Thằng Cha Đoàn Trần Phong
Lý Tiên Duyên ngớ ra con mẹ nó người luôn.
Nhìn cái ông chú bụng phệ ra như quả bóng kia kìa.
Mới liếc qua đã biết tính nết y như con chó Doanh.
Háo sắc vãi cả linh hồn!
Mặt sưng húp, mắt thì đờ đẫn như cá chết.
Bụng bia to tổ bố, đầu hói lóc cóc.
Đủ các thể loại triệu chứng, thận hư giai đoạn cuối cmnr!
Lý Tiên Duyên lắc đầu nguầy nguậy.
Xem ra, cái đám họ Đoàn này, cũng chả ra gì.
Nhưng mà Lý Tiên Duyên vẫn thấy tò mò vãi.
Tại sao thằng cha này lại biết mình là người của Huyền Thiên Tiên Tông, lại còn biết tên mình nữa chứ.
“Ê, ông là thằng cha nào mà dám ra oai ở đất Tần hả?”
Lý Tiên Duyên lên giọng vênh váo.
“Hay là ông đã biết mục đích bố mày đến đây rồi?”
Đoàn Chính Vũ hai chân như bún, người cứ như cái túi da rách nát, đứng còn không vững nữa là.
Phụt cái quỳ lạy như tế sao.
“Tiên sư tha mạng!”
Đoàn Chính Vũ mặt úp xuống đất, sợ đến tè ra quần luôn rồi, run run nói.
“Xin tiên sư tha cho thằng con trời đánh của tôi một mạng!”
Lý Tiên Duyên nhíu mày.
“Con của ông á?”
“Chuyện quái gì đã xảy ra thế?”
Nói kiểu này, thì nhà nào đánh nhà nấy má.
Nhưng Lý Tiên Duyên nghĩ lại thấy sai sai.
Là hoàng tử, lẽ ra phải biết Huyền Thiên Tiên Tông có địa vị cao như nào ở nước Tần rồi.
Sao lại thế này chứ?
Biết tên tuổi mà còn dám đánh?
Hay là đám họ Đoàn này, có ý làm phản?
Nếu thế thì không thể để chúng nó cai trị Tần Quốc được.
Đoàn Chính Vũ cười trừ.
“Hầy da, tiên sư ơi, chuyện dài lắm, vào trong điện từ từ kể cho tiên sư nghe được không?”
Đoàn Chính Vũ mặt mày méo xệch.
Lý Tiên Duyên thấy thái độ lão cũng tạm được, nên cũng không chấp, theo Đoàn Chính Vũ vào thiên điện.
Mấy con hầu gái, bê nước trà bánh ngọt lên.
Đoàn Chính Vũ làm cái động tác mời trà.
Lý Tiên Duyên nhấp một ngụm, bỗng nhăn mặt.
Cái thứ trà quái quỷ gì thế!
Đắng bỏ mẹ!
Doanh Cẩu với mấy thằng đệ tử khác cũng nhăn nhó mặt mày.
Nhưng vì nể mặt sư phụ, nên không dám phun ra tại chỗ.
Lý Tiên Duyên liếc mắt, thấy trong chén của Đoàn Chính Vũ có mấy cái chấm đỏ đỏ.
Xem ra là tuổi cao sức yếu, cua gái tệ hại nên phải tẩm bổ các kiểu con đà điểu rồi.
“Nói mau!”
Lý Tiên Duyên đặt chén trà xuống, mặt nặng như chì.
Đoàn Chính Vũ ngớ người, không ngờ Lý Tiên Duyên lại thẳng thừng như vậy, không thèm nói mấy câu khách sáo.
“Haiz!”
“Tiên sư à, thằng con trời đánh của tôi, nó là đích tôn độc nhất của dòng họ Đoàn.”
“Tiên sư có biết vì sao nó lại là đích tôn độc nhất không?”
Lý Tiên Duyên đần mặt ra.
“Vì sao?”
Đoàn Chính Vũ đứng dậy, đi tới đi lui trong điện.
“Thật ra thì, tôi có tận bảy thằng con trai!”
“Thằng út này, từ bé đã tỏ vẻ bình thường.”
“Nhưng vì nó là con út, tôi cưng nó nhất.”
“Đến khi tôi lên làm Quốc quân nước Tần, tôi mới biết được.”
“Thằng ranh này nó giả nai vãi.”
“Nó học mấy cái trận pháp chó má ở đâu ra không biết.”
“Lúc sáu thằng anh của nó sợ nó tranh giành ngôi báu mà ra tay với nó, thì nó mới lộ mặt.”
“Tôi chết cũng không ngờ thằng con lợi hại nhất của tôi lại là nó.”
Lý Tiên Duyên lại đần mặt ra.
“Nói sao cơ?”
Đoàn Chính Vũ cười khổ.
“Tất cả là tại tôi.”
“Tôi cứ cưng chiều nó quá, khiến sáu thằng anh của nó ghen ghét nó.”
“Thế là chúng nó tìm cách hại nó.”
“Ai ngờ thằng ranh con này giăng bẫy cmnr, một lần duy nhất đã cho sáu thằng anh của nó thành tàn phế luôn.”
“Mà nó còn thâm hiểm vãi, đánh cho mỗi thằng nửa cái mạng, sống không bằng chết.”
“Nhưng vẫn còn giống được, không đến nỗi tuyệt hậu.”
“Tuy tôi biết hoàng gia là vô tình.”
“Nhưng việc thằng út ra tay cũng khiến tôi biết, nó bị ép buộc.”
“Tôi cũng không trách nó.”
“Vì tôi biết đó là do mấy thằng anh nó gieo gió gặt bão thôi.”
“Vì thằng út chả bao giờ quan tâm đến ngôi vua cả.”
“Nó chỉ thích núp lùm, sống cuộc sống ẩn mình thôi.”
“Tính nó thế đấy, bẩm sinh rồi.”
Đoàn Chính Vũ kể lể một tràng dài về chuyện nhà cho Lý Tiên Duyên nghe, mặc dù chuyện này có giúp Lý Tiên Duyên tìm hiểu về thằng út.
Nhưng Lý Tiên Duyên chả quan tâm.
Mục đích của hắn là hỏi cho ra nhẽ, “tại sao nó biết mấy thằng này là người của Huyền Thiên Tiên Tông mà vẫn dám ra tay?”
Đoàn Chính Vũ gật đầu lia lịa.
“Chuyện này, chắc có liên quan đến cái ông thầy dạy nó mấy cái trò trận pháp chó má đó.”
“Tuy tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Nhưng mà ngay lúc nãy, trước khi đi nó có nói với tôi, do cái trận pháp nó học được vô tình gây ra.”
“Người dạy nó trận pháp, hình như có thù oán với Huyền Thiên Tiên Tông.”
“Thằng út nó là người trọng tình trọng nghĩa.”
“Chắc là nó muốn giúp người dạy nó dạy cho mấy thằng sư huynh nhà mình một bài học thôi.”
“Không thì nó chả bao giờ ra tay đâu.”
“Thằng ranh con này nhẫn nhịn giỏi vãi nồi.”
“Ngay cả khi tôi tranh giành chức tộc trưởng, lên làm Quốc quân mà gặp nguy hiểm, nó cũng không ra tay giúp.”
“Nếu mà nó ra tay thì chắc chắn không tha mạng ai đâu.”
“Nhìn tình trạng mấy thằng sư huynh kia thì thấy, thằng út chắc chắn còn nương tay lắm.”
“Nó dặn tôi chạy đi.”
“Tôi không muốn đi, vì tôi biết Huyền Thiên Tiên Tông không phải loại người không nói lý.”
“Nhưng nó không tin.”
“Nó giăng cả trăm cái bẫy trong thành, rồi mới cuống cuồng bỏ chạy.”
Lý Tiên Duyên sững người.
Huyền Thiên Tiên Tông lại có thù oán với Trận Pháp Sư á?
Tuy vậy, Lý Tiên Duyên vẫn thấy nên tìm được thằng ranh con đó thì hơn.
Thằng này cũng là hạt giống tốt đấy chứ.
Nói thật, đây là lần đầu tiên hắn muốn nhận đệ tử.
Dù sao hắn cũng có thể dạy nó vài chiêu về trận pháp.
Mà có thằng đệ tử cẩn thận thế này, thì mấy đứa kia cũng sống thọ được hơn tí.
“Tiên sư muốn đi tìm nó à?”
Đoàn Chính Vũ cười trừ.
“Hay là tôi khuyên tiên sư đừng nên đuổi theo nó.”
“Vì thằng út này, nó cẩn thận vãi cả đái.”
“Chắc nó đã giăng bẫy đầy đường rồi, nếu không cẩn thận mà làm tiên sư bị thương thì không hay.”
Lúc này, Long Ngạo Thiên thấy mình nên lên sàn!
“Ha ha ha...”
“Đùa bố à!”
“Làm sư phụ tao bị thương á?”
“Ông biết sư phụ tao cảnh giới nào chưa?”
“Chí Tôn cmnr!”
“Ông đã biết sư phụ tao họ Lý thì cũng phải biết sư phụ tao ghê gớm thế nào rồi chứ?”
Đoàn Chính Vũ gật gù, dĩ nhiên lão biết tiên sư lợi hại rồi.
Nhưng lão cũng chỉ nhắc nhở thôi mà.
Lý Tiên Duyên cười hề hề.
“Đuổi theo á?”
“Không đời nào!”
Lý Tiên Duyên đứng dậy, đi đến trước mặt Đoàn Chính Vũ.
“Hầy da, tiên sư à, không đuổi theo thì thằng nhóc đó chắc chắn không về đâu.”
Đoàn Chính Vũ nhỏ giọng nói.
Lý Tiên Duyên lắc đầu.
“Chưa chắc!”
Vừa dứt lời, Lý Tiên Duyên bóp cổ Đoàn Chính Vũ.
Trình Độ, Doanh Cẩu và mấy thằng còn lại, ai nấy đều đờ người ra.
Sư phụ muốn làm clgt?
Vạ lây đến người nhà, sư phụ làm vậy có hơi quá rồi đấy!
Ba đứa nhìn nhau, ngầm hiểu ý nhau.
Lão Đoàn cũng hiền lành mà, không cần thiết giết lão.
Hay là xin sư phụ tha cho lão.
Đoàn Chính Vũ bị bóp đến mặt đỏ tía tai, gân xanh nổi lên cuồn cuộn.
Đúng lúc này.
“Dừng tay!”
Trên người Lý Tiên Duyên và ba đứa đệ tử, bỗng xuất hiện vô số tia sét, quấn quanh người.
Trận pháp dưới chân, cũng dần dần hiện ra.
Lý Tiên Duyên cũng buông Đoàn Chính Vũ ra.
“Ha ha, mày ló mặt ra rồi hả!”
“Lão Đoàn, xin lỗi nhé, vừa rồi bất đắc dĩ thôi.”
Lý Tiên Duyên cười trừ nhìn Đoàn Chính Vũ.
Nhưng Đoàn Chính Vũ cũng không giận, tuy bị bóp cổ khó thở vãi linh hồn, nhưng lão biết Lý Tiên Duyên không có ý giết lão.
Lý Tiên Duyên quay đầu lại, thấy một người từ trong không gian bước ra, cười lạnh.
“Mày là người đầu tiên tìm ra được sơ hở trong trận pháp của Đoàn Trần Phong tao đấy!”
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |