Tình trường lãng tử Long Ngạo Thiên
“Đệt mợ! Trương công tử đúng là con cháu cái thằng Trương Thúc Đình Đại Thánh, mẹ kiếp chất chơi!”
“Chuẩn bài luôn! Hợp gu!”
“Mới tí tuổi đầu mà đã phun ra được bài thơ nghe phát muốn xuất hồn luôn!”
“Thằng Trương công tử này ở đây thì tụi mình xác định vứt!”
…
Bọn thư sinh thi nhau nịnh hót rầm rầm như chợ vỡ.
Trương Ngọc Thư nghe sướng rơn cả người.
Mép xíu nữa thì nhe răng ra cười nhưng cũng kịp thời tỉnh táo lại.
Đéo nào lại! Dòng dõi nho học mà bày đặt cười toe toét. Ông già Trương Thúc Đình dạo này gò mình gắt vãi đái.
“Ha ha, Ngọc Thư chỉ là vừa nghĩ ra được thôi, chư vị quá khen.”
Nói xong, Trương Ngọc Thư quay sang cái thằng bê đê đang đứng cạnh cái cột đá.
“Ê, con kia, con bé ý kiến sao?”
Trương Ngọc Thư tự tin vãi, tin chắc thiên hạ đéo ai qua được mình.
“Đợi tí, đang loading…”
Thằng bê đê cầm cục đá gõ gõ mà đéo thấy động tĩnh gì. Sau đó nó quay ra nhìn bọn còn lại.
“Có thằng nào muốn thử vận may nữa không?”
Cả lũ im phăng phắc.
“Yêu cầu cao thế?”
“Cả bài của thằng Trương cũng bị loại?”
“Con Trần đó nó đéo có rung động à?”
“Đù, nó giỡn mặt à?”
Trương Ngọc Thư hiểu ra con nhỏ kia chưa ưng bài thơ của mình. Mặt đỏ bừng bừng lên như bị ai tát.
“Ê, cho tao nói chuyện với con bé xíu được không?”
Thằng bê đê cười hề hề.
“Cửa không khóa, cứ việc la làng.”
Trương Ngọc Thư gật đầu lia lịa.
“Cám ơn nhé!”
Hắng giọng một cái, Trương Ngọc Thư cố gắng làm giọng mình nghe trầm ấm và nam tính hết sức có thể.
“Trần tiểu thư, cô thấy bài thơ của tôi có gì chưa vừa ý à?”
“Bài này tao cài giấu đầu câu đấy, đọc 4 chữ đầu của mỗi câu xem là hiểu!”
Vừa dứt lời, cả bọn há hốc mồm kinh ngạc.
“Má ơi, giấu đầu câu! Đỉnh của chóp!”
“Trương gia đúng là thánh thơ rồi!”
“Chỉ sợ sau này nó còn ngang hàng với cả Trương Thúc Đình ấy chứ!”
“Khoan! Thế mà con bé kia vẫn chưa hài lòng?”
“Hay là nó đéo hiểu?”
“Đúng rồi đấy! Nếu thằng Trương không nói thì chắc cả đám cũng không biết đâu!”
Nghe mọi người xì xào, Trương Ngọc Thư vênh mặt tự đắc.
Đợi mòn mỏi mà đéo thấy bên kia trả lời.
Trương Ngọc Thư bực mình.
“Đệt mợ! Vô học!”
“Tao tưởng nhà họ Trần sang chảnh thì nó cũng biết điều chứ.”
“Ai dè lại là cái loại kiêu căng ngỗ ngược.”
“Xì!”
Trương Ngọc Thư cười khẩy.
“Nhân tướng không hề nói dối, mặt chắc cũng tàn tạ lắm!”
Doanh Cẩu đứng ngoài nãy giờ, éo quan tâm lũ chó này sủa gâu gì cả.
Chỉ chăm chú nhìn gái trên thuyền thôi.
Lúc này Trần tiểu thư đang đứng sát mép thuyền.
Chỉ có mình Doanh Cẩu thấy mặt.
Xinh như tiên luôn, đọ với sư tỷ Mục Nguyệt là vừa.
Haha…
Mình FA lâu vãi, đúng lúc kiếm em nào làm bạn.
Hai thằng Trình Độ với Đỗ Lỗi suốt ngày rải cơm chó, chịu hết nổi!
“Thôi, để bố ra tay!”
Doanh Cẩu cười hô hố, chen vào giữa đám đông.
Cả lũ quay ra nhìn.
“Ai đây? Mặt lạ hoắc!”
“Đéo phải người ở đây chứ? Ai đời lại dám so tài với Trương công tử.”
Bọn Doanh Cẩu mặc đồ bình thường.
Đéo ai nhận ra Doanh Cẩu là hoàng tử cả.
Bề ngoài thì như công tử nhà giàu ăn chơi thôi.
Bảnh vãi!
Trương Ngọc Thư nhíu mày, nhìn Doanh Cẩu từ đầu đến chân, lên giọng khinh khỉnh.
“Ta là Trương Ngọc Thư, Trương gia ở Lâm Giang.”
“Tên gì khai ra xem nào?”
Doanh Cẩu cười hề hề.
“Long Ngạo Thiên, lãng tử giang hồ thôi.”
Chuyến này không thể để một mình bố gánh còng lưng được!
Long Ngạo Thiên?
Tên nghe oách vl!
Nhìn mặt mũi sáng sủa thế này chắc cũng có tí của nả.
Trương Ngọc Thư nheo mắt.
“Mày biết nhà tao không?”
Trương Ngọc Thư khoe khoang gia thế.
Cứ tưởng đéo ai ở Lâm Giang dám dây vào mình.
Doanh Cẩu gật đầu, “Biết chứ, nhà lão Trương Thúc Đình mà!”
Trương Ngọc Thư thấy Doanh Cẩu biết gia thế mình, vênh mặt ra oai.
“Biết thì tốt!
Vừa rồi thấy mày lắm mồm, muốn thử tí không?”
Doanh Cẩu xua tay lia lịa.
“Đù, bố éo thèm so đo với mấy thằng tép riu.”
Trương Ngọc Thư nổi đóa!
“Láo toét!”
“Dám gọi tao là tép riu, coi thường Trương gia hả?”
Bọn xung quanh cũng lo ngay ngáy.
“Thằng này tiêu rồi.”
“Đéo biết hổ phụ sinh hổ tử hả?”
“Chính là! Lâm Giang đéo ai cho mặt Trương gia sao?”
Doanh Cẩu vội vã xua tay giải thích.
“Ơ kìa! Đừng hiểu lầm, tao đéo nói Trương gia, bố với Trương Thúc Đình còn quen nhau đấy!”
“Chỉ đéo ngờ hắn có thằng cháu mặt dày như mày thôi!”
Trương Ngọc Thư nghe thế thì nhe răng ra cười.
“Khịa vãi! Ông già tao làm sao quen mày?”
“Đéo nói nhiều nữa, làm thơ đi! Mấy thằng xung quanh chấm bài nào được chọn thì cái thằng còn lại phải quỳ xin lỗi.
“Thế gia là phải có tôn nghiêm!
“Mà…”
“Thôi mày muốn tự biết lượng sức, xin lỗi trước cũng được.”
Bọn xung quanh thấy thế lại thi nhau tâng bốc:
“Trương công tử bao dung vãi!”
“Đúng! độ lượng kinh người.”
“Quả đúng là danh môn, văn võ song toàn, độ lượng bao la như biển cả!”
Doanh Cẩu nhìn thằng bê đê đưa cục đá mà éo thèm lấy.
Rồng ngâm đéo cần dùng mấy trò vớ vẩn này.
Doanh Cẩu bước ra khỏi Vọng Giang Đình trước ánh mắt tò mò của cả đám đông.
“Tu tiên giả!”
Thấy Doanh Cẩu lướt đi trên mặt nước, mọi người ngớ người nhận ra.
“Ơ lạy hồn! Nó làm thơ làm sao lại nổi mấy thằng nhà nho chúng mình.”
“Nó chắc chắn thua!”
“Lạy mau đi, éo là lát nữa quê độ!”
Cả đám thi nhau cười cợt khích bác, Doanh Cẩu phớt lờ.
Thơ mấy thằng cặn bã, vào tai bố chỉ như rác rưởi.
Ở Tiên Duyên Phong, ngày nào bố chả đọc thơ sư phụ.
Đéo khác nào sách gối đầu giường.
“Lâm Giang xuân sắc lại về đây, sa mạc mênh mông đéo thấy ai.”
Giọng Doanh Cẩu vang lên như tiếng chuông ngân.
Trên thuyền, Trần tiểu thư run lên, vô thức nắm chặt tay vào thành thuyền.
Lũ chó má thư sinh im bặt, đéo dám thở mạnh sợ bỏ sót lời vàng ngọc.
“Đời người ba ngàn thứ bệnh, chỉ tương tư là đéo thuốc thang gì trị được!”
ẦM!
Dứt lời, cả bầu trời bừng sáng lên.
“Đệch!”
“Thơ bi thương vl!”
“Cứ như là đang mòn mỏi đợi người yêu, lovesick tới chết vậy!”
“Long công tử tài ba vãi cả linh hồn!”
“Vl Long công tử!”
“Thằng Trương công tử chơi dại rồi!”
“Long công tử hẳn cũng là dòng dõi thơ phú nào đấy.”
“Nội hàm thâm hậu thế này chắc không phải dạng vừa.”
“Mặc dù đéo phải thơ trấn quốc hay thơ lưu truyền hậu thế nhưng vẫn gọi được cả đất trời dậy sóng!”
Lúc này Trương Ngọc Thư run lập cập.
Nó thua!
Truyền nhân thơ ca đích thực mà lại thua một thằng đéo tên tuổi!
“Nực cười!”
“Quá nực cười!”
“Giấu đầu câu cc!”
Trương Ngọc Thư thầm rủa chính mình.
Cả lũ cũng chẳng ai quan tâm Trương Ngọc Thư, mắt chỉ chăm chú vào Doanh Cẩu.
Giờ này, Doanh Cẩu đã phi lên thuyền, đứng ngay trước mặt Trần tiểu thư.
Hai người bốn mắt nhìn nhau đắm đuối.
“Thế, thấy được chưa em?”
Đéo cần biết Trần tiểu thư phản ứng sao, Doanh Cẩu túm luôn tay nhỏ.
Trần tiểu thư đỏ mặt.
“Long công tử… anh cũng có người thương rồi hả?”
Cô đéo tin là Doanh Cẩu bịa ra ngay lúc đó được.
Doanh Cẩu cười nhạt, “Nhìn thấy em xong anh mới nảy ra đấy.”
Trần tiểu thư cúi mặt, có vẻ e lệ.
Bắt kèo được em rồi nhé!
Thêm tí dầu vào lửa.
Doanh Cẩu ôm eo, kéo Trần tiểu thư vào lòng.
“Em có muốn phiêu bạt giang hồ với anh không?”
Trần tiểu thư khẽ gật đầu đồng ý.
Doanh Cẩu bế thốc con bé lên, dùng lực phóng thẳng lên trời cao.
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |