Hoàn Nhan Phú Quý, cái tên chó má gì đấy?!
“Ơ đệt? Trúng bùa ngải mẹ nào rồi?”
Đoàn Trần Phong thấy ruột gan mình nó cứ nhộn nhạo kiểu gì ấy, như kiểu sắp thành đồ đệ thứ n của Lý Tiên Duyên rồi ấy.
Ơ mà khoan…
Hình như đúng là sắp thành đồ đệ thứ n thật mà.
“Hả?”
“Cái quỷ gì thế này?”
Lý Tiên Duyên cũng buông con dao phay xuống, cầm lấy cái danh sách ngó qua một lượt.
Cái của nợ này từ hồi gia nhập Huyền Thiên Tiên Tông là hắn đã có rồi.
Chẳng qua là chổng mông lên cho chó ngửi chứ chưa dùng bao giờ thôi.
Công dụng của nó là cái đéo gì thì hắn cũng chịu.
Hệ thống bảo, sau này bốc được đệ tử nào thì bắt nó ký lên đây cho đủ thủ tục.
Mà đời nó vô thường, lúc thu nhận Trình Độ các kiểu thì ổng lại quên béng mất.
Đến hôm nay vớ được thằng Đoàn Trần Phong, ổng mới nhớ ra.
Thế là nổi hứng lên, muốn test thử xem có hiệu ứng mẹ gì hay ho không.
Ai ngờ nó chỉ lóe lên cái vầng sáng chóe, chả có dị tượng mẹ gì xảy ra cả.
Lý Tiên Duyên cứ tưởng, cứ ký tên lên thôi là sẽ bốc được bảo vật xịn xò hay ngàn năm công lực các kiểu.
Nhìn mặt thằng Đoàn Trần Phong thì có vẻ nó cũng chả bị làm sao.
Đoàn Trần Phong cũng chả buồn nghĩ ngợi gì nữa.
Dù sao thì cũng chỉ là ký tên thôi mà.
Lại có phải nhỏ máu nhận chủ đồ chơi chó má gì đâu.
Làm quái gì mà ảnh hưởng tiêu cực được đến mình.
Vầng sáng à?
Sư phụ ngầu lòi thế kia, danh sách phát sáng thì có gì là lạ.
Hơn nữa, ổng cũng là sư phụ của mình rồi, làm sao lại hại mình được?
Nghĩ đến đây, Đoàn Trần Phong bỗng nhíu mày.
Mồ hôi mẹ nó lạnh toát cả lưng.
Sao mình lại nghĩ thế nhỉ?
Cái thế giới khốn nạn này làm gì có ai đáng tin.
Vừa rồi mình bị cái giống gì nhập thế?
Đoàn Trần Phong đéo hiểu chuyện gì xảy ra nữa.
Phải chăng…
Chính là cái danh sách chó đẻ này?
Đéo thể nào!
Không… thể… nào…
Cứ thế, Đoàn Trần Phong bắt đầu lẩm bẩm một mình.
“Hay là…?”
“Đéo thể nào…?”
“Không thể nào…?”
Ba câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong mồm nó.
Đứng bên cạnh, Long Ngạo Thiên nổi cơn tam bành.
Người nó cứ ê ẩm cả lên.
Nhìn mặt nó là biết đang ghen ăn tức ở rồi.
Sư phụ cho nó ký mà không cho mình ký.
Đéo công bằng tí nào!
Không được, mình không thể thua kém.
Mấy sư huynh chắc cũng ký rồi.
Mình là đệ tử thứ tư của Tiên Duyên Phong, phải ký cho bằng được.
“Sư phụ, con cũng muốn ký!”
Lý Tiên Duyên nhăn mặt.
“Mày cũng muốn ký?”
Long Ngạo Thiên gật đầu lia lịa.
“Phải ký cho bằng được.”
“Là đệ tử của Tiên Duyên Phong mà không có tên trên này thì nhục lắm!”
Long Ngạo Thiên tỏ rõ thái độ bất mãn.
Lý Tiên Duyên cũng bó tay, đành cười trừ.
“Mày thích ký thì ký mẹ đi.”
Nói rồi Lý Tiên Duyên lại lôi danh sách với cây bút ra, ném cho Long Ngạo Thiên.
Long Ngạo Thiên nghĩ nghĩ rồi viết “Long Ngạo Thiên” ba chữ to tướng lên danh sách.
“Phát sáng đê!”
“Phát sáng đê!”
Long Ngạo Thiên lẩm bẩm.
Đệ tử nhập môn trước như nó mà ký mà không sáng thì đúng là nhục.
Ít ra cũng bị thằng Đoàn Trần Phong dìm cho xuống bùn.
Đéo cam tâm!
Lý Tiên Duyên cũng nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên danh sách, đợi mãi chả thấy dị tượng mẹ gì.
Hoàn toàn khác với lúc thằng Đoàn Trần Phong ký.
Lý Tiên Duyên bắt đầu nghi ngờ.
“Chắc “Long Ngạo Thiên” không phải tên thật của nó.”
Long Ngạo Thiên thất vọng não nề.
Cái mặt nó cứ bí xị.
Tại sao?
Chẳng lẽ thiên phú của mình kém thằng kia?
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Vậy tại sao mình lại chả thấy dị tượng gì cả?
Tại sao?
Tại…sao…?
Long Ngạo Thiên ôm đầu, cắn bút, suy nghĩ nát óc.
Mà vẫn đéo tìm ra câu trả lời.
Bỗng nhiên, trong đầu nó lóe lên bốn chữ.
Không hiểu sao, Long Ngạo Thiên cảm thấy bốn chữ này nó gần gũi thế.
Cứ như thể nó đã rời xa mình bao năm rồi.
Tuy hơi xa lạ, mà cũng quen quen.
Phải chăng…đây mới chính là tên mình?
Long Ngạo Thiên không chút do dự, gạch mẹ cái tên “Long Ngạo Thiên” rồi viết ngay bốn chữ to đùng lên danh sách.
“Hoàn Nhan Phú Quý!”
Lý Tiên Duyên nhìn cái tên mà suýt thì phì cười.
Cái đệt!
Phú Quý…?
“Chẳng lẽ đây là tên thật của mày?”
Lý Tiên Duyên hỏi lại cho chắc.
Long Ngạo Thiên lắc đầu nguây nguẩy.
“Sư phụ, con cũng đéo biết, tự nhiên nghĩ ra thì viết thôi.”
“Nhưng sư phụ cứ yên tâm, dù con có tên là gì đi nữa thì con vẫn là Long Ngạo Thiên của sư phụ.”
Vừa dứt lời, bốn chữ “Hoàn Nhan Phú Quý” phát sáng chóe.
Cả hai đứa đều đứng hình mất mấy giây.
Quả nhiên là vậy.
Lý Tiên Duyên mừng thầm trong bụng.
Giờ biết tên thật của thằng Long Ngạo Thiên rồi, điều tra lý lịch nó dễ như trở bàn tay.
Thế là có thể điều tra rõ thân thế của nó.
Mà nắm được điểm này là có thể thiết lập phương án phòng bị với thằng Long Ngạo Thiên rồi.
Dù gì thì nó cũng là người của Yêu tộc!
Không như Lý Tiên Duyên đang tính toán kỹ lưỡng, Long Ngạo Thiên lại chả được bình tĩnh cho lắm.
Là một thiên chi kiêu tử…
Chỉ có cái tên “Long Ngạo Thiên” mới xứng với nó.
Ngầu lòi bá cháy, không đánh cũng dọa cho tè ra quần!
Thế mà giờ…
“Hoàn Nhan Phú Quý” là cái đéo gì thế này?
Tên này mà xưng ra khi đánh nhau thì còn ra thể thống gì.
Tao là đệ tử thứ tư của Tiên Duyên Phong thuộc Huyền Thiên Tiên Tông, Hoàn Nhan Phú Quý…?
Ôi mẹ ơi, vừa xưng tên ra là địch thủ nó cười ỉa ra quần mất.
Thế là xong phim!
Cái khí chất ngầu lòi mẹ gì cũng bay biến sạch.
Toang rồi!
Giờ làm sao đây?
Càng nghĩ, Long Ngạo Thiên càng thấy chỉ có mỗi một cách.
“Bịch!”
Long Ngạo Thiên quỳ rụp xuống trước mặt Lý Tiên Duyên.
Lý Tiên Duyên giật bắn mình.
Cứ tưởng cái danh sách chó đẻ đó gây ra tác dụng phụ gì.
“Sư phụ!”
Lý Tiên Duyên vội vàng đỡ nó dậy.
“Ngạo Thiên, làm cái gì đấy, đứng lên mau!”
Long Ngạo Thiên cứ bám dính lấy đất như đỉa đói, quyết không chịu đứng lên.
Giống hệt mấy thằng ăn vạ.
“Sư phụ không đáp ứng con một điều, đời con cũng không bước chân ra khỏi tông môn!”
“Không!”
“Đời con cũng không xuống núi!”
Lý Tiên Duyên nhăn mặt.
Tính khí ngang bướng này cũng có nét giống mình phết.
“Đứng lên rồi nói chuyện.”
Lý Tiên Duyên dùng sức kéo nó lên.
“Yêu cầu gì nói mau.”
Long Ngạo Thiên gật đầu.
Rồi nó ngó nghiêng xung quanh, vẻ mặt gian xảo.
Thấy vắng hoe không bóng người, nó mừng húm.
“Sư phụ, hứa với con là đừng cho ai xem cái danh sách này nhé.”
“Cũng đừng nói tên thật của con cho ai biết nhé.”
Lý Tiên Duyên hơi hoang mang.
“Phú Quý” tuy hơi quê mùa nhưng cũng có đến nỗi không dám nhận ra người ta đâu.
“Tại sao? Phú Quý cũng hay mà, lại còn thân thiện nữa chứ.”
Long Ngạo Thiên trừng mắt.
Tao là dân chơi chính hiệu, cần thân thiện chó má gì!
“Sư phụ ghét quá, con dỗi bây giờ!”
Long Ngạo Thiên thấy ăn vạ không xong bèn chuyển sang làm nũng.
Lý Tiên Duyên nổi hết cả da gà.
“Được rồi, được rồi!”
“Tao giữ bí mật là được chứ gì!”
Long Ngạo Thiên lúc này mới an tâm.
Đúng lúc này…
Từ đâu vang lên hai tiếng cười khúc khích như tiếng chuông gió, lanh lảnh và trong trẻo.
Khiến hậu môn Long Ngạo Thiên thít chặt lại.
“Ai?”
Mà bốn phía vắng tanh không một bóng người?
“Ha ha ha…Hoàn Nhan Phú Quý, cái tên nghe quê mùa vãi!”
Nhìn hai đứa con gái nhỏ bước ra từ bàn cờ và cây đàn Ngô Đồng.
Long Ngạo Thiên chỉ muốn độn thổ cho xong.
“Tao sống làm chó đẻ mất thôi!”
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |