Một cái thằng gác cổng cũng cmn ngầu lòi thế này!
Từ Dật Tiên rống lên một tiếng, vãi cả đồi núi, chả thấy ma nào đáp lại.
Thế là lão lại rống họng lên lần nữa, tiếng rống như sấm, chấn động cả đất trời, làm mấy con chim trên cây hoảng sợ vãi c** bay tứ tung.
“Ông đây là Từ Dật Tiên, lạy bà ra đây mau, ông muốn gặp thằng Chí Tôn đòi công đạo!”
Lần này lão gia dùng cả linh lực vào tiếng rống, làm cây cối rung rinh như động đất. Thế mà vẫn méo thấy con mẹ nào thèm ngó ra.
Từ Dật Tiên tức sôi máu! Đúng là cái bọn vô học, Chí Tôn cái nỗi gì, ông đây đến tận cửa rồi mà cứ như nhà hoang!
Lão vừa định rống tiếp, thì bỗng nghe thấy một giọng lười nhác: “Ê ông già, làm ơn im cái mõm đi được không? Tui còn chưa hết ca!”
Cái thằng nhóc trực cổng vừa mới đổi ca đã thấy ông già này đứng rống họng ầm ĩ ở cửa, bực mình hét lên.
Từ Dật Tiên đờ mặt. Bình thường gặp thằng nào hỗn láo thế này ông bẹp cho một phát là xong, nhưng mà đây là nhà của Chí Tôn, động vào chó cũng phải xem mặt chủ, lão cũng chẳng dám manh động.
“Tao là Từ Dật Tiên, muốn gặp Chí Tôn!” Lão gằn giọng.
Thằng nhóc trực cổng cười khẩy: “Ông muốn gặp thì cứ việc rống, rống nát họng cũng méo ai nghe thấy đâu. Chí Tôn nhà tôi cải tạo cả trận pháp rồi, âm thanh bên ngoài có mà lọt vào được à? Đúng lúc tui ra mở cổng, không thì ông rống đến tết Congo cũng vậy thôi!”
Từ Dật Tiên sững sờ. Ờ ha, sao mình ngu thế nhỉ? Nhà Chí Tôn chứ có phải chợ đâu mà muốn gặp là gặp. Người ta tu luyện cần yên tĩnh chứ!
Mà này! Mình tới đòi công đạo chứ có phải đến bái kiến con mẹ gì đâu!?
À mà thôi kệ, gặp được Chí Tôn rồi tính.
“Hơ hơ, nhóc con, là ta hơi vô ý… Ta muốn gặp Chí Tôn hỏi chút chuyện, làm phiền nhóc báo với ngài ấy hộ ta được không?” Lão cười trừ.
Thằng nhóc gật đầu: “Mấy hôm nay tông chủ dặn, người tới đông lắm nên phải ghi chép cẩn thận, tránh mất lịch sự. Ông già ghi tên tuổi vào đây, để tôi bảo đệ tử thông báo.”
Từ Dật Tiên vội vàng bước tới ký tên, chợt mắt lão sáng lên khi thấy tên hai đứa cháu gái.
“Ể? Hôm qua có hai cô nương đến đây à? Họ vào được không?” Lão giọng run run.
“Vào thì vào rồi, nhưng mà hình như hai cô nương ấy hơi láo, có vẻ xem thường tông chủ nhà tôi. Lúc đó tông chủ bực lắm!”
Từ Dật Tiên rụng rời! Đúng là hư hỏng mà! Đã bảo cái con bé Nhan Nhan ấy từ nhỏ đã được chiều hư rồi cơ mà! “Chết mịa rồi!!!” Ngọc giản của hai đứa nó bị vỡ, chắc chắn là do Huyền Thiên Tiên Tông ra tay. Xem ra hai đứa nó lành ít dữ nhiều rồi!
“Vậy… vậy tông chủ có làm gì hai cô nương ấy không?” Lão run rẩy hỏi.
“Đánh đập thì không, chỉ mắng cho vài câu. Nhưng mặt thì cmn tối sầm lại ấy. Sau đó vào trong thế nào thì tôi cũng chịu, tui chỉ là thằng gác cổng mà!” Thằng nhóc cười hề hề.
Từ Dật Tiên thở phào, ít ra hai đứa nó vẫn chưa toi. Mà ngọc giản bị vỡ rồi, coi như bài học cho chúng nó vậy.
Nhưng khoan đã! Từ Dật Tiên chợt nghĩ ra. “Huyền Thiên Tiên Tông cũng là danh môn chính phái, làm sao mà không biết ý nghĩa của ngọc giản chứ? Biết mà vẫn bóp vỡ, tức là… là cố ý để Cửu Thiên Thánh Địa biết mà tìm đến hỏi tội!”
Giờ thì lão hiểu rồi, lần này không phải lão đến đòi công đạo mà là đến chuộc con về! Con gái lão lại còn đập vỡ đồ nhà người ta nữa chứ! Lão già này lại phải muối mặt đi xin lỗi rồi! Chắc chắn sẽ ăn đập sml đây!
Nhưng mà cháu gái của lão, đằng nào cũng phải rước về thôi!
Ký xong tên, Từ Dật Tiên cười giả lả: “Cảm ơn nhóc con nhiều nhé! Cái này gọi là chút quà nhỏ, đừng chê!” Lão móc từ nhẫn không gian ra một thanh đoản kiếm sáng loáng.
Đoản kiếm này là Huyền Bảo do lão tự tay rèn, tuy chẳng là gì với mấy tay to nhưng với thằng nhóc gác cổng này chắc cũng mừng quýnh lên! Dù sao Huyền Bảo cũng là thứ mà người thường cả đời chưa thấy cơ mà!
Thằng nhóc cầm thanh kiếm, mặt nhăn nhó. Từ Dật Tiên ngớ người, nghĩ: "chắc lại phải tốn công giải thích là Huyền Bảo quý thế nào, giờ kiểu gì nó cũng quỳ lạy mình cho mà xem..."
Nào ngờ thằng nhóc lại nhìn lão với ánh mắt khinh bỉ: “Làm ơn tôn trọng tôi chút! Tôi tuy chỉ là gác cổng nhưng cũng là người có chức có quyền. Ông nghĩ tôi dễ mua chuộc lắm à? Xin lỗi, Huyền Thiên Tiên Tông chúng tôi không ăn bám!” Nói rồi nó lạnh lùng quay đi.
Từ Dật Tiên choáng váng! Mẹ kiếp, mình đánh giá thấp thằng nhóc này rồi! Nó làm việc đàng hoàng tử tế, cóc cần cái thứ xám xịt này! Lúc nãy còn tưởng có thể moi thêm tin tức, giờ thì xong rồi!
Đúng là mất mặt! Già rồi còn giở mấy trò mèo này!
“À à, nhóc con, là ta lỡ lời… Mong nhóc con đừng giận, ta…”
Thằng nhóc liếc xéo lão, bất lực lắc đầu. Ông già này chắc cũng chả có cái gì ra hồn mà hối lộ. Thôi kệ.
“Thôi được rồi, tôi đi báo cho. Ông cứ đứng đây mà đợi!”
Ps : các đạo hữu đọc truyện cho tại hạ xin một ít bình luận và đề cử cho rôm rả đê!
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |