tình huống, thật là "nhất dương chỉ", không chừa thứ gì!
"Người đâu?"
Lý Tiên Duyên ngoái đầu qua hỏi ba đứa đệ tử ngu ngơ.
Trình Độ và Long Ngạo Thiên tự khắc câm như hến.
Trình độ não cá vàng, nói chi sai trật ráng mà chịu.
Chỉ có Doanh Cẩu, trông như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Con hiểu rồi sư phụ ơi!"
Doanh Cẩu bỗng hét to một tiếng.
Lý Tiên Duyên chau mày.
"Mày hiểu cái giề?"
Doanh Cẩu hấp tấp đáp:
"Sư phụ à, con biết thằng nhãi đó là ai rồi!"
"Mọi người theo con!"
Nói xong, Doanh Cẩu liền dẫn cả bọn bay vùn vụt về phía hoàng cung.
Là một sư phụ chính hiệu, Lý Tiên Duyên làm sao có chuyện đi đầu xông pha cho tụi đệ tử kia được chứ?
Sư phụ thì phải có phong cách sư phụ chứ!
Giúp tụi nó mở đường khác gì tự hạ thấp bản thân đâu?
Không được! Tuyệt đối không thể!
Vừa đến cổng Tần Cung, quen như đường về nhà ấy mà.
Không cần báo cáo một tiếng nào, ba tên Doanh Cẩu, Trình Độ và Long Ngạo Thiên đồng loạt phóng vào trong.
Trơn tru tuột vào như bôi mỡ ấy!
Lý Tiên Duyên vừa tính tiến tới thì thấy có gì đó không ổn.
"Dừng lại hết cho ta! Trận pháp đấy!"
Lý Tiên Duyên cuống cuồng hét lớn.
Chỉ thấy ngay tức khắc, ba cái thân người không ai nấy đều bị những sợi lôi điện không biết từ đâu bò ra siết chặt, cả ba người ai nấy mặt mũi đều mếu máo.
Tuy trên người thì đang "tê tê" khó chịu đấy, nhưng mà cái lũ sét này chỉ đủ sức trói chặt ba cái con sâu cái kiến thôi chứ còn lâu mới ảnh hưởng tới cái mạng của tụi nó được.
Chẳng qua, sở dĩ Lý Tiên Duyên căng thẳng lên như thế là do…
Cái sợi sét kia chẳng qua chỉ là cái chốt mở thôi.
Nếu như một trong ba thằng kia mà có gan giãy ra thì y như rằng, trận pháp ngầm bên dưới chắc phải "khóc thét" hơn 300 trận!
"Đậu má cái thằng thần kinh!"
Đến cả Lý Tiên Duyên cũng cảm thấy nhức đầu kinh khủng.
Cái loại trận pháp "giữ chân" thế này thường để hạn chế kẻ địch di chuyển.
Mục đích thường là để quân canh bắt sống kẻ xâm nhập.
Mà cái thằng khốn kia nó có bị bệnh không vậy, cứ nghĩ là mấy thằng nào trốn được mấy cái lôi xích đó thì phải ghê gớm lắm.
Rồi bày đặt chồng cả hơn 300 cái trận pháp lên để nó cày nát luôn thể lực, rồi đến khi tụi lính hoàng cung vô tóm thì nhẹ nhàng thôi chứ gì!
Cái mục đích thì y hệt nhau nhưng mà có ai mà "gánh" được hết hơn 300 cái trận pháp không?
Theo thứ bậc mà nói, cả 300 cái đều phải ở cấp 7 tinh!
Đứng lẻ một cái thì chả là gì.
Nhưng mà khi tụ lại…
Thật, đến cả Đại Đế có khi còn phải mếu, không chừng bỏ xác lại đây là vừa!
Lý Tiên Duyên nhăn trán.
Chân phải dẫm xuống ba phát cực mạnh.
Tức thì, các trận pháp bên trong hoàng cung như màn chiếu 3D ấy, cứ thể hiện ra càng lúc càng rộng.
"Đậu xanh rau má!"
Lý Tiên Duyên không khỏi lẩm bẩm chửi một tiếng.
Mấy cái phù văn trận pháp cứ lăng xăng như cái mạng nhện, chồng chéo lên nhau.
Cái này kéo cái kia, liên kết song song tùm lum hết cả.
Chỉ cần một cái bất kỳ vừa khởi động thì cũng thành cái phản ứng dây chuyền, trong chớp mắt, cả đám nó cứ mà réo rắt rủ nhau lên bảng đếm số thôi chứ ở đó mà đứng chơi!
Bây giờ thì Lý Tiên Duyên cũng đã phần nào hiểu được cái lý do vì sao lũ đệ tử của mình bị nó tẩn cho như con ở rồi.
Nếu mà không thông trận pháp, mà cứ cố đấm ăn xôi lao vào cái chỗ trận pháp thì ngoài ăn hành ra chả được tích sự gì!
Long Ngạo Thiên thì đang cười đểu.
"Sư phụ à, có tí tẹo trận pháp, con nhắm mắt một cái là xong thôi."
Long Ngạo Thiên có một bụng tự tin.
Là một Long Ngạo Thiên thứ thiệt thì đương nhiên cũng phải có quyền ngông chứ!
Lý Tiên Duyên vội vàng chặn lại như chặn giặc:
"Mày mà không muốn xanh cỏ thì đứng im đừng có giở trò cho ta!"
Long Ngạo Thiên vốn dĩ định vung khí thế để phá trói.
Nghe sư phụ nói vậy liền lập tức đứng hình.
"Haiz, mất đi một lần cơ hội thể hiện bản lĩnh trước mặt sư phụ rồi."
Long Ngạo Thiên âm thầm tiếc rẻ.
Lý Tiên Duyên thì đứng trên không trung, hai tay cứ múa may hết lằn này tới tuyến kia.
Mong là có thể tìm ra được mối liên kết để phá giải cái cục nợ này nhanh nhất có thể.
"Hửm?"
"Cũng ra gì đó chứ thằng nhãi!"
"Ta bắt đầu có hứng thú với ngươi rồi đó!"
Lý Tiên Duyên tán thưởng cười một tiếng.
Rồi "bộp" một tiếng, giơ tay vỗ vào nhau.
Tức khắc, cái thứ trói chặt lũ người kia tan biến sạch như chưa hề tồn tại.
Ba người có được tự do liền thở phào một hơi.
Trình Độ và Doanh Cẩu thì cứ như đỉa đói mà trừng mắt liếc Long Ngạo Thiên.
Cứ có cái cảm giác thằng nhóc này cố ý vậy á!
Thật tình thì Long Ngạo Thiên nó dù cho tu vi có bị tụt xuống đáy xã hội, nhưng cái thân thể cường hãn của nó có là gì mấy thứ này đâu chứ!
Cái loại trận pháp như cái thứ đồ "điện giật" vật lý trị liệu ý mà, ngứa ngáy chứ đâu làm nó sứt mẻ được miếng nào.
"Mấy đứa đừng có manh động."
Lý Tiên Duyên vừa bay xuống, vừa phán:
"Cái thằng nhóc đó có vẻ không còn ở trong thành nữa rồi."
Doanh Cẩu cau mày.
"Thượng Tiên! Thượng Tiên!"
"Không hay biết gì Thượng Tiên giáng lâm, mong Thượng Tiên bỏ qua cho kẻ có mắt mà không thấy núi Thái Sơn này ạ!"
Một nam nhân bụng phệ, trên mình khoác long bào, đang được đám cung nữ dìu dắt, hộc tốc chạy tới.
Nam nhân vừa tới trước mặt cả ba người đã cúi rạp người xuống đất:
"Huyền Thiên Tiên Tông chi phụ gia tộc tộc trưởng, Tần Quốc Đại Quốc Quân, Đoàn Chính Vũ bái kiến Lý Tiên Sư!"
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |